Dã man thô bạo trả thù!
← Ch.447 | Ch.449 → |
Edit: Tuyết Dung Hoa
Hành động này của Tưởng Thiếu hầu như mọi người đều cho rằng là tự chịu diệt vong, dùng khuyết điểm của mình để quyết đấu với sở trường của người khác, không thua mới là lạ.
Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, Tưởng Thiếu Vũ cầm súng trong tay, kỹ thuật xả kích lại rất tốt, mỗi lần bắn ra chùm tia sáng đều đúng lúc chặn lại tia sáng do Lâm Tiêu bắn tới, vòng tròn tia sáng vốn đang hạn chế phạm vi hoạt động của Tưởng Thiếu Vũ cũng bắt đầu xuất hiện lỗ hổng...
"Cái gì, năng lực viễn trình của Tưởng Thiếu Vũ cũng rất mạnh." Không ít người thấy một màn như vậy lập tức kinh hô lên, phải biết rằng, nếu như Cơ giáp sư đều am hiểu cả hai lĩnh vực cận chiến lẫn viễn trình thì họ thường lựa chọn sử dụng cơ giáp tổng hợp để có thể phát huy năng lực của mình một cách toàn diện nhất, sẽ không giống như Tưởng Thiếu Vũ, lựa chọn cận chiến cơ giáp...
Tưởng Thiếu Vũ phản kích là một tín hiệu thành công, hắn không bị Lâm Tiêu áp chế hoàn toàn như trước. Thoạt nhìn như Tưởng Thiếu Vũ càng ngày càng dành được ưu thế, ngay lúc mọi người cho rằng cơ hội của Tưởng Thiếu Vũ đã đến...
Cơ hội, đúng là nó đã tới! Có lẽ nhìn thấy mình đã mất đi ưu thế tuyệt đối, Lâm Tiêu liền có chút hoảng loạn, chùm tia sáng phóng ra đột nhiên có chút mất không chế, thế nhưng có mấy lần bắn chệch quỹ đạo, những lỗ hổng vốn bị Tưởng Thiếu Vũ xé rách lại càng bởi vì sai lầm này trở nên lớn hơn.
Cơ hội tốt! Trong mắt Tưởng Thiếu Vũ chợt lóe hàn quang, ngón tay trên dưới bay múa, động cơ của cơ giáp trong nháy mắt toàn bộ khởi động, bị kéo lên tới cực hạn. Tuy rằng thao tác này sẽ làm cho động cơ chịu siêu phụ tải mà xuất hiện mài mòn, nhưng Tưởng Thiếu Vũ cũng chỉ có thể đành chịu, cơ hội chỉ xảy ra trong nháy mắt, nếu không bắt lấy lần này, không biết lại phải chờ đến khi nào, đến lúc đó muốn xoay chuyển cục diện chỉ sợ rất khó khăn.
Tốc độ cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ đột phá cực hạn, nháy mắt liền sắp tiếp cận Lâm Tiêu, mà Lâm Tiêu đương nhiên không hy vọng ưu thế mà mình cực khổ bày ra lại kết thúc như vậy, hắn đồng thời khởi động toàn bộ động cơ của cơ giáp, liều mạng lui về phía sau, nhưng vẫn chậm hơn Tưởng Thiếu Vũ một nhịp, khoảng cách giữa hai người đã thực sự kéo gần lại.
Lúc này, Lâm Tiêu đã mất đi khoảng cách tốt nhất để sử dụng xạ kích áp chế Tưởng Thiếu Vũ. Nói cách khác, vốn dĩ viễn trình công kích mười phần uy hiếp lúc này đã không có hiệu quả. Hai người từ hình thức công kích viễn trình liền chuyển qua hình thức cận chiến.
"Lâm Tiêu nguy hiểm!" Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người đều không xem trọng Lâm Tiêu, một khi cận chiến thì cho dù năng lực cận chiến của tổng hợp cơ giáp rất mạnh cũng không thể nào so được với cơ giáp cận chiến bác mệnh chi vương.
Đây là cuộc chiến của hai Vương bài cơ giáp, cho dù có chiếm hết ưu thế, nếu trận đấu chưa kết thúc thì không có ai dám nói trước hai chữ tất thắng. Lúc trước Lâm Tiêu chiếm hết ưu thế thượng phong vậy mà chỉ trong chớp mắt liền rơi vào thế yếu.
Lăng Lan nhìn đến nơi này, khẽ cau mày. Ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa...... Lâm Tiêu thật sự làm lỗi sao?
Lúc này, hai chiếc cơ giáp vẫn như cũ một đuổi một chạy. Chẳng qua, thân phận của hai người trao đổi, người vốn là kẻ đuổi giết nay lại trở thành người trốn chạy, còn người vốn trốn chạy hiện tại lại biến thành kẻ đuổi giết.
Tuy rằng Lâm Tiêu vì ngăn trở Tưởng Thiếu Vũ tiếp tục tới gần cho nên điều khiển cơ giáp điên cuồng lùi về sau nhưng cũng không quên tiến hành bắn trả, mà Tưởng Thiếu Vũ cũng không phải dạng vừa, năng lực dự đoán của hắn rất mạnh, vừa đuổi theo vừa tiến hành né tránh bằng kỹ thuật bước nện cao cấp của Vương bài cơ giáp, sự ngăn chặn của Lâm Tiêu cũng không gây ra khó khăn quá lớn đối với Tưởng Thiếu Vũ, ngược lại khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần...
"Anh thấy thế nào? Triệu học trưởng?" Lăng Lan đột nhiên quay đầu hỏi Triệu Tuấn ngồi kế bên nói.
"Một khi khoảng cách bị thu hẹp, cả hai tiến hành cận chiến, xác suất Lâm Tiêu bị thua là rất cao, hiện tại liền xem Lâm Tiêu có thể một lần nữa kéo dài khoảng cách hay không." Triệu Tuấn đồng dạng không xem trọng Lâm Tiêu, cùng cận chiến cơ giáp bác mệnh chi vương đấu, trừ phi cũng sử dụng bác mệnh cơ giáp, nếu không liền thật sự dữ nhiều lành ít.
"Tưởng Thiếu Vũ có thể che dấu năng lực của chính mình, anh nói Lâm Tiêu có thể hay không?" Lăng Lan hỏi ngược lại, rõ ràng cô không tán đồng cách nói của Triệu Tuấn.
"Che dấu? Có thể hoặc là không thể?" Triệu Tuấn cũng là cái người thông minh, anh bừng tỉnh kinh ngạc nói: "Đội trưởng, ý của cậu là, sở trường thực sự của Lâm Tiêu có khả năng là cận chiến mà không phải viễn trình?" Nếu đúng như phán đoán của đội trưởng thì trận đấu này thật sự liền quá có ý tứ.
Rốt cuộc, Lâm Tiêu bị Tưởng Thiếu Vũ đuổi kịp, Tưởng Thiếu Vũ nhìn khoảng cách càng ngày càng gần, trên mặt lộ ra tươi cười dữ tợn, hắn giương súng ánh sáng trong tay phải lên, hung hăng bắn về phía đối phương.
Chùm tia sáng mang theo tiếng gió rít kinh người, tất cả người xem ở đây đều rõ ràng nghe được âm thanh này. Tâm bọn họ đột nhiên nhấc lên, cổ lực lượng này, nếu thật sự bị đánh trúng, cho dù là Vương bài cơ giáp cũng không thể triệu tiêu hoàn toàn chấn động kịch liệt do va chạm sinh ra, Cơ giáp sư trong khoang điều khiển sẽ bởi vậy mà bị chấn thương nội phủ, sẽ chịu nội thương rất nặng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc mọi người đang lo lắng cho Lâm Tiêu thì liền nghe được "bang" một tiếng vang lớn, hai cơ giáp ở trong không trung rốt cuộc đã xảy ra va chạm lần đầu, phát ra âm thanh trầm đục đinh tai nhức óc.
Người có ánh mắt sắc bén đã hiểu rõ lần công kích vừa rồi của Tưởng Thiếu Vũ chưa đạt hiểu quả, thời khắc mấu chốt, Lâm Tiêu dùng súng ánh sáng trong tay mình ngăn chặn thành công một kích của đối phương.
Hai chiếc cơ giáp sau khi kịch liệt va chạm, nháy mắt bay ngược ra. Đồng thời, cơ giáp của hai bọn họ cùng lúc bay ra hai vật. Bang bang hai tiếng, hai đồ vật kia vẽ ra hai đường cong tuyệt đẹp, nặng nề rơi xuống đất mặt, tạo ra trên mặt đất hai hố nhỏ, bắn lên vô số bụi bậm.
Thì ra súng ánh của hai người va chạm mãnh liệt, bởi vì phản lực quá lớn, làm cho bọn họ không thể cầm chặt, thuận thế rời khỏi tay mà rơi xuống.
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ vật rơi xuống đất rốt cuộc là thứ gì, hai chiếc cơ giáp đã bay ngược lại, thế nhưng lại lần nữa giao thủ trên khôngtrung, thì ra, lúc bọn họ bay ngược lại, đã kịp rút ra từ sau lưng hai thanh vũ khí lạnh to lớn, không chút do dự tấn công đối phương.
Chỉ cần đối phương phản ứng chậm hơn một nhịp, bằng vào chiều dài và trọng lượng của vũ khí lạnh, chỉ cần đánh trúng đối phương một cái, nhất là trúng vào khoang điều khiển ở phần eo bụng, không chỉ có thể trực tiếp chấn thương đối phương, còn có thể làm cho điểm của đối phương bị trừ mất một phần ba.
Động tác của hai người hầu như xảy ra đồng thời, hai thanh to lớn vũ khí lạnh cũng bởi vậy mà kịch liệt va chạm vào nhau. Lực lượng va chạm này làm cho hai vũ khí cùng đàn hồi lại đẩy nhau ra, đồng thời, làm cho hai cơ giáp lại lần nữa mất khống chế, bắn bay ra mấy chục mét, hai người mới khó khăn lắm ổn định lại cơ giáp của chính mình.
Hai chiếc cơ giáp cách xa nhau hai trăm mét, khoảng cách này cũng không quá xa, với khoảng cách này, bằng vào tốc độ của cơ giáp, nháy mắt là có thể kéo gần, nhưng mà hai người đều không có hành động thiếu suy nghĩ, vừa rồi giao thủ đã làm hai người rõ ràng, đối thủ trước mắt, không hề nghi ngờ, là người mạnh nhất mà bọn họ đụng phải, thắng bại chỉ trong nháy mắt, một giây đều có thể kết thúc.
Hai người cẩn thận giơ vũ khí lạnh, lắc lắc tương đối, bình tĩnh giằng co, từng người tìm kiếm cơ hội thuộc về chính mình.
Khán giả vừa bị một màn kinh tâm động phách vừa rồi hấp dẫn, lúc này rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, sôi nổi kinh hô lên:
"Không nghĩ tới năng lực cận chiến của Lâm Tiêu cũng không thua kém Tưởng Thiếu Vũ."
"Không chỉ có Tưởng Thiếu Vũ che dấu thực lực, ngay cả Lâm Tiêu cũng vậy."
"Như vậy mới hay, năng lực cận chiến của hai người đều rất mạnh, cho dù tiến vào hình thức cận chiến, thắng bại cũng rất khó đoán trước a."
Chỉ là hai chiêu, người có nhãn lực đều đã nhìn ra, cơ giáp của Lâm Tiêu nhìn như có khuynh hương viễn trình công kích, trên thực tế thực lực cận chiến còn mạnh hơn so với những cơ giáp cận chiến bình thường. Tới lúc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, mặc kệ là Tưởng Thiếu Vũ hay là Lâm Tiêu, bọn họ đều che dấu một bộ phận thực lực của mình.
Lúc này Lăng Lan lại đối Triệu Tuấn nói: "Anh chú ý nhiều hơn động tác của Tưởng Thiếu Vũ, có lẽ đối thủ của anh, chính là hắn."
Triệu Tuấn nghe vậy thì sửng sốt, anh chỉ thấy được lực lượng của hai người là ngang nhau, ai thua ai thắng rất khó đoán trước, hai người đều có hi vọng, liền xem ai càng có thể nắm chắc cơ hội, ai càng ổn định không bại lộ nhược điểm.
Nhìn thấy kinh nghi trong mắt Triệu Tuấn, Lăng Lan giải thích nói: "Ngay lúc Tưởng Thiếu Vũ xoay chuyển cục diện, hắn quá nóng vội, lại khôngsuy nghĩ người trầm ổn như Lâm Tiêu làm sao có thể xuất hiện sai lầm cấp thấp này..."
Triệu Tuấn lúc này mới nghĩ lại phía trước, quả thật, tuy rằng nhìn như Tưởng Thiếu Vũ áp chế đối phương, nhưng trên thực tế, vẫn là Lâm Tiêu chiếm ưu thế, tính cách của Lâm Tiêu vốn dĩ đã rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không như thế dễ dàng dao động......
Triệu Tuấn bừng tỉnh nói: "Chẳng lẽ, vừa rồi là kế hoạch của Lâm Tiêu?"
"Đúng là, Lâm Tiêu hình như muốn lấy phương diện mà đối phương tin tưởng nhất để đánh bại hắn..." Lăng Lan sờ sờ cằm, loại hành vi này kỳ thật thực dã man thô bạo, một cái không khéo, thậm chí có khả năng sẽ trực tiếp đập nát tự tin của đối phương, nếu không đặc biệt chán ghét hoặc trả thù, người bình thường là sẽ không dùng...
Trong đầu Lăng Lan chợt lóe linh quang: Chẳng lẽ là vì Lạc Triều? Tuy rằng bên ngoài người bị đùa giỡn chính là Lạc Lãng, trên thực tế chỉ cần là người có tâm đều có thể hỏi thăm ra, mục tiêu chân chính của Tưởng Thiếu Vũ là ai, chẳng qua là tình cờ gặp gỡ Lạc Lãng mà thôi.
Khóe miệng Lăng Lan lộ ra vẻ tươi cười, có thể vì học muội của trường mình bị chịu nhục mà ra mặt, còn quang minh chính đại trả đũa, cô thực thưởng thức, huống chi học muội này vẫn là tiểu đồng bọn cùng cô lớn lên. Chủ ý hiện tại của Lâm Tiêu, Lăng Lan mười phần vui mừng.
Quả nhiên, tình huống tiếp theo như Lăng Lan dự đoán, năng lực cận chiến của Lâm Tiêu mười phần vững vàng, tâm tính cũng rất bình tĩnh, đánh đâu chắc đấy, Tưởng Thiếu Vũ căn bản không có bất kỳ cơ hội gì. Mà Tưởng Thiếu Vũ lại càng ngày càng nóng lòng, phải biết rằng, tuy rằng ở giải đấu lần này có ba Vương bài sư sĩ tham gia, nhưng lĩnh vực am hiểu của ba người cũng không giống nhau. Tưởng Thiếu Vũ hắn điều khiển chính là cận chiến cơ giáp, năng lực cận chiến của hắn tuyệt đối là xuất sắc, Kiều Đình điều khiển chính là viễn trình cơ giáp, không hề nghi ngờ am hiểu chính là tấn công từ xa, Lâm Tiêu điều khiển chính là tổng hợp cơ giáp, hẳn là cả hai năng lực đều không sai biệt lắm, nhưng cân bằng cũng là điều bình thường, cho dù là cận chiến vẫn hay là tấn công từ xa hẳn là phải kém hơn hắn và Kiều Đình. Vốn dĩ đối chiến với Lâm Tiêu, tuy rằng hắn rất coi trọng, nhưng lại cho rằng muốn đánh bại đối phương đều không phải là việc khó, một khi cận chiến, thắng lợi liền thuộc về hắn.
Nhưng sự thật lại trực tiếp đánh Tưởng Thiếu Vũ một cái bàn tay, ở phương diện mà bản thân mạnh nhất cận chiến, thế nhưng đối phương lại không hề yếu thế hơn mình, mà hắn lại càng đánh càng không tự tin, năng lực viễn trình hắn thua đối phương một bậc, hắn còn có thể lý giải, cận chiến nếu như cũng không thắng đối phương, cận chiến sư sĩ như hắn còn có thể diện gì?
← Ch. 447 | Ch. 449 → |