Mặt giống nhau……
← Ch.389 | Ch.391 → |
Theo giọng nói của Lý Âm Phỉ, toàn bộ ánh đèn trên sân khấu đều tập trung tới người cô, tất cả mọi người đều thấy rõ dáng vẻ của Lý Âm Phỉ, điều này làm cho cả hiện trường phát ra tiếng thở thật mạnh. Thì ra trên mặt Lý Âm Phỉ lúc này che một chiếc khăn mỏng, chỉ lộ ra cặp mắt phượng yêu mị, ánh mắt lưu chuyển xung quanh mang theo một phần câu hồn, cho dù không thấy chân dung, tất cả mọi người đều biết Lý Âm Phỉ tuyệt đối là một vị cơ vũ tuyệt sắc yêu mị.
Ngay khi tiếng hát "Quyết không khuất phục" vang lên, Lý Âm Phỉ lại lần nữa làm nhóm quân giáo sinh động lòng, bài hát này thập phần hữu lực, Lý Âm Phỉ hát với tình cảm dào dạt mãnh liệt, giống như muốn nói cho nhóm quân giáo sinh, kẻ thù xâm lấn sẽ không đánh bại được cốt cách cứng rắn của người Hoa Hạ, mọi người nghe tiếng ca kích động, sôi nổi đứng lên, nhóm quân giáo sinh kích động mà nắm chặt nắm tay, cao giọng phụ họa với điệp khúc "Quyết không khuất phục", lớn tiếng hát lên.
Lúc này Lăng Lan cho dù trì độn cũng biết, Lý Âm Phỉ này tất nhiên là người thuộc về Quân bộ, nếu không không có khả năng chọn được hai bài hát đều chuẩn xác mà đón đúng ý với trận chiến tranh này của trường quân đội. Quân bộ quả nhiên tính kế tốt, Lý Âm Phỉ đã đến, hai bài hát này hiển nhiên đem cừu hận của học sinh trường quân đội đối với kẻ xâm lấn tăng đến cực điểm, có thể nghĩ những quân giáo sinh ở đây, tương lai sẽ là lực lượng trung kiên phản kích kẻ thù.
Ngay thời khắc cuối cùng, tiếng ca lên đến đỉnh diểm cao trào, Lý Âm Phỉ đột nhiên kéo xuống khăn che mặt lộ ra khuôn mặt tuyệt thế ...... Nhóm quân giáo sinh còn đang hát vang khúc ca"Quyết không khuất phục" đột nhiên im lặng, trong nháy mắt, bọn họ bị kinh sợ bởi dung nhan tuyệt thế của Lý Âm Phỉ.
Đây là Lý Âm Phỉ. Không chỉ có thanh âm chấn động lòng người, đến dung nhan cũng tuyệt thế mị hoặc toàn dân!
Diện mạo Lý Âm Phỉ làm mọi người tại hiện trường chấn kinh, Kiều đình vốn đang có vẻ mặt bình tĩnh nhưng nhìn thấy dung mạo Lý Âm Phỉ thì trái tim đột nhiên nhảy lên, hắn vô pháp ức chế thanh âm trong nội tâm: "Đây mới là người con gái xứng đáng với ta, ta nhất định phải có được người con gái này!"
Dung mạo tuyệt thế của Lý Âm Phỉ đồng dạng làm Lăng Lan ngẩn người, làm một nữ sinh, Lăng Lan thế nhưng cũng bị dung mạo Lý Âm Phỉ nháy mắt hấp dẫn. Nhưng dù sao Lăng Lan cũng là nữ sinh, hơn nữa bị Ngũ hào đạo sư trong không gian học tập tra tấn các loại, làm tâm của cô trở nên lạnh lùng kiên định, không dễ dàng bị mê hoặc.
Bình tĩnh lại, Lăng Lan lại lần nữa nhìn chăm chú khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Lý Âm Phỉ, cô phát hiện khuôn mặt này làm cô có cảm giác không thoải mái, tuy rằng vô cùng mỹ lệ, vô cùng mị hoặc, có thể xưng là có một không hai nhưng cố tình Lăng Lan lại cảm giác có chút quái dị, thiếu phần mượt mà tự nhiên, đây là có chuyện gì?
Lăng Lan khẽ cau mày, ngay lúc trong lòng đang hoang mang thì toàn bộ thân thể Lý Lan Phong đang ngồi bên người cô không cách nào tự khống chế mà phát sinh run rẩy, không chỉ có như thế, đôi tay đặt trên đầu gối cũng vô pháp tự khống chế mà phát run......
Lăng Lan trong lòng cả kinh, không khỏi nhớ tới trận chiến xâm lấn trên không, Lý Lan Phong ngồi trên ghế phó cơ giáp của cô cũng từng phát sinh một màn như vậy. Chẳng lẽ thân thể làm người khác lo lắng của Báo con lại phát sinh vấn đề?
Trong lòng Lăng Lan lo lắng, không tự chủ được mà vươn tay phải đè đôi tay run rẩy của Lý Lan Phong, hành động này làm thân thể Lý Lan Phong đột nhiên chấn động. Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lăng Lan, hai mắt đỏ đậm thế hàm chứa tuyệt vọng cùng đau xót, thậm chí còn có một tia điên cuồng, ánh mắt kia thật giống như anh bị toàn bộ thế giới vứt bỏ......
