Da mặt dày!
← Ch.606 | Ch.608 → |
Hàn Tục Nhã, Lạc Triều đầy bụng tâm sự đi theo sau mọi người, có chút không để ý nên thiếu chút nữa đụng phải người phía trước. Nguyên lai đám người Tề Long dừng lại không đi tiếp. Các cô nhanh chóng qua thăm dò, lại nhìn đến một tên vô cùng quen thuộc, lúc này đang mang theo người của cậu ta, hất cằm, lỗ mũi hướng lên trời, bộ dạng kiêu ngạo ngăn cản đường đi của bọn họ.
Đương nhiên hành động này chỉ có thể lên mặt với người không quen biết cậu ta. Bọn họ với cậu ta học cùng nhau mười lăm năm, sớm đã biết bản chất thật sự của đối phương. Cậu ta chính là một tên run M chính hiệu.
"Lý Anh Kiệt, cậu ngăn chúng tớ làm gì?" Tề Long buồn bực nói. Cậu cùng Lý Anh Kiệt tính cách không hợp, ai cũng không thích đối phương.
Lý Anh Kiệt bĩu môi không phục nói: "Tớ có ngăn cản sao? Tớ chỉ đứng ở chỗ này thôi." Ngụ ý là do đám người Tề Long đụng phải, cùng cậu không quan hệ.
"Được, vậy cậu đi trước." Tề Long chỉ con đường phía trước, ý bảo Lý Anh Kiệt cứ việc. Bọn họ không vội đi đăng ký, thời gian vẫn còn nhiều.
Lý Anh Kiệt nghe vậy, lập tức chơi xấu nói: "Tớ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi không được sao?"
Tề Long thập phần vô ngữ, quả nhiên Lý Anh Kiệt với cậu không phải cùng một loại người. Cảm thấy không có biện pháp cùng cậu ta giao lưu, mọi người đang chuẩn bị lướt qua đám Lý Anh Kiệt, thì cái người vừa rồi còn nói muốn nghỉ ngơi lại tiếp tục đi theo bọn họ.
"Cậu không phải nói muốn nghỉ ngơi sao?" nhìn hành động của đối phương, trên trán Tề Long trượt xuống vài đường hắc tuyến.
"Nghỉ ngơi tốt!" Lý Anh Kiệt không có một chút lấy làm thẹn, da mặt cực kỳ dày mà trả lời.
Lúc này Tề Long làm sao còn không rõ, Lý Anh Kiệt muốn theo chân bọn họ, chỉ là cậu ta cùng Tề Long quan hệ rất xấu, đương nhiên không chịu cúi đầu trước Tề Long. Vì thế cậu ta mới dùng chiêu này quấn lên bọn họ.
Bọn người Hàn Kế Quân, Tạ Nghi, Lạc Lãng quá rõ ràng Lý Anh Kiệt đánh chủ ý gì, âm thầm cười trộm, mà đội viên của Lý Anh Kiệt lại càng hổ thẹn cúi đầu, đội trưởng nhà bọn họ nhất định bị ma ở đâu nhập vào rồi..
Mọi người đều là thành viên của Cơ Giáp Đoàn Lăng Thiên, Tề Long cùng Lý Anh Kiệt lại là một trong những đoàn trưởng Đoàn Cơ Giáp. Dù có thế nào đi nữa, giữa bọn họ cũng có tình nghĩa chiến hữu, nếu Lý Anh Kiệt hạ quyết tâm theo chân bọn họ, Tề Long đương nhiên sẽ không thật sự cự tuyệt.
Theo sau đám người Lý Anh Kiệt gia nhập, trên đường lại thêm lên thành viên ở các chiến đội khác của Cơ Giáp Đoàn Lăng Thiên, giống như đám người Cao Tấn Vân.. Vì thế, một đội của Tề Long lại lần nữa biến thành một đại đội ngũ, một nhóm lớn tiến vào đại sảnh đăng ký, tức khắc khiến cho mọi người chú ý.
Trong đại sảnh người rất nhiều. Có tân binh, cũng có nhân viên công tác, còn có một ít sĩ quan quân hàm thấp, thấp nhất chính là Đại Uý, Thiếu Tá thì có một tảng lớn, Trung Tá cũng không ít. Thậm chí còn nhìn đến vài vị sĩ quan quân hàm Đại Tá, khiến đoàn tân binh tức khắc kinh ngạc không thôi.
Đương nhiên, bọn họ không hâm mộ đối phương. Chỉ cần cho bọn họ thời gian, bọn họ cũng có thể chạm đến địa vị này. Bởi vì nhóm người bọn họ, một khi tiến vào binh đoàn, quân hàm cao nhất là Đại Uý, thấp nhất cũng sẽ là Thiếu Úy. Bọn họ đều là những sĩ quan ưu tú và nòng cốt được Trường Quân đội Liên Bang tiêu phí số tiền lớn để bồi dưỡng ra. Đương nhiên không phải là tân binh trong kì chiêu binh đại trà, điểm khởi đầu của bọn họ vốn dĩ đã cao hơn rất nhiều, tương lai không thể hạn lượng.
Các sĩ quan đó hoặc đứng hoặc ngồi, lại hoặc là dựa vào vách tường, có tụ lại với nhau, cũng có đơn độc một người. Họ nhìn như nhàn tản không chút để ý, nhưng ngay khi đám người Tề Long tiến vào đại sảnh, hai mắt của những người này tức khắc trở nên nóng bỏng vô cùng, tựa như thấy được con mồi mà mình vừa ý nhất..
