← Ch.04 | Ch.06 → |
Xuân về hoa nở, mùi hoa phiêu tán trên đường phố náo nhiệt ở Trường An, mang đến không khí trong lành.
Đáng tiếc một đám đại hán hung thần ác sát cứng rắn phá hư loại mỹ cảm này——
"Là ai cho phép các ngươi bày quầy làm ăn ở chỗ này?" Một tên đại hán có thân hình cao lớn trong đó, đưa tay nhặt lên một nắm rau dưa đập xuống đất.
Cô nương có gương mặt lạnh lùng đứng trước mặt bọn họ nhìn rau dưa cực khổ trồng được bị giẫm đạp, trong mắt vốn đang bình tĩnh thoáng qua lửa giận, "Tiểu nữ tử không biết ngay cả bày quầy làm ăn buôn bán nhỏ cũng phải trải qua sự cho phép."
"Thoạt nhìn các ngươi rất lạ mặt, là mới tới? Khó trách lại không biết ta là ai!" Đại hán quan sát bọn họ, nhếch miệng cười một tiếng."Ta là Tiểu Bá Vương trên phố tiếng tăm lừng lẫy, con đường này là ta quản, muốn bày quầy ở chỗ này phải giao nộp phí bảo hộ."
"Theo ta được biết, con đường này là do quan phủ quản, cũng không phải cái gìđịa bàn của Tiểu Bá Vương. Huống chi tiểu nữ tử cũng không cần bất kỳ sự bảo vệ nào, cho nên không cho là cần thiết giao nộp phí bảo hộ." Mặt nàng không chút thay đổi, giọng nói bình tĩnh, tuyệt không sợ hãi đám đại hán hung ác.
Hoa Đóa cùng cha Hoa thời gian trước vẫn còn đi khắp nơi, gần đây đi đến Trường An, nghĩ ở lại nơi đây kiếm chút sinh hoạt phí mới có thể đến bày quầy, ai ngờ lại sẽ đụng với ác bá!
"Bớt lấy quan phủ tới dọa ta, ở chỗ này, ta chính là quan!" Hắn cũng không thèm để quan viên trong mắt."Ngươi không phải cần ta bảo vệ sao? Chậc, tuổi còn trẻ mà cuồng vọng như vậy, muốn ngươi không sợ một cái à?" Nói xong lập tức muốn bọn thủ hạ gạt ngã gian hàng.
Gương mặt Hoa Đóa cứng lại, quả đấm không ngừng nắm chặt, buông lỏng.
"Đóa Nhi, kiên nhẫn một chút." Cha Hoa nhanh đến bên người nàng nhỏ giọng nói."Phí bảo hộ muốn bao nhiêu?"
Đại hán lộ ra nụ cười thô tục."Ta cũng còn chưa có động thủ, ngươi đã đầu hàng à nha?
Đúng thôi! Cô nương gia hoàn toàn cũng không nên can thiệp vào."
"Một tên đại hán cũng không nên dài dòng như vậy." Giọng nói của nàng giễu cợt."Rốt cuộc muốn cho bao nhiêu?"
Đại hán bị chọc giận, giận đến trợn to mắt."Mười văn tiền."
"Cái gì?" Mười văn tiền cũng có thể mua một đấu gạo trắng rồi!"Ngay cả ta bày quầy cả ngày, tối đa cũng mới có thể kiếm năm văn tiền, ta đi đâu cầm mười văn tiền dâng cho ngươi?"
"Nói như vậy là không lấy ra được đúng không?" Đại hán nheo lại mắt, nhặt lên rau dưa trên đất trực tiếp đánh về phía bọn họ."Không lấy ra thì chờ bị đánh đi!"
Những người vây xem kinh hô, lại bởi vì sợ bọn đại hán hung ác mà không dám đứng ra nói lời công đạo.
Cha Hoa vội vàng che chở Hoa Đóa."Đại gia, đừng như vậy...... Vừa mới khai trương, ngay cả buôn bán cũng chưa được gì, làm sao cho ngươi tiền chứ?"
"Lão già, cút ngay cho ta! Nha đầu này không phải rất oai sao? Không để cho nàng chịu chút tội nàng sẽ không sợ đấy!" Hắn sẽ khiến cái con nhóc này hiểu cõi đời này có rất nhiều thúc thúc xấu xa!