"Báo con, anh không sao chứ?" Lăng Lan cảm giác Lý Lan Phong không ổn, biểu tình nghiêm túc hỏi.
Lăng Lan hỏi chuyện dường như cứu vớt Lý lan Phong vốn đang đắm chìm trong thế giới cuả mình, ánh mắt anh nhanh chóng thanh minh. Khôi phục lý trí, Lý Lan Phong trở tay nắm lấy tay phải Lăng Lan, anh nắm thật chặt giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay, lực đạo lớn đến mức làm Lăng Lan cảm giác được một tia đau đớn.
Lăng Lan luôn chán ghét cùng người khác tiếp xúc da thịt, cô đang suy xét xem có nên ném tay của Lý lan Phong ra không thì lại cảm giác lòng bàn tay Lý Lan Phong phủ kín mồ hôi, cô liên tưởng đến ánh mắt điên cuồng tuyệt vọng vừa rồi của Lý Lan Phong, trong lòng nhịn không được mềm nhũn.
Ngẫm lại thân phận hiện tại nam sinh của mình bị đồng bạn cầm nắm là bình thường, hơn nữa Lý Lan Phong giờ thật sự đang cần đồng đội an ủi ...... Bỏ đi, coi như hành thiện tích đức một ngày, cống hiến một chút tay phải của mình an ủi đối phương, dù sao tay của mình cũng sẽ không bởi vậy mà thiếu một miếng thịt. Lăng Lan thực suy nghĩ.
Cứ như vậy, Lăng Lan cưỡng bách cảm giác khó chịu khi bị Lý Lan Phong bắt lấy tay, cô tiếp tục mặt vô biểu tình mà nhìn về phía sân khấu, chuyên tâm nghiên cứu vấn đề mà cô vừa phát hiện ...... Ách, chính là Lý Âm Phỉ này, đẹp đến mất tự nhiên như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
Có lẽ lực chú ý của Lăng Lan đều ở trên người Lý Lan Phong nên ở ngay bên cạnh, Lý Thì Du vốn bị thanh âm của Lý Âm Phỉ mê hoặc nhưng khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của đối phương thì giống như thấy ma quỷ vậy......
"Tạch" một tiếng, Lý Thì Du không cách nào khống chế đột nhiên đứng thẳng dậy, hành động này làm Thường Tân Nguyên bừng tỉnh, Thường Tân Nguyên nhìn biểu tình Lý Thì Du thì lập tức biết không thích hợp, anh quan tâm hỏi: "Thì Du, đã xảy ra chuyện gì?"
Tay phải Lý Thì Du đột nhiên che miệng mình, tựa hồ sợ chính mình la hoảng lên, anh thật vất vả làm chính mình trấn định lúc này mới buông tay phải vội vàng trả lời: "Tân Nguyên, tớ đột nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng chưa hoàn thành, tớ phải lập tức rời đi, một chút nữa, nhờ cậu giúp tớ chuyển lời hỏi thăm đến đội trưởng."
Biểu tình Lý Thì Du nghiêm túc làm Thường Tân Nguyên hiểu rõ đối phương khẳng định có chuyện quan trọng gì, anh vội vàng gật đầu tỏ vẻ nhất định nói. Mà Lý Thì Du không còn kiên nhẫn ở lại hiện trường, vội vội vàng vàng mà chạy ra.
Vừa đến bên ngoài sân bóng, làn gió tươi mát thổi tới làm đầu óc vốn bị kinh sợ của Lý Thì Du tức khắc thanh tỉnh rất nhiều, bởi vì tất cả mọi người ở trường quân đội đều đến buổi biểu diễn của Lý Âm Phỉ, nếu không tới xem được buổi biểu diễn tại sân khấu thì cũng sẽ lên thế giới ảo xem phát sóng trực tiếp, nên lúc này bên ngoài sân bóng không có một bóng người.
Lý Thì Du ba bước cũng thành hai bước, thực nhanh đi đến một nơi toàn cây cối, tuyệt đối an tĩnh, anh vội vàng gấp gắp mà ấn một dãy số trên máy liên lạc của mình, dãy số này trong suốt bốn năm qua anh chưa bao giờ chủ động liên hệ, nhưng vẫn luôn ẩn sâu trong tâm, không thể quên đi.
"Tiểu Du, không thể tưởng được cháu cũng có lúc chủ động liên lạc với ta, có phải đã nghĩ thông suốt hay không, chuẩn bị tiếp nhận an bài của ông nội, trở thành người thừa kế duy nhất của Lý gia." Trên màn hình ảo của máy liên lạc, một cái ông già uy nghiêm đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt vốn nghiêm túc lúc này mang theo một tia ý cười, xem ra Lý Thì Du chủ động liên lạc ông, làm tâm tình ông thập phần sung sướng.
