Loài hoa lạ
← Ch.03 | Ch.05 → |
Thật vô lễ mà, hắn phải cho nàng một bài học! Mấy tên thái giám đang lồm cồm bò dậy chụp lấy chân nàng. Thật láo xược, một cước của nàng lại tiếp tục vô tình! Hoàng đế bước tới chỗ nàng, bỗng nhiên ngay lúc đó nàng thét lên, túm lấy áo hắn kéo về một bên lao người tới trước!
-Coi chừng!
Ngay sau lưng hắn, chiếc đèn trên trần đổ sập xuống, và nàng đã thay hắn lãnh đủ! Nàng gục xuống, trên miệng một dòng máu tươi!
Sao nàng lại cứu hắn? Nhưng dù là gì cũng phải trừng phạt nàng vì dám coi thường hắn! Hoàng đế phất tay ra hiệu, mấy tên thái giám hiểu ý, lôi nàng đi! Nàng không phản ứng gì cả, nàng bất tỉnh từ lâu rồi!
...
Khi nàng tỉnh lại thấy xung quanh tối thui, mình mù rồi chăng? Nàng nghe tiếng lao xao, là giọng của mấy gã thái giám!
-Thưa hoàng thượng, cô ta đã tỉnh!
Lúc này nàng mới nhận ra mình bị xích sắt trói chặt, nàng thấy lờ mờ mấy song sắt, nhà ngục? Chưa kịp tỉnh táo, một tên thái giám đến tát nàng, không cử động được thật tức chết! Hình như tên thái giám tuy bị nàng đánh nhưng hình như cũng thấy nàng đáng thương nên cố tình nhẹ tay, nhưng ghét cho cái tên hoàng đế!
-Vả mạnh lên!
-Dạ!
Tên thái giám buộc lòng phải vả mạnh! Hắn nói nhỏ với nàng:
-Ngươi cố chịu một chút!
Lúc đó trong đầu nàng tuy không có ấn tượng tốt nhưng mấy tên này cũng không tệ lắm! Nàng bị tát đến sưng vù, máu chảy ra, rơi xuống đất! Nàng cố chịu đựng, ta sẽ phục thù!
Chưa đủ! Hắn còn dùng roi da đánh nàng! Thù này không trả, ta thề không là Thiên Triều nữa!
Nàng ngất đi! Vô niệm...
-Ngươi tỉnh rồi hả?
Nàng mở mắt ra, thấy tên thái giám đó, hắn có vẻ tốt! Nàng định ngồi dậy!
-Ấy, đừng, đầu ngươi bị thương, với lại..., ngươi nằm nghỉ đi!
Khỏi nói nàng cũng hiểu mấy cái vết thương chết tiệt là do tên hôn quân đó làm ra, uổng công mình cứu hắn! Nhưng quân tử cứu người không kể công! Thù này rạch ròi phải trả, hãy chờ đó tên bạo chúa kia!
-Đa tạ! Sao lại tốt với ta?
-Nhìn ngươi ta nhớ tỷ tỷ của ta!
-Tỷ tỷ ngươi sao?
-...
-Nếu ngươi không muốn nói thì ta không ép!
-Tỷ tỷ của ta cũng làm cung nữ, lần đó sơ suất làm vỡ băng phiến của hoàng đế bị ngài trừng phạt đã thắt cổ tự tử rồi!
-Sao vậy? Đâu cần quá đáng thế?
-...
Hai người im lặng hồi lâu. Tên thái giám như nhớ lại hồi ức, hắn chậm rãi nói:
-Hoàng đế bắt tỷ tỷ lõa lồ, rồi tưới nước lên người, bắt quỳ ở sảnh điện...
-Im đi!
Mắt nàng long lên giận dữ, đâu ra cái thứ ác ma đó chứ! Nàng không muốn nghe, nàng phải cho hắn đau khổ tột cùng giống như những gì hắn đã làm với vị tỷ tỷ của tên thái giám này vậy! Tên thái giám khẽ lắc đầu, đứng dậy. Nàng nắm lấy tay áo hắn!
-Ở lại với ta!
-Ngươi ở yên đây đi, để ngài nguôi giận rồi hẵng...
-Ta không có gì phải nhân nhượng cả, ta muốn có một hợp đồng với ngươi!
-Hợp đồng?
-Đúng vậy! Ta sẽ giúp người trả thù cho tỷ tỷ!
Vừa nghe hai từ tỷ tỷ tên thái giám bắt đầu có phản ứng.
-Bằng cách nào?
-Ta chưa biết! Nhưng ta cần sự giúp đỡ của ngươi!
Trả thù ư? Phải rồi, tỷ tỷ hắn chết thê thảm, phải trả thù!
-Sao?
-Được, ta đồng ý!
Nàng đưa tay ra bắt lấy tay hắn.
-Hãy trở thành đồng minh trung thành nhất của ta!
-Được!
Nàng bảo hắn đỡ nàng ngồi dậy, hừ tên hôn quân kia ta sẽ cho ngươi biết!