"Đại gia......" Lời nói của cha Hoa chưa nói xong, lập tức bị đẩy ngã xuống đất.
"Cha!" Lần này Hoa Đóa nổi giận."Tìm chết!"
"Đóa Nhi, không được!" Cha Hoa vội vã hô to —— vì không làm người khác chú ý, ngay cả võ công hắn cũng không dám sử dụng, nhưng nếu nàng xúc động ra quyền, sự cố gắng trước đó lập tức uổng phí.
"Ta không có cách nào trơ mắt nhìn cha bị người khác bắt nạt!" Nàng cái gì cũng có thể nhịn, chỉ có chuyện của A Cha không thể nhẫn nhịn!
Trừng mắt nhìn đại hán cười ha ha, nàng nâng bàn tay lên chuẩn bị giáo dỗ hắn, ai ngờ bước chân của hắn cũng đang lập tức bay lên không, lập tức bay đụng vào cây đại thụ bên cạnh.
Tiếng rên thê thảm vang lên, đại hán lập tức ngã xuống đất ngã trái ngã phải.
"Đây là chuyện gì?" Nhìn bàn tay, mặt mờ mịt —— chẳng lẽ hơi sức của nàng đã lớn đến mức không dùng lực cũng đánh người sao?
"Ban ngày ban mặt bắt nạt kẻ yếu, hình tượng này quả thật làm tổn thương ánh mắt của ta!" Một bóng người cao lớn cùng với giọng nói dễ nghe y hệt rượu nguyên chất xuất hiện.
Nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn, lại làm cho nàng kinh hãi trừng lớn mắt."Không, không thể nào......"
"Trời ạ! Đó không phải nghĩa lẫm công tử sao? Làm sao hắn lại chạy tới Trường An?"
"Thật sự là nghĩa lẫm công tử! Oa ~~ thật tuấn tú a......"
Bốn phía ngưỡng mộ, tiếng vui mừng truyền vào trong lỗ tai của Hoa Đóa, làm cho nàng càng thêm tin chắc —— nam tử trước mắt chính là người nàng trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh!
"Ai u, là tên tiểu tử thúi nào đánh ta?"
La Trữ Nhạc nhếch miệng, "Là ta." Vừa rồi hắn dùng sức phát một chưởng lên cây, chưởng lực cường đại khiến đại hán chỉ biết dùng lực không biết võ công lập tức bay ra ngoài.
"Ngươi......" Đại hán nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nam tử, bị sợ đến sắc mặt tái nhợt —— là nghĩa lẫm công tử...... Thủ hạ của nghĩa trang chính là trải rộng thiên hạ, hắn nếu đang còn muốn sống trên đời, cũng không nên trêu chọc vị nghĩa lẫm công tử này!"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lần sau tiểu nhân không dám......" Trong miệng nói lẩm bẩm, vội vàng cùng đồng bọn cùng nhau chạy trối chết.
La Trữ Nhạc thu hồi ánh mắt sắc bén, xoay người nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang muốn bỏ chạy, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, bước chân nhẹ nhàng cũng nhanh chóng đi đến nàng phía sau, cầm tay nàng thật chặt."Đối với người có ý tốt ra tay giúp đỡ, ngay cả một câu cảm tạ ngươi cũng không nói sao?"
Thân thể của nàng cứng đờ, "Đa tạ công tửgiúp một tay."
Hắn nheo mắt lại, "Vị công tử?"
Nàng cau mày, bất đắc dĩ than thở."Vị công tử này, đa tạ sự hỗ trợ của ngươi."
"Không khách khí." Hắn mỉm cười quan sát nàng nhỏ nhắn trước mắt, mới vừa rồi ở phía xa không cách nào thấy rõ nàng, hôm nay nhìn gần mới có cảm giác mừng rỡ thật sự là nàng.
So với hai năm trước, nàng trở nên duyên dáng yêu kiều, gương mặt thanh tú bớt đi sự trẻ trung, thêm phần kiều mỵ. Mà khí chất hấp dẫn hắn nhất vẫn như cũ chưa thay đổi, vẫn là lạnh nhạt...... Giống như tiêu sái không tranh quyền thế với đời.
Nàng biết hắn đang nhìn nàng, hơn nữa còn dùng một ánh mắt nóng rực khiến cho nàng cảm thấy lo lắng, vì vậy nàng hơi nhếch môi, âm thầm than thở.
Mười sáu tuổi hắn đã tuấn tú làm cho nàng không thể nào nhìn thẳng, không ngờ trải qua hai năm, sự anh tuấn hắn chưa giảm, ngược lại càng thêm mê người.
Thân hình của hắn cao lớn, đứng ở trước mặt hắn nàng càng lộ vẻ nhỏ nhắn; trên gương mặt thanh tuấn của hắn trước sau treo nụ cười như một, nhưng ánh mắt cũng thâm trầm khiến cho nàng sợ.
Nàng biết hắn không hề dễ đối phó giống như trước nữa...... Ai! Đầu của nàng thật là đau."Công tử, tiểu nữ tử cùng cha còn phải làm ăn, mời buông tay được không?" Nhìn chằm chằm bàn tay bị cầm.
"Không muốn."
"Cái gì?" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Ngươi còn muốn gả vờ như không biết ta đến khi nào? Hoa • Đóa!" Hắn rất hài lòng nhìn vẻ mặt kinh hãi của nàng.
"Ngươi... ngươi......" Hắn biết tên của nàng, chứng tỏ lần này cũng không phải là vô tình gặp được, mà là hắn đặc biệt tìm đến! Sắc mặt của Hoa Đóa tái nhợt, suy nghĩ hỗn loạn.
"Đã lâu không gặp." Hắn lại gần nàng, "Ta rất nhớ ngươi."
Nhớ nàng? Nàng không khỏi lui về phía sau vài bước, nghe được người xung quanh mình bắt đầu bàn luận xôn xao, gấp đến độ quả muốn hất tay của hắn ra."Ban ngày ban mặt, ngươi nắm tay của một cô nương còn thể thống gì nữa hả? Mau buông tay á!"
Hắn nhếch miệng, "Không! Ai biết có thể hay không, ta vừa buông tay người khác lập tức bỏ chạy?!" Giọng nói châm chọc.
"Ngươi...... La Trữ Nhạc!"
"Thì ra là Đóa Nhi còn nhớ rõ tên của ta, ta thật đúng là cảm động." Hốc mắt hắn giống như là hiện ra lệ quang, sáng long lanh.
Hành động của nam nhân này càng ngày càng khoa trương! Sắc mặt của nàng xanh mét nói: "Cầu xin ngươi buông tay có được hay không?" Cắn răng nghiến lợi, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cầm tay của ta không buông, là muốn hại ta không ai thèm lấy phải hay không?"
Lập gia đình? Hắn hếch mày lên, trực tiếp kéo tay của nàng dán lên lồng ngực của hắn."Không ai thèm lấy, cùng lắm thì ta cưới ngươi, cho nên ngươi đừng có hy vọng! Ta sẽ tuyệt đối không buông ngươi ra."
Nàng gấp đến mức giẫm chân, hắn biết mình là đang nói cái gì sao? Hắn là muốn hại nàng bị bọn nữ tử ái mộ hắn bao vây tấn công sao? Hắn thật đúng là một nam nhân xảo trá.
"Vì sao lại phải đối với ta như vậy?" Nàng rốt cuộc là đắc tội hắn chỗ nào? Hắn muốn rêu rao, nổi danh, có thể đừng kéo nàng xuống nước hay không?
"Bởi vì ngươi nói láo, không tuân thủ cam kết, hiện tại ta không muốn nghe lời của ngươi, phải dựa theo ý của ta mà làm, đây là ngươi thiếu nợ của ta!" Không để lửa giận của nàng ở trong mắt, hắn lộ ra nụ cười xán lạn."Đóa Nhi, nếu không muốn làm cho mọi người đều biết 'quan hệ' của chúng ta ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời của ta."
Quan hệ của bọn họ? Nam nhân này cần thiết phải nói chuyện mập mờ như vậy sao? Khuôn mặt Hoa Đóa biến sắc, giận đến mức không nói ra lời.
"Cùng ta đến khách sạn Thiên Hạ." Vỗ vỗ mặt của nàng, hắn cười cười mà nói: "Ta đã phái người đưa bá phụ qua trước, ngươi...... Sẽ đến chứ?"
Hoa Đóa lúc này mới phát hiện ra không thấy bóng dáng của phụ thân, ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm."Ngươi làm gì với cha ta?"
"Ta chỉ mời hắn đi ăn bữa cơm thôi!" Tuyệt đối hắn không thừa nhận là muốn lấy cha Hoa đến uy hiếp nàng đi vào khuôn khổ.
"La Trữ Nhạc, hai năm không gặp, ngươi thật là có tiến bộ." Thế nhưng càng đi càng lệch, làm một tiểu nhân hèn hạ thật sao?
"Dĩ nhiên, bị lừa qua một lần nên ghi nhớ bài học." Hắn nâng lên khóe môi, "Lần này bất kể như thế nào ta cũng sẽ không để cho ngươi chạy trốn, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi! Tiểu • Đóa •."
Nụ cười của hắn trong mắt người ngoài là thân thiết, thiện lương, nhưng trong mắt Hoa Đóa chỉ là xảo trá cùng tà ác...... Nàng chỉ cảm thấy tê dại da đầu, hai chân như nhũn ra.
Xem ra lần này thật sự không tránh khỏi!
Ong ong ong...... Giống như có con ong bay tới bay lui bốn phía ở trong Hoa Đóa, làm cho nàng thật muốn lấy đôi tay bịt tai, chạy khỏi nơi này.
"Đóa Nhi, Trường An cũng có trang viên của nghĩa trang, đợi lát nữa ta đứa ngươi đến nhìn một chút."
"Ừ." Tinh thần của nàng hoảng hốt gật đầu.
Ai! Hai năm không nghe thấy hắn càu nhàu, hiện tại rất không thích ứng, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai thật là đau.
La Trữ Nhạc đưa nàng đi vào hành lang của khách sạn thiên hạ, nhìn thấy nàng cau mày, dáng vẻ rất đau đầu. Không nhịn được bật cười.
Xem ra nàng cũng sớm không chịu nổi hắn, hắn thẳng lắc đầu, thức thời im lặng —— hết cách rồi, quá lâu không thấy nàng, hắn có thật nhiều lời muốn nói với nàng, nhất thời không khống chế được miệng!
"Mời vào!" Đi đến trước một gian sương phòng, đẩy cửa ra, hắn đi trước bước vào bên trong phòng.
Đi theo phía sau Hoa Đóa nhìn thấy một bàn cao lương mỹ vị, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó khốn hoặc mở miệng, "Cha ta đâu?"
"Hắn đang ăn cơm ở một chỗ khác."
Sắc mặt của nàng trầm xuống, "Ta cho là cha ta cũng ở nơi đây, mới có thể đi theo đến đây, xem ra cũng không phải như thế! Ta muốn đi tìm cha ta."
"Đóa Nhi, là ta hi vọng ở riêng với ngươi nên mới có thể an bài như vậy, ngươi đừng vội vã cuống cuồng, thật giống như ta sẽ đem bá phụ ăn hết vậy."
Nàng xoay mặt —— nàng dĩ nhiên biết hắn sẽ không làm gì đối với A Cha của nàng, chẳng qua nàng không muốn ở riêng cùng hắn, nên mới có thể muốn rời đi!
"Ta mặc kệ! Ta muốn đi tìm cha ta." Nàng mới bước ra một bước, lập tức nghe hắn lấy giọng khàn khàn nói, mang theo giọng điệu nồng đậm mất mát nói ——
"Tại sao ngươi luôn luôn không nhìn thấy tâm ý của ta đối với ngươi? Ta hi vọng ngươi có thể ăn uống vui vẻ, còn đặc biệt phân phó đầu bếp làm món ăn ngươi thích, trước khi ngươi tới còn nhìn chằm chằm đầu bếp, chỉ sợ bàn thức ăn này có một sơ xuất. Vì ăn bữa cơm với ngươi, ta trăm phương ngàn kế lừa gạt ngươi đến, nhưng ngươi lại chỉ muốn chạy trốn...... Rốt cuộc muốn làm sao thì ngươi mới bằng lòng nghe lời của ta một lần? Là muốn ta cầu xin ngươi sao?"
Quay đầu, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn, nàng chỉ cảm thấy lòng đang co rút đau đớn —— hắn đường đường là nghĩa lẫm công tử, tại sao muốn tự ủy khuất mình đến lấy lòng nàng chứ?"Ta biết rồi." Thở dài, đầu hàng hắn.
Hắn loại bỏ ưu thương, lập tức thay vẻ mặt vui mừng, tiến lên kéo tay của nàng."Đến đây." Để cho nàng ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên cạnh nàng.
Nhìn đầy bàn thức ăn, ngực của nàng nóng lên —— trứng hành, sườn kho, thịt heo xào măng sợi...... Mỗi đĩa đều là thức ăn nàng thích ăn, hắn thật sự có chuẩn bị mà đến.
"Mau ăn." Bỏ chiếc đũa vào trong tay nàng, còn gắp rất nhiều món ăn vào chén của nàng.
Nàng nghe lời ăn cơm, cúi đầu một mực không ngẩng lên, chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt đang di chuyển ở trên người nàng.
"Hai năm qua trôi qua có tốt không?"
"Ngươi có cách tìm được ta, nên biết ta có tốt tốt không."
"Tìm ngươi cũng không phải là chuyện đơn giản, có thể biết tung tích của ngươi cũng là vạn hạnh, ta làm sao lại biết được ngươi đã như thế nào."
Nàng trầm mặc không nói.
"Đóa Nhi, ta vẫn tuân thủ ước định với ngươi, ngoan ngoãn làm nghĩa lẫm công tử, tại sao ngươi cũng không nguyện ý tuân thủ ước định, thậm chí ngay cả tên cũng lừa ta?
Ngươi vẫn ghét làm bạn tốt với ta như vậy sao? Là ta làm gì sai sao?"
"Ngươi không có làm sai cái gì, ngược lại ta muốn hỏi ngươi vì sao phải cố chấp làm bạn tốt với ta như vậy?"
"Muốn thân thiết một người cần gì có lý do gì? Cũng chỉ là một loại cảm giác mà thôi."
Hắn hếch mày lên, "Chỉ là ghét một người, nhất định sẽ có lý do."
"Lầm rồi, ghét một người cũng là một loại cảm giác." Nàng không phục mà phản bác.
Đáy mắt hắn thoáng qua vẻ cô đơn, "Cho nên ngươi chán ghét ta sao?" Đây mới là đáp án hắn muốn biết.
"Ta......" Nàng vốn nên khẳng định trả lời, nhưng vừa thấy được nổi ưu thương trên vẻ mặt của hắn, nàng hoàn toàn không cách nào nói ra khỏi miệng.
"Chán ghét ta mới có thể gạt ta, sau đó không nói một tiếng rời khỏi?"
Âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng hỏi, cũng là ép nàng không thở nổi."Không phải như vậy...... La Trữ Nhạc, ta không ghét ngươi." Nàng cuối cùng không thể tổn thương hắn.
"Vậy tại sao lại trốn tránh ta lần nữa?"
Giọng nói của nàng run run nói: "Ngươi là...... Nghĩa lẫm công tử a! Chỉ cần dính líu quan hệ với ngươi, ta sẽ không thể có ngày yên tĩnh."
"Cũng bởi vì tên tuổi của ta sao?" Hắn nheo lại mắt, "Không có ngày yên tĩnh, lời này là có ý gì? Đóa Nhi, ngươi đang sợ hãi cái gì?" Bàn tay nâng lên cằm của nàng, ép buộc nàng nhìn mặt của hắn.
Bộ dáng của hắn dịu dàng như thế, Hoa Đóa trong nháy mắt động lòng, thật sự muốn nói cho hắn biết toàn bộ chuyện, lệ thuộc vào hắn......
Nhưng ngộ nhỡ hắn bị nàng làm liên lụy đến, vậy phải làm thế nào? Hiện tại Kỳ Tinh giáo là không có động tác, danh môn chính phái vẫn là không biết chuyện này, nghĩa trang sao lại có thể nhúng tay đây?
Nhưng nếu nói cho La Trữ Nhạc, hắn nhất định sẽ vì nàng mà điều tra kỹ chuyện này, nhưng cái này không chỉ làm mất đi lập trường trung lập của nghĩa trang, mà nếu người trong võ lâm cầm cái chuôi này đến tiến hành bao vây tấn công hắn.
Không, không được!"Không có, không có."
Nói láo! Hắn đã không phải công tử hồ đồ thích chơi đùa thành tính hai năm trước, mà là nghĩa lẫm công tử nhìn hết nhân tình thế thái, làm sao không nhìn thấu thần thái lóe lên ở đáy mắt Hoa Đóa?"Là bởi vì liên quan đến Kỳ Tinh giáo sao?"
Nghe vậy, mặt nàng biến sắc, "Làm sao ngươi biết Kỳ Tinh giáo?"
"Ta còn biết ngươi là đứa bé Tống An Hòa, An Giai nhi sinh ra!"
"La Trữ Nhạc!" Nàng để đũa xuống, muốn đứng lên lại bị hắn kéo.
"Không phải rất ly kỳ hay sao? Ban đầu chuyện của cha mẹ ngươi cũng là nghĩa trang xử lý, ngay cả chỗ ngươi đi cũng là do nghĩa lẫm công tử lúc đó an bài, chỉ là không ngờ đôi phu thê kia cũng không làm tròn trách nhiệm dưỡng dục...... Thật xin lỗi, đây là sơ suất nghĩa trang." Thở dài còn nói: "Tóm lại ngươi bị ba mẹ vứt bỏ, mà bá phụ khi đi ngang qua trong núi vừa lúc nhìn thấy ngươi, mới có thể mang theo ngươi cùng trở lại Kỳ Tinh giáo."
Nghĩa lẫm công tử lúc đó là thúc phụ của hắn, khi hắn muốn tìm Hoa Đóa thì vừa vặn nghe thúc phụ nói đến chuyện lý thú trên giang hồ, nói tới từng có một nữ tử lấy một thân quái lực làm danh hiệu, để cho hắn liên tưởng đến nàng, dẫn đến hỏi tới mới biết được thân thế của nàng.
Nàng hơi nhếch môi, "Thì ra là ngươi đều biết." Chẳng lẽ......
"Ta không hiểu rõ làm sao các ngươi rời khỏi Kỳ Tinh giáo? Theo lý thuyết các ngươi đánh không lại người của Kỳ Tinh giáo!" Hắn hếch mày lên, nhìn sắc mặt âm trầm của nàng.
Hắn hỏi như thế, chứng tỏ hắn không biết chuyện Hắc Ngục kiếm sao? Nhất thời, tâm tình của nàng trở nên hết sức phức tạp, không biết nên cho là may mắn, hay là thất vọng."Hứng thú của ngươi là tìm tòi nghiên cứu chuyện người khác trải qua sao?" Lạnh lùng mở miệng.
"Nếu như mà ta muốn biết chuyện ngươi trải qua, sẽ tiếp tục tra được rồi."
"La Trữ Nhạc, đừng quên thân phận của ngươi, thân là nghĩa trang công tử, không nên tùy tiện điều tra chuyện của người trong giang hồ!"
"Ta hiểu biết rõ, nếu tiếp tục tra, chỉ sợ sẽ làm cho lập trường của nghĩa trang trở nên khó xử, mà ta cũng sẽ bị người chỉ trích có thiên vị, cho nên nếu như không cần thiết, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy." Hắn rũ mắt xuống, "Đóa Nhi, ngươi là sợ Kỳ Tinh giáo bắt các ngươi trở về mới lấn tránh ta sao?"
"Đúng, ta tự tiện rời khỏi Kỳ Tinh giáo, là phản đồ bọn hắn trong mắt, ta không muốn bị bắt, mới có thể vẫn trải qua cuộc sống lưu lạc."
"Chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?"
Nàng âm thầm hít một hơi, giả bộ tức giận."Cái gì gọi là đơn giản? Ngươi có biết hai cha con chúng ta vì thoát đi tà giáo lần nữa, trải qua bao nhiêu khổ cực sao?"
"Thật xin lỗi, ta không ngờ đến điều này, ta cho là có chuyện phiền toái hơn dây dưa nên ngươi mới có thể nói như vậy." Hắn là thật lòng cảm thấy có lỗi."Chuyện này ngươi có thể nói với ta a! Ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị một thân phận mới, tuyệt đối không làm cho Kỳ Tinh giáo tìm đến ngươi."
