← Ch.44 | Ch.46 → |
Liễu Tú Nhã con ngươi khẽ chuyển, nhìn cự vật trong tay vì sự 𝖛цố·✞ ν·𝐞 của nàng mà càng ngày càng hưng phấn, Liễu Tú Nhã nhếch lên một nụ cười mê hoặc, trước ánh nhìn chằm chằm của sáu người, nàng đưa tay ra phía sau
"Cụp____" thanh âm nút bấm của dây áo rất nhỏ nhưng nó lại vang rõ bên tai của sáu người đang sắp hỏng mất lý trí vì cảnh đẹp trước mặt, bộ 𝐧gự·↪️ sữa trắng noãn tinh tế cứ như vậy nhảy bật ra đập thẳng vào mắt của sáu tên đàn ông, hai hạt trân châu nhỏ ngạo nghễ vươn lên.
Liễu Tú Nhã từ từ đứng lên trước cái nhìn đầy 🅓ụ-ⓒ 𝐯ọn-🌀 của Mộc Tuấn Khanh, bước chậm về phía Lý Ngự nằm đối diện, đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc của Liễu Tú Nhã bước đi chậm rãi đến trước mặt Lý Ngự, một tay nắm tóc hắn kề sát phần trên của mình, bàn tay thoáng dùng sức, Lý Ngự giống như hiểu được ý của nàng, hắn cúi đầu ♓.ô.ռ lên bộ 𝓃ⓖ·ự·🌜 sữa kia, chiếc lưỡi ấm áp đảo xung quanh, các bộ phận trên 𝐧.𝐠ự.↪️ không một cái may mắn thoát khỏi, cuối cùng, lưỡi của Lý Ngự dừng ở nụ hoa đỏ tươi đã sớm cứng lên, ngậm, 𝖒_ú_т, 🦵𝖎·ế·m cắn, day day...
"Ưm____" Liễu Tú Nhã 𝖗_ê_𝐧 𝓇_ỉ lớn tiếng, ngửa đầu hưởng thụ sự phục vụ của Lý Ngự, ánh mắt phượng khẽ đảo bàn tay phải vung lên, Âm Huyền Kiếm cắm thẳng xuống đất, theo đó một màn chắn năng lượng bao vây xung quanh khu vực sào huyệt của nữ vương, cấm chế của Âm Huyền Kiếm một khi giải toả thì chỉ khi vượt hơn nàng ba cấp bằng không thì không gì có thể đột phá, hiện tại nàng đã mất nănng lực tự hỏi chỉ hành động theo bản năng, Huyết Âm Tâm Kinh cần một nơi để dung hoà, năng lượng của nữ vương cùng linh lực của nàng x●ⓤn●g độ●🌴 kịch liệt nếu không thể dung hoà thì cơ thể nàng sẽ bạo khởi mất, Liễu Tú Nhã nhắm chặt mắt truy cầu ⓚh●𝐨●á●i ⓒả●ɱ từ đầu lưỡi của Lý Ngự mang lại.
Những tiếng 𝐭*𝒽*ở d*ố*𝒸 nặng nề vang lên xung quanh, hình ảnh quá mức 𝖐í𝖈.𝐡 ✞𝐡.íc.♓, nhìn Lý Ngự đang Ⓜ️ú-✞ 𝐥ïế_𝐦 bầu 𝖓🌀_ự_𝒸 sữa kia mà năm người còn lại điều gian nan nuốt nước miếng, cổ họng một trận khô rát, bụng dưới ⓝ*ó*𝐧*g 🅱️ỏ*n*ℊ, p𝖍â-n 𝖙-♓-â-ⓝ trướng đau đến mức muốn bức điên họ, muốn động đậy, muốn tiến tới bắt lấy tiểu yêu tinh trước mặt đè xuống ♓ⓤ-𝖓-🌀 𝒽ă-ռ-ⓖ giải toả nỗi khao khát này nhưng xiềng xích kia tuy mỏng manh không ngờ lại bền chặt vô cùng, năm người giãy dụa muốn bứt rời nó nhưng hoàn toàn không thể động đậy mảy may.
Giống như cảm thấy vẫn chưa đủ 𝖐í↪️-𝐡 т-ⓗ-í𝖈-♓, Liễu Tú Nhã kéo đầu Lý Ngự ra khỏi bờ 𝖓*ℊ*ự*🌜 mình, một ngón tay khẽ xoay nhẹ trên không trung quần áo của năm người còn lại cũng giống như Mộc Tuấn Khanh bị linh lực của nàng xé nát chỉ còn lại vài mảnh vải treo trên người, mà ngay cả chiếc quần lót ren đen hấp dẫn kia, đạo phòng tuyến cuối cùng trên người nàng cũng triệt để biến mất.
Nhóm người Tống Cảnh Hàn hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm yêu nữ trước mắt, ánh mắt theo bộ п*ⓖ*ự*𝐜 tròn trịa, cái bụng bằng phẳng, hoa viên bí mật mê người, chân ngọc thon dài, rồi lại dời lại chỗ giao nhau của hai bắp đùi trắng mịn, cả người nàng hầu như không có lông nhiều, ngay cả nơi đó cũng là lông mao thưa thớt.
Liễu Tú Nhã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, ánh mắt tràn ngập 𝒹ụ*𝖈 ✔️ọ𝓃*ɢ, nàng căn bản không thể khống chế chính mình truy đuổi k♓_𝑜_á_ℹ️ 𝖈_ả_Ⓜ️, Liễu Tú Nhã tựa như nữ vương cao ngạo nhìn xuống Lý Ngự đang nằm dưới đất, Lý Ngự từ góc độ này hoàn toàn thấy được vẻ đẹp bên trên, 🅿️.♓.â.ⓝ t.𝐡.â.𝖓 bởi vì kích động mà 𝖗⛎-𝓃 𝐫-ẩ-γ không ngừng, hắn khàn giọng nói:
"Tiểu Nhã.... anh... anh... cho anh chạm vào em được không"
Liễu Tú Nhã nghe thấy lời của Lý Ngự thì đầu lưỡi phấn hồng khẽ ⅼ_ℹ️ế_ⓜ nhẹ đôi môi vì sức nóng trong cơ thể mà trở nên đỏ tươi, làm nó càng thêm mề*ⓜ ɱạ*ⓘ, không mở miệng nhưng t♓â*п 𝖙𝒽*ể nàng lại từ từ quỳ đè lên mặt Lý Ngự thay cho câu trả lời. Lý Ngự ánh mắt bốc lên hoả diễm từ từ đến gần, ⅼ-𝒾-ế-Ⓜ️ từ da thịt tinh tế bên trong bắp đùi bắt đầu tiển dần đến nơi nữ tính thẹn thùng kia, cái lưỡi linh hoạt tại nơi đó 𝖙.à.𝖓 𝖘.á.✝️ bừa bãi, mật dịch trong suốt chảy ra càng ngày càng nhiều nhưng tất cả điều bị Lý Ngự 𝐥ⓘế_ⓜ sạch sẽ, đầu lưỡi 𝐦-ề-〽️ ɱ-ạ-𝖎 càng tiến sâu vào bên trong bắt chước động tác ⓖ𝒾.𝐚.⭕ 𝐡ợ.p mà động không ngừng.
"A....... ." Tiếng 𝓇·ê·𝖓 г·ỉ ngọt ngào không ngừng tràn ra từ đôi môi đỏ mộng, không thanh thuý như tiếng nói chuyện bình thường của nàng mà hơi khàn khàn mang theo một loại mị ý không cùng.
Tống Cảnh Hàn, Lý Tu, Mộc Tuấn Khanh, Hạ Hầu Nghị, Lâm Hạo Trạch cảm thấy bản thân sắp 𝓃●ổ ✞𝐮𝐧●𝐠 rồi, nam tính thô to không có vải vóc che đậy đã sớm cứng rắn đứng thẳng, 🅓.ụ.🌜 ✌️.ọⓝ.ⓖ đốt đến đầu họ cứ ong... ong cả lên. Tống Cảnh Hàn khàn giọng nói:
"Tiểu Nhã.... tôi xin em.... cởi thứ này ra được không... tôi... sắp cⓗế●т.... tôi sắp bị em bức c*♓ế*𝖙 rồi"
"Nhã Nhã, cô thả ta ra.... cô.... có giỏi thả ta ra" Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tu vì 𝒹·ụ·𝖈 ✅·ọ𝓃·ℊ т_r_🔼 ⓣấ_𝓃 mà đã nhiễm lên màu hồng nhạt thoạt nhìn càng thêm yêu nghiệt.
Hạ Hầu Nghị, Lâm Hạo Trạch cùng Mộc Tuấn Khanh thù gắt gao cắn chặt răng không dám hé ra nữa lời, bọn họ sợ một khi lên tiếng thì sẽ không kiềm giữ được, chỉ đành nhắm chặt mắt bình ổn ⓓụ-𝒸 ✌️ọ-𝖓-🌀 đang ngập tràn trong đầu
← Ch. 44 | Ch. 46 → |