-Kể cho ta nghe về hắn đi!
Sau khi nắm rõ về tên hoàng đế chết tiệt ấy, nàng dặn Bảo Bảo-tên đồng minh tốt nhất của nàng hãy cứ cư xử bình thường, hắn ra lệnh gì làm đó, nàng sẽ cố nhịn để phục thù!
-Lần này ta sẽ cho hắn đau khổ vĩnh viễn ha ha!
Bảo Bảo nghe vậy cũng thấy máu trong người sôi lên ùng ục, đúng, giờ hắn có đồng minh, hắn sẽ trả thù! Hai kẻ cùng chí, cùng một mối thù bỗng chốc gặp nhau mau chóng trở thành tri kỉ. Nàng ở lại căn phòng nhỏ của hắn dưỡng thương đồng thời hỏi hắn về các quy định của cung.
-Gồm những điều như vậy đó, ngươi nhớ hết chưa?
-Nhớ rồi, mỗi ngày ta sẽ lẩm bẩm cho thuộc!
Nàng nở một nụ cười thâm độc! Bảo Bảo chẳng rõ nàng nghĩ gì, nhưng thấy biểu tình của nàng hắn đoán là nàng đang lên kế hoạch! Giờ hắn chỉ cần báo cho nàng biết tình hình của hoàng đế, ngay cả mỗi ngày hoàng đế ăn gì, ở những đâu, nói những gì, hắn đều báo cáo rạch ròi, chẳng sót một chi tiết nhỏ nhặt!
Giờ Thiên Triều nắm hết tất cả tin tức của hoàng đế, nàng rõ sở thích của hắn, thói quen và cả điều nàng ghét nhất là cái thói hành hạ người ta của hắn!
Hơn một tuần sau nàng thấy trong người khỏe hoàn toàn, thân thủ tốt lên, nhưng chưa gặp hoàng đế vội. Hừ! Dám tát ta, ta sẽ không tát lại ngươi đâu, ta sẽ cho người tức trào máu mà chết, ha ha!
Bảo Bảo mỗi ngày đem cơm nước, thuốc thang cho nàng, thấy nàng bình phục nhanh một cách lạ thường! Hắn đâu biết nàng đã quen rồi! Trước đây khi tập võ cùng huynh đệ nàng là người chăm chỉ nhất, nhất là đối với những môn như chặt gạch, công phá! Điều này đồng nghĩa với lại việc nàng phải mang thương tích nhiều nhất! Nên mấy cái này chẳng ăn nhằm gì, chẳng qua là nàng muốn kéo dài thời gian!
Cái thân xác mới này cũng không đến nỗi tệ, có lẽ chịu đòn khá lắm đây!
-Mỗi ngày ngươi đem cho ta ba mươi viên gạch!
-Chi vậy?
-Hừ!
Nàng cười, Bảo Bảo hiểu ý không nói gì thêm. Nàng bắt đầu đàn hát trở lại, nấu lại những món ăn có công thức bí mật do chính tay nàng sáng tạo ra. Bảo Bảo trông thế khen lấy khen để, quả thật từ trước đến giờ, ở trong cung đã lâu mà chưa từng thấy ai đàn hát giỏi như nàng, nấu ăn ngon như nàng và ngoan cường như nàng, nàng đúng là một lòai hoa lạ. Nhưng kế hoạch của nàng là gì thế nhỉ? Mấy lần hắn hỏi, nàng đều không trả lời, hắn ngờ ngợ điều gì đó, bèn nhân lúc ăn trưa hỏi thẳng.
-Ngươi yêu hoàng đế?
-Ha ha...
Nàng gập bụng cười như gặp phải chuyện tiếu lâm nhất thế gian vậy!
-Yêu hắn? Còn lâu!
Nàng đập bàn một cái, chiếc bàn gãy làm đôi! Tô chén vỡ "loảng xoảng", hắn im re, ở với nàng hắn hiểu rõ khi nàng giận lên sẽ không có gì ngăn nàng lại được!
-Ngày mai ngươi cho ta vào cung, hắn được yên ổn hơi lâu rồi đó!
Sau khi bình tâm lại nàng ôn tồn, nàng biết mình phải nhịn hắn trong thời gian tới, nên cố kiềm chế cơn giận của mình!
-Ta tò mò quá!
-Ngươi đừng lo, sẽ thấy ngay thôi!
Nàng khoanh tay lại, cười đắc ý.
...
Ngày hôm sau nàng trở lại Ngọc Thiên Cung, tên hoàng đế đáng chết đang ở trong màng kia! Thứ ti tiện! Nhưng không sao hắn phải trả giá mà!
Bảo Bảo tưởng nàng biết được lễ nghi trong cung sẽ cúi xuống hành lễ hắn chứ, ai dè nàng không thèm làm mà còn xẵng giọng:
-Chào!
Hai tay khoanh trước ngực, nàng giương mắt nhìn cái kẻ trong rèm đầy thách thức!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |