Xuyên không- hạ cánh không an toàn
Ch.02 → |
Doãn Uy quốc...
Thời tiết hôm nay rất tốt, phong cảnh cũng không tệ. Có cả một cánh đồng cỏ xanhtrải dài vạn dặm, trăm hoa nở rộ, chim bay, bướm lượn từng đàn. Một dòng sông rộng lớn chảy dài quanh co, uốn lượn giữa cánh đồng cỏ. Một khu rừng trúc xanh mướt nằm gần bờ sông. Bầu trời trong xanh, những đám mây trôi bồng bềnh như đang dạo chơi thông thả cùng gió, thì..
Một cái lỗ đen nhỏ xuất hiện, nó bắt đầu lớn dần, lớn dần. Những cơn gió mạnh không ngừng thổi ra, tạo thành những vòng xoáy xung quanh cái lỗ, sấm chớp không biết xuất hiện từ đâu cũng không ngừng vang lên. Giống nhưchỗ đó của bầu trời đang sấp có mưa to, bão lớn. Nhưng thật kì lạ, hiện tượng khác thường đó chỉ xuất hiện mỗi một chỗ, những nơi khác trên bầu trời vẫn trong xanh, không hề có hiện tượng gì.
Một âm thanh phát ra từ trong cái lỗ đen đó, hình như là tiếng hét của một nữ nhi. Kèm theo tiếng thét chói tai là một vị cô nương rơi xuống.
Hồ Điệp tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ hình vuông, mắt thì nhắm, miệng thì hét to, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng: "Á...".
Cái lỗ đen biến mất ngay sau đó, trả lại sự bình yên cho bầu trời.
Khoảng 5 phút sau, kể từ lúc nàng bay ra từ cái lỗ đen ấy. Vẻ mặt trầm tư, chứa đầy nghi hoặc: Uả? Sao nãy giờ cái mông của mình không có cảm giác gì vậy kìa? Đáng lẽ, mình đã chạm đất rồi mới phải!Sao?.. sao có cảm giác mạnh và đầy phấn khích như khi đi.."Tàu Lượn Siêu Tốc" trong mấy khu giải trí vậy? Nhưng còn.. Đã hơn nhiều a!!!
Vù.. vù.. vù.. vù.. vù...
Nghĩ vậy, nàng từ từ mở mắt ra nhìn quanh bốn phía. Đôi mắt mỹ nhân mở to hết cỡ, khoé miệng giật giật. Thay vì phải khóc và sợ hãi, thì nàng lại..
Miệng tạo thành một nụ cười bất đắc dĩ, khuôn mặt thì tái xanh và nhăn nhó trong như muốn khóc mà khóc không ra: "Hơ hơ.. Đây là mơ sao??? Không thể nào? Hơ hơ.. Đang rơi.. Tự Do!!! Hơ hơ..."
"OMG!!!(OMG= oh my god= ôi chúa ơi!)".
Giọng nói bình thường trở thành cà lăm: "Mình.. mình, mình chuẩn bị.. đi.. đi du.. du.. du.. lịch xuống.. xuống, xuống.. xuống.. nhà Lão Diêm.. Diêm, Diêm Vương.. Vương, Vương, Vương..".
Mọi chuyện cũng tại cái hộp chết tiệt này. Nó hại nàng thê thảm, cứ tưởng được đi du lịch xuyên không chơi một chuyến, nhân lúc đang nghỉ hè.. Hức.. Nào ngờ, biến thành..
Nàng mở âm thanh cực đại lên: "Kì-Nghỉ-Hè-Cuối-Cùng-Trong-Đời-Của-Ta.. Á.." Đây là nơi chôn thây chứ khu nghỉ dưỡng gì.. Chôn thây? Chôn thây.. Hai chữ đó cứ bay lượn lờ trong đầu nàng.
Một đám quạ đen bay sẹt qua đầu nàng, nó không ngừng kêu, tiếng kêu của nó nghe thật thảm thiết: "Qụa.. quạ.. quạ.. ạ. ạ.. ạ..". Tay nàng cầm chiếc hộp lắcmạnh, thần sắc không được tốt mà miệng vẫn cười nhưng nhìn vào trong khó coi vô cùng.
"Hơ hơ hơ.. Ngươi bỏ ta nơi thấp quá vậy?" Mắt nhìn xuống phía dưới bầu trời: "Ực.. Còn chỗ nào thấp hơn, chỗ này không?".
Hồ Điệp lại nhìn phía dưới bầu trời, nghiên cứu một hồi thì khoé miệng giật giật nói: "Một con chuột bạch bé tí.. rơi xuống từ độ cao này.. hê hê hê.. Nó còn sống mới là lạ.."
Huống chi, nàng không phải là chuột bạch trong phòng thí nghiệm, nàng nặng hơn nó rất nhiều. Không biết xác của nàng rơi xuống dưới còn nguyên vẹn hay không? Nói chi là còn sống. Có thể..
Một đám mây đen nhỏ xuất hiện trên đầu nàng, sấm chớp, mưa to, gió lớn từ trên đám mây đen đó không ngừng trút xuống người nàng. Mặt Hồ Điệp tái xanh, xám xịt. Một đoạn phim ngắn của một bộ phim hành động kinh dị, mà nàng đã coi đang được phát sóng lại trên đám mây đen đó vào ngay lúc này.
Cảnh một thây ma rơi từ một toà nhà cao óc xuống đất, vừa chạm đất thì đầu nó nằm một nơi, tứ chi bay ra tứ phía, máu chảy như lũ lụt kéo về.. ực.. Nàng sẽ như vậy sao? Hay là thịt nát xương tan..
Lại một đám mây đen nữa xuất hiện, một đoạn video ngắn dạy công thức nấu ăn xuất hiện. Bước một thịt heo mua về rửa sạch, bước hai sau đó đem đi bầm nhỏ, rồi đem bỏ vào máy xay nhiễn thêm một lần nữa, bước ba bỏ vào nồi cháo đã nấu nhừ.
Video dạy nấu ăn lại trở thành phim kinh dị trong vòng 1 giây, một giọng nói lạnh lẽo mang theo hơi lạnh từ địa ngục vang lên: "Cháo thịt bầm.. chính hãng đây!!! Vừa thổi.. vừa ăn đây!!! Mại vô.. mại vô. Mua hai tặng.. Một!!!". Cháo thịt người bầm!!!
Mặt nàng trắng bệch không còn một giọt máu nào, trắng như mặt của quỷ Bạch Vô Thường. Nàng nuốt một ngụm nước bọt. Lại một giọng khác đầy rùng rợn phát lên bên tai, lành lạnh hỏi nàng: "Có.. muốn.. ăn.. thử.. một.. bát.. không.. hả?".
Cả người nàng cứng đờ, đông thành nước đá đông đặc ở từ nhiệt độ 0˚C rồi bắt đầu âm dần -5, -10, -20, -30.. mức nhiệt cứ hạ xuống dần. Nàng lắc đầu lia lịa trả lời: "Không, không.. ta không muốn ăn.. bán.. bán.. bán cho người khác đi." Bây giờ, mặt của nàng đã trắng đến nỗi quỷ Bạch Vô Thường thấy còn phải sợ chạy còn không kịp hoặc hắn thấy nàng thì phải nhận nàng làm sư phụ.
Chỉ trong chốc lát mà lại thêm một bộ phim về khoa học viễn tưởng kết hợp kinh dị được ra rạp trình chiếu trong vòng 1 giây, không cần hỏi cũng biết: Kịch bản, đạo diễn, diễn viên, v. v. v là Trương Hồ Điệp nàng.
Cảnh một thiên thạch rơi xuống trái đất, nó bốc cháy không ngừng, không ngừng. Nàng sẽ như thiên thạch đó sao?
Miệng nàng co rút: "Mình sẽ trở thành 'Ma Than'. Thân mình mấy chục kí lô.. ực.. Cháy một phát.. thành tro.. hốt lại chưa tới 100g."
Nước mắt lưng tròng: "Không biết còn tro để hốt không? Hay bị gió thổi bay hết, một hạt bụi cũng không chừa.. híc.. híc..". Nàng xứng đáng nhận được một giải Oscar về lĩnh vực phim điện ảnh là bởi vì phim kinh dị cứ ra rạp liên tục..
Nàng bây giờ như ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy toàn là bi kịch của cảnh nàng chạm đất. Có thể nói, miệng giếng hiện giờ đã bị lấp lại hoàn toàn, không còn thấy chút tia sáng nào lọt vào, miệng giếng lấp thì hy vọng hết.
Sau một lúc, nàng lại chuyển sang một màn mới, một màn than trời trách đất. Thứ nhất là trách tuổi thọ nàng không được cao..
"Hu hu.. Ông trời ơi!!! Ta không muốn.. chết. Ta mới có 15 tuổi à!!! Không, không chưa đủ 15 tuổi nữa mà. Sao lão thiên bất công với ta quá vậy chứ? Bắt ta chết yểu. Ta đã làm gì sai? Làm nên tội gì?.. híc.. Ta chỉ trộm một viên ngọc thôi.. Đồ nhà ta mà.. ta lấy trộm có gì sai? Ta có trộm nhà ai đâu?" (Cái này gọi là chà đầu nhôm=> chôm đồ nhà! ^-^)
Thứ hai là trách thần tình yêu không cho nàng một mảnh tình vắt vai, để đời: "Hu hu.. Ta còn chưa có chồng mà..". Đang khóc thì nàng dừng lại.
"Khoan.. Hình như, có gì sai sai???" Nàng ngẫm nghĩ trong vài giây, tỉnh táo lại: "À, mình chưa có bạn trai mà! Ha ha.. Làm sao có chồng được chứ?". Nàng thở dài, nhớ lại lúc trước khi còn đi học có một đám thiếu gia, công tử theo đuổi nàng mà nàng không chịu.
Vẻ mặt nàng như nhận ra một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, than thở nói: "Ài.. Sao lúc đó mình ngốc quá. Biết vậy đã đồng ý đại và túm lấy một tên, để giờ đâu cần phải hối tiếc như thế này.. híc..". Nàng khóc mà trong lòng tràn đầy ân hận. Đang khóc không ngừng thì lại dừng, suy nghĩ một lúc.
Tay sờ sờ chiếc cằm như ông cụ non: "Nếu có, giờ mình ở đây? Tên khốn đó thế nào cũng kiếm một cô em xinh đẹp hơn mình.. Hừ! Vậy là ta bị phản bội, bị cấm sừng sau khi chết. Chết rồi mà còn bị phản bội! Chết không nhắm mắt!!! Ử..."
"Ha ha ha.. May mà mình chỉ đi chơi, không có quan hệ sâu nặng với ai."
"Coi như mình đã quyết định một điều 'Qúa' sáng suốt!!!". Bộ dạng như ngộ được một chân lý của cuộc đời, rồi cười như phát dại một lúc..
Ch. 02 → |