Mặc dù ánh mắt này chỉ chợt thoáng qua, nhưng vẫn là bị Tề Long, Tạ Nghi, Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt bốn người nhạy cảm phát hiện, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác.
Vì phòng ngừa, Tề Long chỉ vào một góc nào đó trong đại sảnh, chỗ đó rất ít người. Lạc Lãng, Tạ Nghi, Lý Anh Kiệt hơi hơi gật đầu, anh hùng ý kiến giống nhau, mấy người đều cho rằng không nên tụ tập thành nhóm, miễn cho có sơ hở rồi để xảy ra chuyện.
Bọn họ còn nhớ rõ, thời điểm mới vừa tiến vào Quân đoàn 23, lão đại của bọn họ, Lăng Lan, dùng thủ đoạn huyết tinh đem đội trưởng Tuyệt Thứ Liêm Thiệu Cảnh đánh bại. Ai mà biết đối phương có trả thù lại hay không, cẩn thận vẫn hơn.
Đám người Tề Long tiểu tâm cẩn thận đi tới nơi đó, cũng may trên đường không phát sinh việc gì ngoài ý muốn, mọi người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thật, đoạn đường này cũng không phải là không ai muốn ra mặt, chẳng qua bọn họ cố kỵ đám đối thủ cùng mục đích với mình. Ai cũng hy vọng đối thủ xuất đầu thăm dò, tốt nhất là để chính mình ngư ông hưởng lợi.
Đương nhiên, điều làm bọn họ muốn chờ thêm chút nữa, chính là vì có mấy chiến đội thường hay thắng lợi trên chiến trường phái người lại đây. Xem ra tân binh lần này đã ưu tú đến mức làm cho cả quân đoàn đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch..
Tề Long mang theo mọi người đi đến góc hẻo lánh, trong khi một bộ phận người rời đi xếp hàng đăng ký, mấy người Tề Long lại không có động tĩnh, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi. Bọn họ tin tưởng, lão đại lúc này khẳng định đang kích hoạt chiến đội. Cậu ấy tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ chia năm xẻ bảy, nhất định mà đưa tất cả bọn họ vào cùng một binh đoàn.
Bởi vì phân tín nhiệm này, nên bọn họ không đi đăng ký, tránh cho đến lúc lão đại thật sự kích hoạt được chiến đội, bản thân lại bị đầu não Quân đoàn 23 phân phối tới binh đoàn khác. Tuy rằng sau đó có thể xin về đơn vị, nhưng thủ tục tương quan thập phần phức tạp, thậm chí sẽ còn có phát sinh cãi vã, thường xuyên qua lại lãng phí thời gian cả nửa năm, thậm chí một năm đều có khả năng. Đấy mới gọi là chân chính mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, trong đầu của thành viên chiến đội Lăng Lan chỉ có một ý niệm: Lão đại nhà bọn họ sẽ không bao giờ thất bại! Đương nhiên, Lăng Lan đi kích hoạt chiến đội chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của bọn họ. Trên thực tế, Lăng Lan căn bản còn chưa có tính toán nói với mọi người, nhưng bọn họ lại vô cùng tin tưởng không một chút chần chừ. Đây là phân ăn ý cùng tín nhiệm mà bọn họ có được từ quãng thời gian lớn lên bên nhau, cùng học chung trường hơn mười năm.
"Thế nào, cậu không đi xếp hàng?" Hàn Kế Quân nhướng mày nhìn Lý Anh Kiệt đang đứng ở một bên, mở miệng hỏi.
"Chẳng phải các cậu đều không đi đấy sao?" Lý Anh Kiệt mí mắt giật giật, vẻ mặt tớ không phải đồ ngốc hỏi ngược lại.
"Người nhiều quá, cho nên chờ một chút." Hàn Kế Quân như có như không mà trả lời.
"Vậy tớ cũng ở đây chờ thêm một lát." Lý Anh Kiệt xảo trá trả lời, kinh nghiệm nhiều năm nói cho cậu, đi theo Lăng Lan sẽ không có hại. Mà Tề Long là người của Lăng Lan, nhất định sẽ biết chỉ thị của Lăng Lan, cậu không theo sát sao được?
Đây là đầu óc của Lý Anh Kiệt, tuy rằng cậu không rõ vì sao không đăng ký, vì sao phải đợi, nhưng cậu rất rõ ràng, đi theo Lăng Lan nhất định không sai.
Cao Tấn Vân nghe vậy không nhịn được mà bật cười, không thể tưởng được Lý Anh Kiệt cùng cậu ý tưởng giống nhau, hạ quyết tâm đi theo Lăng Lan lão đại. Không, cậu cùng Lý Anh Kiệt vẫn có chút bất đồng, bởi vì khi cậu tiến vào Quân đoàn 23 thì đã được Lăng Lan lão đại tán thành. Cho nên trước khi Lăng Lan lão đại còn chưa hạ đạt chỉ thị, cậu sẽ không mù quáng hành động. Đây cũng là lí do vì sao cậu theo sát Tề Long.
Giống như Lý Anh Kiệt, Cao Tấn Vân cũng cho rằng hành động của Tề Long nhất định liên quan đến chỉ thị của Lăng Lan.
Chỉ có thể nói, đây là một hiểu lầm vô cùng xinh đẹp! Lại còn là hiểu lầm thực hoàn mỹ!
← Ch. 606 | Ch. 608 → |