Về nhà
← Ch.31 | Ch.33 → |
Cả người Lục Tuyển Chi toát ra hơi lạnh, dường như anh đã đứng trong trời gió lạnh đã lâu, nhưng vẻ mặt anh lúc này thì còn lạnh lùng hơn bao giờ hết, "Đi đâu?"
Tôi cực kỳ sợ hãi, chân vô thức lùi về sau hai bước, trung thực trả lời, "Coi... coi mắt."
Anh nghe xong liền cười khẩy, chầm chậm gật đầu, "Được lắm." Nói xong, bỗng nhiên bước tới gần, giọng điệu chứa đầy sự trào phúng, "Coi mắt nói chuyện vừa thấy đã yêu, tiến triển nhanh đến nỗi bàn chuyện kết hôn rồi sao hả?"
Đối diện với ánh mắt chất vấn, tôi đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, vội lảng sang chuyện khác, "Tổng giám đốc, đã trễ thế này, anh còn tìm tôi có chuyện gì không..."
Sắc mặt anh càng bí xị, mắt nhìn tôi mải miết, "Em cảm thấy một người đàn ông đêm hôm khuya khoắt đứng chờ một cô gái dưới nhà của cô ấy, còn có thể vì chuyện gì?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, theo lẽ thường mà nói, ban đêm ban hôm gió thổi lồng lồng đứng chờ một người, có nghĩa là người đàn ông này có tình cảm sâu sắc với cô gái đó... Tình cảm? Nhưng bây giờ người đàn ông tuyệt vời đó lại chính là Lục Tuyển Chi, mà cô gái bình thường đó lại là tôi... Tôi thật sự không can đảm nghĩ theo lẽ thường đó.
Thấy tôi do dự, ông chủ Lục bỗng nhiên nổi nóng, quát to lên, "Được rồi, em đi đi, anh không muốn nhìn thấy em nữa."
"À mà... đây là nhà của tôi mà..." Tôi lí nhí nhắc nhở, nhìn ánh mắt ủ rũ buồn rầu của anh, tôi lập tức thoả hiệp, "Được, tôi đi, tôi đi là được!"
Tôi ảo não liếc anh một cái, lê bước đi thẳng vào nhà, nhưng đi chưa được hai bước, cảm giác sau lưng có người đi tới, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cả người bị anh kéo ghì, lưng áp vào ngực anh. Lục Tuyển Chi ôm tôi từ phía sau, hơi thở nóng ấm của anh vờn quanh tai.
Tôi nhất thời không biết làm sao, hạ giọng hỏi, "Tổng giám đốc?"
Anh vùi mặt vào cổ tôi, cất tiếng nói, giọng nói thấp thoáng có chút buồn bã pha lẫn thất vọng, "Anh sao lại ngu ngốc như vậy chứ, lại đi thích một cô gái ngu ngốc như em."
Cái gì thế, lời này nghe như anh đang mắng chính anh, nhưng trên thực tế chính là mắng tôi ngu ngốc! Tức!
Không đúng... Anh mới vừa nói thích cái gì? Anh thích tôi? Tôi nhanh nhẩu hiểu ra, trong lòng bỗng trào dâng nỗi vui sướng khôn cùng, đây là lần thứ hai anh nói thích tôi, lần đầu tiên là đêm đó ở khách sạn... Người ta nói đừng tin lời đàn ông khi ở trên giường, tôi nghe vui thì có vui nhưng cũng không tin mấy, thế nhưng khoảng khắc này thì lại không giống thế... Lúc này đây anh thổ lộ trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, vậy thì, tôi có thể tin được không?
Tôi chậm rãi xoay người, dè dặt nhìn vẻ mặt anh, "Tổng giám đốc, anh nói thật sao?"
Lục Tuyển Chi cau mày, vẻ mặt "rèn sắt không thành" vỗ vào trán tôi, "Em đúng là cô gái đầu bã đậu mà!"
Thái độ của anh không giống như đang đùa giỡn, lòng tôi chợt dâng lên niềm xúc cảm ngọt ngào, nhưng vẫn hoài nghi, bèn hỏi, "Tôi không hiểu, anh thích tôi ở điểm nào?"
Bình thường trong tình huống thế này, chắc hẳn phải tâng bốc ưu điểm, đưa tôi lên chín tầng mây, thế mà anh lại tỏ ra dửng dưng, "Đúng vậy, rốt cục em có điểm nào đáng để anh thích chứ."
Cái này cũng có thể coi là phản ứng hả? Chẳng lẽ tôi thực sự không có ưu điểm nào sao? Tôi rầu rĩ cau mày lại, nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó hỏi, "Anh cảm thấy thân hình tôi thế nào?"
Anh nhìn nhìn tôi, trả lời không chút do dự, "Hình chữ S."
Vẻ mặt tôi lập tức sáng lán rạng rỡ, phấn khích reo lên, "Anh thật sự cảm thấy thân hình tôi có đường cong hả?"
Anh im lặng một giây, sau đó nói một câu giết người không cần dao, "Ý anh nói là bụng của em."
Tôi, "..."
Tôi cúi đầu nhéo nhéo bụng mình, quả nhiên phần thịt chằng chịt tạo thành chữ S, cái người này tinh mắt thật mà, cũng độc mồm vô cùng!
Tôi lại hỏi tiếp, "Vậy anh thấy em thế nào?"
Anh trịnh trọng đáp, "Rất thích hợp lấy về nhà làm vợ."
Nghe xong lời này, tôi lâng lâng như bay trên mây, kìm lòng không đặng ỏng ẹo nói, "Coi anh nói kìa, tôi làm gì tốt đến thế..."
Giọng nói anh nghe như rất thích thú, "Em hiểu lầm rồi, ý anh là chồng em không cần lo lắng bị cắm sừng."
Tôi, "..."
Ngay lúc tôi bực tức nghẹn họng không nói được lời nào, Lục Tuyển Chi bỗng sờ đầu tôi và nói, "Đi thôi, cùng anh về."
Tôi sững sờ, ngạc nhiên hỏi, "Về? Nhà của anh?"
Anh híp mắt nhìn tôi, từ tốn nói, "Anh đã đứng đây chờ em ba tiếng mười lăm phút."
Tôi gật đầu, đon đả quan tâm, "Tổng giám đốc anh cực khổ rồi, mau mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Anh ôn tồn nói tiếp, "Anh còn chưa ăn cơm chiều."
"Anh đừng nói là muốn tôi nấu cơm cho anh ăn nha?" Tôi lừng khừng hỏi, thấy ánh mắt kiên định của Lục hồ ly, tôi rầu rĩ lắc đầu liên tục, "Không được, giờ trễ quá rồi, mẹ của tôi chắc chắn không cho phép đâu."
"Vậy sao?" Lục Tuyển Chi nhướng mày, lấy điện thoại di động ra gọi, tôi linh tính có gì đó không ổn, đúng thật lát sau đã nghe thấy anh hô, "Chào bác gái."
Bên kia điện thoại truyền đến giọng của mẹ, "Là Tiểu Lục hả, còn tìm Hạ Diệp à? Thật không đúng lúc, nó tối nay ra ngoài ăn cơm rồi, giờ còn chưa thấy về nữa."
Lục Tuyển Chi liếc mắt nhìn tôi, thản nhiên nói, "Dạ không phải đâu bác gái, giờ Hạ Diệp đang ở chỗ con."
"Hả? Hai con đang ở cùng nhau sao?" Mẹ kinh ngạc la lên, tôi lo lắng lập tức bước tới xua tay với Lục Tuyển Chi, mong anh đừng nói ra quan hệ của tôi và anh, nếu không mẹ mà biết tôi gạt mẹ, thế nào cũng thịt tôi cho xem. Lục Tuyển Chi hiểu rõ gật đầu, chợt cười nham hiểm, tay trỏ chỉ vào má trái của mình. Tôi bực dọc trừng mắt anh, thiệt là, lúc này còn đòi điều kiện nữa chứ, tôi cũng bất chấp, lập tức nhanh chóng hôn lên má anh một cái.
Lục Tuyển Chi nhướng mày tỏ ra vui vẻ, bình thản trả lời điện thoại, "À, là thế này, con tìm Hạ Diệp có chuyện công ty cần giải quyết. Hơn nữa, công ty có một vài tài liệu cần phải làm gấp, cần có người ở lại làm ca đêm, con liền nghĩ đến Hạ Diệp có thể đảm nhiệm, không biết bác có đồng ý không?"
Giọng mẹ bên kia điện thoại tỏ ra quyết đoán, "Vậy sao được, Hạ Diệp nhà bác rất ham ngủ, không thể thức đêm được đâu."
Giọng Lục Tuyển Chi hơi thất vọng, "Vậy thôi được, làm phiền bác gái rồi, để còn tìm người khác vậy." Tôi nghe xong mà mừng rớm nước mắt, nhưng cũng nghi ngờ sao anh lại dễ bó tay như thế, thấy anh định cúp điện thoại, vừa lầu bầu nói, "Đúng rồi, công ty hình như có quy định, đồng nghiệp nào tự nguyện làm ca đêm thì sẽ có tiền thưởng cuối năm..."
"A, khoan, khoan đã...!" Mẹ đột nhiên la toáng lên, giọng điệu xoay chuyển 180 độ, "Cái kia... Tiểu Lục à, bác chợt nhớ ra dạo gần đây Hạ Diệp nội bài tiết mất cân bằng, tối nào cũng mất ngủ, ngủ không được, nó mà trực ca đêm là phù hợp nhất đó!"
Tôi, "..."
Mẹ, con lúc nào nội tiết mất cân bằng thế, mới lúc nãy còn kiên quyết, giờ thấy tiền lại sáng mắt! Tôi và mẹ chẳng hề giống nhau tí nào! Tôi khẳng định không phải do mẹ sinh ra đấy!
Cúp điện thoại, Lục Tuyển Chi cười như không cười nhìn tôi, tâm trạng vui sướng mở miệng nói, "Đây là lần thứ hai em chủ động hôn anh."
Tôi bực bội cãi lại, "Cái gì mà chủ động, rõ ràng chính anh uy hiếp tôi thì có!"
Anh nhún vai, "Anh uy hiếp em lúc nào thế?"
Tôi trừng mắt liếc anh, bắt chước anh chỉ chỉ vào mặt mình, "Anh lúc nãy làm thế này nè, đây nè!"
Đôi mắt đen huyền của anh càng hiện lên sự vui sướng, "Ý anh muốn nói với em, má trái của em có dính gì đó."
Tôi ngẩn người, đưa tay sờ, đúng là dính chút bụi.
Má ơi! Lại hiểu sai nữa rồi!
Ngồi lên xe ông chủ Lục đi thẳng về nhà anh, ra khỏi thang máy anh lấy chìa khoá ra mở cửa, đúng lúc cửa căn hộ đối diện mở ra, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu hồng nộn ló ra, chính là Tiểu Nghệ lần trước chọc tôi suýt ói máu gần chết!
Không ngờ nó vừa thấy tôi là hai mắt sáng rỡ, hết sức phấn khởi, bổ nhào đến người tôi, nắm chặt áo tôi y như ân nhân cứu mạng, "Chị Hạ Diệp, em đợi chị bữa giờ rồi, cuối cùng chị đã đến!"
Tôi vô cùng đề phòng thằng oắt con này, cảnh giác gỡ tay nó ra, dè chừng hỏi, "Em chờ chị làm gì? Có chuyện gì không?"
Thấy phản ứng tôi thế, mặt nó hơi buồn, bĩu môi, ánh mắt rất chân thành nhìn tôi và nói, "Em tham gia lớp huấn luyện tạo hình mỹ thuật, cô giáo kêu chúng em vẽ chân dung một người, chị Hạ Diệp, chị có thể cho em vẽ chị không?"
Tôi khó hiểu hỏi nó, "Tại sao lại vẽ chị?"
Nó nói ngon nói ngọt, "Bởi vì chị Hạ Diệp tạo cảm hứng sáng tạo cho em."
"..." Tôi im lặng, tôi trở thành nguồn cảm hứng sáng tạo cho nó sao? Sao tôi tận bây giờ không biết mình lại có tác dụng lớn đến vậy?
Cuối cùng không thể chống lại ánh mắt nài nỉ đáng yêu như thiên thần của Tiểu Nghệ, tôi đồng ý cho nó vẽ mình, thấy tôi gật đầu, nó hấp tấp đi lấy công cụ vẽ tranh, cùng đi tôi đi vào nhà, vừa chăm chú nhìn tôi, vừa chăm chú vẽ.
Lục Tuyển Chi yên lặng ngồi một bên nhìn hai chúng tôi, ánh mắt không giống như mọi ngày, có gì đó yêu thương và tha thiết, ánh mắt ấy lại khiến tôi liên tưởng đến hình mẫu người đàn ông của gia đình, dịu dàng yêu thương ở bên cạnh vợ và con của mình...
Nghĩ tới đây, tôi nóng ran cả mặt, suy nghĩ bay bổng khắp chốn nào, càng tưởng tượng lại càng chìm đắm trong đó.
Thất thần mông lung suy nghĩ không biết bao lâu, thì nghe Tiểu Nghệ quát to một tiếng, "Vẽ xong rồi!"
Tôi giật mình phục hồi tinh thần, thấy nó cầm bức tranh nhảy dựng lên, khuôn mặt ngây thơ cười phấn khích, "Chị Hạ Diệp, em rất có lòng tin bức tranh này của em sẽ đứng nhất lớp!"
Tôi nghe nó nói mà mở cờ trong bụng, miệng vô thức cười tươi, giả vờ liếc nó, "Nghe em nói vậy chắc bức tranh vẽ chị đẹp lắm phải không?"
Tiểu Nghệ lém lỉnh nhìn tôi, "Dù sao hôm nay em cũng cám chị, chị, anh, em đi về đây, không quấy rầy thế giới hai người."
Lúc Tiểu Nghệ sắp đóng cửa đi, tôi sực nhớ, tò mò hỏi nó, "Đúng rồi, kỳ này cô giáo em ra đề gì thế?"
Hai mắt nó mở to nhìn tôi đăm đăm, giọng nói vẫn ngây thơ đáng yêu vô số tội, "Cô giáo dạy chúng em không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không chỉ vẽ người đẹp mà bỏ qua người không đẹp, cho nên đề lần này chính là: người xấu nhất thế giới."
Tôi, "..."
← Ch. 31 | Ch. 33 → |