Lý Thì Du lại không cách nào hiểu tâm tư của ông, nhìn thấy đối phương liền phẫn nộ mà hô: "Ông nội, Lý Âm Phỉ kia đến tột cùng là chuyện như thế nào?"
"Lý Âm Phỉ?" Biểu tình của ông già vốn đang mỉm cười nháy mắt lạnh xuống, "Cháu nhìn thấy cô ta?" Đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt ông hiện ra một tia mất tự nhiên, "Cũng phải, cô ta hiện đang biểu diễn tại trường quân giáo Đệ nhất nam sinh, cháu có thể nhìn thấy cô ta cũng thực bình thường."
"Cô ta đến tột cùng là ai?" Lý Thì Du cắn răng đem từng chữ rít qua kẽ răng nói.
Ông già thản nhiên mà trả lời: "Là một người thuộc chi thứ của Lý gia, theo bối phận thì xem như là em họ của cháu."
"Cháu hỏi chính là khuôn mặt kia, đến tột cùng là như thế nào tới." Ông già thản nhiên làm Lý Thì Du rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc của mình, nhịn không được gầm nhẹ lên.
Câu hỏi này làm cho thần sắc của ông già càng thêm lạnh lùng: "Đây là thái độ nên có của cháu đối với ông nội sao?"
Lý Thì Du đột nhiên nhắm hai mắt, hung hăng mà lau khuôn mặt của mình, sau đó hít sâu một hơi, áp lửa giận ngập trời trong lòng xuống, mở mắt ra lần nữa, hai mắt của anh đã không còn phẫn nộ như vừa rồi, trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Thực xin lỗi, ông, vừa rồi là cháu quá phận. Nhưng thỉnh cầu ông nói cho cháu, khuôn mặt kia của Lý Âm Phỉ rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Biểu hiện của Lý Thì Du làm thái độ ông già hòa hoãn hơn rất nhiều, ông nhàn nhạt mà trả lời: "Khuôn mặt kia có cái gì không ổn sao?" giống như không hiểu rõ ý tứ của Lý Thì Du.
"Ông!" Lý Thì Du lại lần nữa kêu lớn, "Ông biết rõ...... Biết rõ......" ở nơi ông già không nhìn thấy, tay trái vốn buông xuống của Lý Thì Du lúc này đã nắm thành nắm đấm, có lẽ dùng sức quá mạnh trên mu bàn tay thế nhưng nổi đầy gân xanh, có thể thấy được trong lòng Lý Thì Du lúc này lửa giận tận trời, nhưng lại bởi vì đối phương là ông của mình nên không thể không cố nén xuống dưới.
"Biết rõ cái gì?" Ông già thế nhưng hỏi lại Lý Thì Du là Lý Thì Du không thể ẩn nhẫn được nữa, anh sắp sửa bùng nổ lửa giận thì ông lại nói một câu tiếp theo: "Cháu có phải muốn nói Lý Âm Phỉ lớn lên cùng anh họ cả Lý Mộ Lan của cháy giống nhau như đúc hay không?"
Những lời này làm cả người Lý Thì Du tức khắc bình tĩnh lại: "Cháu muốn biết ông vì sao lại muốn làm như vậy."
"Cháu vì sao muốn hỏi ta?" Biểu tình ông lại lần nữa khôi phục đạm bạc.
"Không có cái gật đầu của ông, Lý Âm Phỉ căn bản không có khả năng xuất hiện trong mắt đại chúng, càng không thể có khả năng trở thành một ca sĩ, Lý gia vì cam đoan sự tôn nghiêm địa vị của gia chủ cùng người thừa kế nên sẽ không cho phép có người trong tộc có cùng tướng mạo xuất hiện." Lý Thì Du quá hiểu biết Lý gia, Lý Âm Phỉ lớn lên giống anh họ như vậy vốn dĩ liền không nên tồn tại, cho dù tồn tại, cũng phải đổi một khuôn mặt khác, đây là sự tôn trọng đối với gia chủ trực hệ cùng với người thừa kế.
"Lý Mộ Lan hiện tại còn không phải gia chủ." Lão nhân sau mấy giây trầm mặc liền trả lời một câu.
"Nhưng anh họ chính là người duy nhất phù hợp với vị trí người thừa kế." Lý Thì Du lại lần nữa gầm nhẹ, chỉ bởi vì thân thể không cách nào trở thành cường giả liền có thể đem tôn nghiêm của anh ấy đạp xuống dưới chân sao? Lý Thì Du lần đầu tiên đối với toàn bộ Lý gia căm hận, đối với Lý Âm Phỉ có dung mạo của anh họ càng nổi lên sát tâm......
"Không được làm việc ngu ngốc, chuyện của Lý Âm Phỉ là trải qua hội nghị gia tộc, ta cũng không có biện pháp ngăn cản." Ông già tựa hồ cảm giác được sát ý trong lòng của Lý Thì Du ngay lập tức vẻ mặt nghiêm khắc nói.
"Không có cách nào sao?" Lý Thì Du nở nụ cười trào phúng, nếu ông thật muốn cự tuyệt, sao có thể thật sự không có cách nào, anh quá rõ thủ đoạn của ông mình.
← Ch. 389 | Ch. 391 → |