"Những năm gần đây mặc dù chúng ta trôi qua khổ cực, nhưng Kỳ Tinh giáo lại chưa từng đi tìm chúng ta, cũng không còn nghe tin tức nói bọn họ có đuổi theo chúng ta, điều này chứng tỏ Kỳ Tinh giáo đã sớm không coi chúng ta thành chuyện gì to tát, cho nên cũng không làm phiền ngươi."
Hắn nhìn ra nàng không muốn nói nhiều chuyện này, đến nỗi có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng không hỏi tới nữa.
Mặc dù hắn không biết Kỳ Tinh giáo đối với Hoa Đóa còn có mục đích gì, nhưng hắn sẽ đem hết khả năng đến bảo vệ nàng, đây cũng là lý do lớn nhất hắn làm nghĩa lẫm công tử."Ngươi cũng không hiếu kỳ ta đã như thế nào, không muốn biết chuyện của ta sao?" Cười nói sang chuyện khác.
"Danh tiếng của ngươi quá vang dội rồi, coi như không cố ý đi hỏi, cũng sẽ hiểu biết rõ chuyện của ngươi." Bất kể đi đến nơi nào cũng sẽ nghe được ba chữ La Trữ Nhạc, quả thật âm hồn bất tán."Tháng trước nữa, ngươi và Hoàng phủ thiên kim cùng đi du hồ, nghe nói khiến không ít khuê nữ tan nát cõi lòng......" Giọng nói của nàng hơi vị chua.
Hừ! Hoa đào của hắn thật đúng là nhiều.
Hắn nhướng mày, giọng mang đùa giỡn."Ngươi cũng có trong bầy khuê nữ đó sao?"
Nàng ngẩn người một chút, ngay sau đó lạnh mặt lại."Ta nào có nhàn hạ thoải mái vì một người nam tử mà tan nát cõi lòng?"
Những lời này khiến cho nụ cười của hắn nhất thời cứng đờ, đáy mắt một chút thất vọng."Thật sao?"
"Ai! Ta hiểu rõ đó không phải là thật, có cái gì mà để ý!" Nàng không thích vẻ mặt tịch mịch của hắn, vội vàng nặn ra câu nói kia.
"Cho nên ý của ngươi là, nếu là thật, ngươi sẽ để ý đúng không?"
"Chuyện lại còn chưa có xảy ra, ta như thế nào biết!" Nàng trả lời không được tự nhiên, vội vã rút tay về."Chỉ là ngươi cũng không còn nghe lời của ta!"
"Ta nào có?" Hắn thật biết điều, đều nghe nàng lời nói nha!
"Ta không phải ghét nhất người rêu rao sao? Kết quả hai năm qua, ngươi quả thực là phách lối đến kinh khủng, từng cử động làm cho người trong thiên hạ cũng biết."
"Cũng là vì ngươi nha!"
"Ngươi thích rêu rao thì tự mình thừa nhận, chớ kéo ta theo!" Nàng bất mãn hừ một tiếng.
"Đóa Nhi." Đưa mắt nhìn đôi mắt của nàng, "Ta đây phách lối chính là muốn để cho bất kể là ngươi ở đâu cũng sẽ biết tin tức của ta, để cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể quên được ta."
"Cái gì?" Nàng chưa từng nghĩ tới lý do như vậy hắn là vì nàng.
"Ta biết rõ ngươi sẽ không nhớ ta chút nào, cũng sẽ không quan tâm tin tức của ta, hơn nữa còn ước gì có thể quên đã từng biết qua ta." Giọng điệu của hắn tràn đầy oán giận."Chậc, chỉ có một mình ta nhớ nhung ngươi thật không công bằng, ngươi đã không tìm ta... ta sẽ dùng miệng của người trong thiên hạ đi nói cho ngươi biết tin tức, như vậy mặc kệ ở nơi nào, cũng sẽ nghe được tên của ta á!"
Hoa Đóa á khẩu không trả lời được, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng nói ra lời nói này, làm cho tầng tầng phòng bị trong tim nàng từ từ bị hắn mở ra, lần đầu bởi vì hắn mà cảm thấy cảm động.
"Nếu tìm đến ngươi rồi, về sau ta sẽ khiêm tốn làm việc, cho nên ngươi cũng đừng tránh ta nữa."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |