Tiền Ngân Tử bị bắt cóc
← Ch.96 | Ch.98 → |
Tiền Ngân Tử xoay người, đưa lưng về phía Kỷ Diễm, nâng ⓜô●ⓝ●ℊ lên, hai tay tách 𝖒_ôn_🌀 ra, cô bé đối diện với cây gậy của Kỷ Diễm rồi từ từ ngồi xuống.
Cô đã đủ ướt, anh cũng đủ cương, lập tức ↪️ắ-𝐦 ⓥà-𝐨 đến tận gốc.
Trong tư thế nữ trên, Tiền Ngân Tử ngồi xuống, Kỷ Diễm ấn chặt 〽️·ô·ⓝ·🌀 cô, làm cho toàn bộ dương v*t 🌜-ắ-m ⓥ-à-𝐨 sâu hơn.
Tiền Ngân Tử ngồi trên người anh, xoay vặn thân mình. Kỷ Diễm 🌜-ắ-n 𝓃-𝐡-ẹ vào vai cô, thì thầm: "Bầu không khí này chưa đủ."
Tiền Ngân Tử nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
"Bầu không khí gì nữa?"
Kỷ Diễm khẽ cười, đứng dậy, đưa Tiền Ngân Tử đến sát cửa sổ bằng kính. Anh làm cô ghé hai tay vào cửa sổ trước mặt, còn mình thì từ phía sau ra sức 𝖝_â_𝐦 ⓝ_𝒽_ậ_ρ.
Như vậy mới gọi là đủ bầu không khí.
Quá ⓚ.í🌜.♓ ✞ⓗ.í𝐜.𝐡.
Ban ngày ban mặt, trên tầng cao, quần áo xộc xệch, cơ thể dán sát vào cửa sổ và ⅼ*à*ɱ 𝐭ìn*h.
Công ty của Kỷ Diễm nằm ở khu trung tâm phồn hoa, từ trên cao nhìn xuống, bên dưới là cảnh phố thị tấp nập. Đối diện là một tòa nhà lớn, dù khoảng cách không quá gần, nhưng cũng không hẳn xa, không biết liệu có ai đang nhìn thấy cảnh này hay không.
Tiền Ngân Tử lo sợ, sợ bị người ta nhìn thấy, muốn thoát ra.
Nhưng Kỷ Diễm ấn chặt cô lại, ghì cơ thể cô vào cửa sổ rồi ra sức thúc vào từ phía sau, mỗi nhịp đều mạnh mẽ và dứt khoát.
Tiền Ngân Tử bị anh làm cho sung ş_ư_ớn_ℊ, cơ thể mềm nhũn, không còn muốn kháng cự nữa.
Trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Nếu đã muốn κí_𝒸_h ✝️_𝐡í🌜_♓ thì phải làm cho tới cùng.
Quả thực là đủ 𝖐í*c*h т*𝖍*íⓒ*♓.
Kỷ Diễm vừa 𝐜_ắ_𝖓 ռⓗ_ẹ vào vai cô vừa r_𝖚_п ⓡ_ẩ_𝓎 vì 𝖐♓o_á_❗ 𝐜ả_m. Anh cũng thấy hưng phấn vô cùng: "Anh đã muốn làm như thế này từ lâu rồi."
Muốn để Tiền Ngân Tử dán vào cửa sổ sát đất, bị anh chơi từ phía sau. Chỉ là Tiền Ngân Tử chưa từng đến công ty tìm anh, nên anh chưa có cơ hội thực hiện.
Bây giờ thì đã được thỏa mãn, quả thực sung 𝖘ư-ớⓝ-𝖌.
Tiền Ngân Tử vì sự κíⓒ-𝖍 тhí-𝐜-𝖍 do bối cảnh lộ liễu này mà cơ thể càng thêm nhạy cảm. Chỉ một lát sau, hạ thể cô đã tràn ngập xuân thủy.
Dán chặt vào cửa sổ, cô cảm nhận từng nhịp ⓣ·hâ·〽️ п·♓ậ·𝐩 của Kỷ Diễm. Anh liên tục thúc vào cho đến khi cô đạt cao trào, nước ⓓ.â.ɱ phun trào, dính đầy lên cửa kính.
Quả là 🎋_í_𝐜_♓ †_♓í_𝐜_♓.
Kỷ Diễm nhìn thấy cô phun ra không ít chất dịch, hỏi: "Thoải mái không?"
Tiền Ngân Tử cảm nhận anh vẫn đang ra vào không ngừng, 🎋ẹ.𝓅 ⓒ.𝐡ặ.🌴 lấy anh, khẽ rên: "Thoải mái..."
Kỷ Diễm ấn chặt eo cô, không ngừng đẩy mạnh. Hai người vẫn kết nối với nhau, anh tiếp tục nhấp cô từng nhịp, vừa đi vòng quanh văn phòng vừa nhấp.
Tư thế này thật thẹn thùng.
Văn phòng của Kỷ Diễm lại rất rộng, chỉ cần đẩy đi một vòng thôi cũng đã đủ khiến cô 𝐤íⓒ-♓ тh-í↪️-𝐡. Vừa đi vừa ra nhiều nước dịch.
Tiền Ngân Tử không ngờ ⓣh.â.n t.𝖍.ể mình lại trở nên 𝖉â-〽️ đã𝐧-🌀 như thế. Ở hoàn cảnh ⓚí*🌜*♓ 🌴𝒽*í𝐜*♓ này, cô càng ra nhiều nước, cao trào đến cũng nhanh hơn.
Trước đó, Kỷ Diễm không nghĩ sẽ làm chuyện này trong văn phòng, nên không mang theo bao cao su.
Khi cảm thấy sắp bắn ra, anh kịp thời 𝐫ú●✞ 𝐫●𝖆 ngoài, bắn lên ⓜôn●🌀 cô.
Anh bắn ra không ít. Vài ngày không làm, toàn bộ đều xuất ra.
Không mang bao, nên chỉ làm được một lần. Sau khi xong, anh thu dọn rồi quay về chỗ ngồi, Tiền Ngân Tử ngồi trên đùi anh.
Kỷ Diễm lau giúp cô, phát hiện áo sơ mi của mình đã ướt hết.
Vừa rồi quá vội, cả hai đều khát khao. Kỷ Diễm chỉ cởi nửa người dưới, nửa người trên vẫn mặc áo sơ mi dài tay, bây giờ bị dịch thủy của Tiền Ngân Tử làm ướt sũng.
Anh lấy khăn giấy đưa cho cô lau, nhưng cô vẫn không ngừng 𝒸·𝐡ả·🍸 ռướ·𝖈. Kỷ Diễm vỗ nhẹ vào ⓜ.ô.ռ.𝖌 cô, trêu chọc: "Thư ký Tiền, em 𝒹-â-𝐦 đãп-𝐠 như vậy sao?"
Tiền Ngân Tử bị chọc đến phát cáu, cô cũng vỗ nhẹ vào cây gậy của Kỷ Diễm: "Anh cũng đâu có kém."
Kỷ Diễm: "..."
......
Tiền Ngân Tử thu dọn xong thì rời đi.
Đến công ty của Kỷ Diễm, chỉ để làm một trận rồi về.
Cô vừa bước ra khỏi cửa công ty, điện thoại đổ chuông, là Tiền Kim Tử gọi đến. Cô do dự có nên nghe hay không, cuối cùng vẫn nhấc máy.
Ngay giây tiếp theo, một chiếc xe minibus dừng ngay trước mặt cô, lập tức có người kéo cô lên xe.
Trên xe là hai gã đàn ông lực lưỡng. Tiền Ngân Tử sức lực không thể chống lại, bị kéo mạnh lên, chúng dùng giẻ tẩm thuốc mê che miệng cô, khiến cô nhanh chóng ngất đi, cơ thể không còn chút sức giãy giụa nào.
← Ch. 96 | Ch. 98 → |