Vay nóng Homecredit

Truyện:Ăn Tướng Công - Chương 2

Ăn Tướng Công
Trọn bộ 9 chương
Chương 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-9)

Siêu sale Shopee


Đại Đường công thương phát đạt, thường có sự giao dịch làm ăn với nước ngoài, lấy việc buôn bán tơ lụa, trà và đồ gốm sứ là việc buôn bán chính, nhập khẩu về ngựa của các chư quốc ở Tây vực, lông thú cùng trân châu bảo thạch là nhập của Nam Hải. Nhưng việc buôn bán giao dịch chủ yếu thu lại lợi nhuận khổng lồ lại diễn ra qua đường biển, Đại Đường nắm giữ cảng khẩu trọng yếu ở vùng duyên hải thu về bạc tỉ, nên đương nhiên, Nghiễm Châu kề cận cảng Nam Dương cũng trở thành vùng trọng điểm buôn bán tại vùng biển Nam Hải.

Kinh gia kinh doanh Tô châu trà phường ở Nghiễm châu tự nhiên cũng trở thành trọng điểm phát triển mậu dịch.

Trong thành, quán xá cùng tửu điếm mở ra nhan nhản, người dân giao dịch buôn bán làm ăn náo nhiệt, Kinh Vô Tuyết lần đầu đi tới Nghiễm Châu tự nhiên được đại khai nhãn giới.

"Tiểu thư, người ngồi xuống đi". Đông Mai vừa mở cửa ra lệnh cho lão phu xe lái xe chậm lại vừa dặn dò Kinh Vô Tuyết phải cẩn thận, miễn cho nàng ló đầu ra ngoài ngó nghiêng lại ngã gẫy cổ mất thôi.

"Đông Mai, ngươi xem chúng ta cũng nhau đi thuyền có được không há!".

"Nô tì hỏi rồi, đi xe ngựa thoải mái hơn nhiều, đi thuyền lại phải đợi". Mà trời này gió to, tiểu thư cứ ngoái cổ ra ngoài miết sẽ bị trúng gió ốm mất thôi, "tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút đi". Trong lòng nàng run sợ việc Kinh Vô Tuyết cứ treo mình ra ngoài cửa xe như vậy.

"Ta biết, oa! Chiếc thuyền kia lớn quá nha .... Mà một đám người tụ tập ở đó không biết làm cái gì nhỉ, ta qua xem xem". Nàng vội vàng muốn phu xe dừng lại, thậm chí chưa chờ xe dừng lại nàng đã nhảy phốc xuống.

"Tiểu ...." Đông Mai vươn tay suýt thì nắm được vạt áo của Kinh Vô Tuyết, nàng thở dài, chiếu theo tình huống này, bọn họ năm nào tháng nào mới tới được Mạc gia trang đây?

"Đồ quỷ nhỏ nhà ngươi, còn ít tuổi không chịu lo học hành lại đi làm trộm cắp, nếu không đem đồ ngươi ăn cướp được giao ra đây, ta sẽ đem ngươi giao cho nha môn".

"Ta thật sự không có ăn cắp mà, các vị thúc thúc bá bá thẩm thẩm a di à, các người hãy làm chứng cho ta với, người này cậy thế khinh người, ta dù có là tiểu hài tử nhưng vẫn hiểu được lễ nghĩa, ta vừa dơ tay mà hắn đã vu ta ăn trộm là thế nào".

Nhìn những người đứng xem đều thản nhiên không ai ra tay cứu giúp. Kinh Vô Tuyết tiến vào trong đám người, chỉ thấy một nam nhân mặc cẩm bào đang ác liệt chế trụ một tiểu nam hài gầy nhỏ.

"Nếu ngươi không có ăn cướp thì hãy để ta lục soát ngươi xem là biết có hay không ngay". Muốn diễn trò trước mặt ta sao, không được đâu.

"Ngươi .... Ngươi không được làm loạn như vậy". Tiểu nam hài tỏ ra hung hãn đầy khẩn trương, con mắt không ngừng láo liên di chuyển khắp nơi.

"Chỉ cần ngươi đem tiền giao ra đây, ta có thể không truy cứu nữa". Bàn tay của nam tử vẫn giữ chặt thằng nhỏ.

"Một người lớn như ngươi mà lại đi khi dễ một tiểu hài tử như ta thì sao gọi là anh hùng hảo hán nữa hả?" Kinh Vô Tuyết ngó trái ngó phải, thấy mọi người đứng nhìn chỉ trỏ ngó nghiêng, không một ai dám lên tiếng. Theo trực giác chỉ báo, nàng xông thẳng lên phía trước, chặn trước mặt tiểu nam hài, "Tiểu huynh đệ ngươi không cần phải sợ nữa".

"Tiên nữ tỷ tỷ". Tiểu nam hài thông minh đứng nép sau lưng nàng, hướng nam tử kia làm mặt quỷ.

"Cô nương xin hãy tránh ra, tên tiểu quỷ này ăn trộm đã bị tại hạ bắt quả tang tại trận". Nam tử nhăn trán, hắn không tài nào nghĩ được tiểu cô nương này đột nhiên chạy ở đâu ra đây cản địa hắn, xinh xắn đáng yêu như búp bê được trạm khắc tinh xảo bằng thủy tinh, tựa hồ chỉ cần chạm tay một cái là có thể vỡ tan, làm khẩum khí của hắn không thể hung ác cho nổi.

"Phải vậy không? Ngươi có bằng chứng gì không?" Đôi mắt sáng ngời mở to, nhìn thẳng vào hắn tra hỏi.

"Tiểu thư à". Đông Mai vội vàng chen vào đám người, khi chứng kiến cảnh này thiếu chút nữa nàng muốn ngất xỉu."Tiểu thư, ngươi lại xen vào việc người khác nữa rồi, chúng ta còn có việc mà, đi mau thôi".

"Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, một nam tử tay phe phẩy quạt dẫn theo thủ hạ tiến vào, mọi người đứng vây quanh xem khi thấy hắn, đều đồng loạt mở ra một thông đạo.

"Thiếu gia". Nam tử đang hung dữ như vậy, thấy người vừa tới ngay lập tức chắp tay, vái chào nói nhỏ, "Thuộc hạ đã tóm được tặc nhân, chỉ, chỉ là ....." Hắn do dự đưa ánh mắt hướng về phía tiểu nam hài đang nép sau tiểu nữ tử.

"Mạc Cấn, ngươi lui trước đi".

Mạc Cấn nghe vậy cúi mặt, mặt không đổi sắc, lập tức rút lui.

"Sao ngươi lại có thể dung túng cho thuộc hạ tùy tiện khi dễ một đứa nhỏ yếu đuối vậy hả, đúng là đồ bại hoại mà".

Kinh Vô Tuyết đoán trừng tên này chính là người được xưng là thiếu gia đây, tướng mạo nho nhã, y phục trắng tinh, quả thật là ngọc thụ lâm phong mà, đồng tử đen láy lóe lên ý cười, đôi mắt hoa đào thần thái có chút gian tà, vừa nhìn đã biết không phải thứ dễ trêu vào.

Nếu không phải quan gia công tử thì cũng là tên con nhà giàu ăn bám, tháng ngày chỉ biết thong dong nhàn nhã, nhưng thành thật nhìn nhận, trông hắn đúng dạng công tử phong nhã, tiêu sái, ở Tô Châu loại người chỉ có vẻ bề ngoài không có nội tâm như hắn nàng gặp đã nhiều rồi.

"Tai hạ họ Mạc, tên chỉ một chữ Lân".

"A! Ngươi là cái tên kia......" Đông Mai ở một bên cả kinh, há mồm cứng lưỡi, nói không nên lời.

"Cái gì mà tên kia? Đông Mai, chúng ta không cần nhiều lời với loại phấn diện nam nhân này". Nhìn thấy bộ dáng Đông Mai vừa Kinh Hỉ vừa thẹn thùng, trong lòng Kinh Vô Tuyết có chút không vui. Đông Mai xưa nay đều không quan tâm tới vẻ bề ngoài cửa nam nhân, vì cái gì mà khi gặp tên nam nhân xinh đẹp như con gái này lại biến thành một kẻ háo sắc như vậy trời? Tại Tô Châu nữ nhân xinh đẹp lại hoàn hảo hơn hắn không có hiếm.

"Cô nương xin đợi một chút". Mạc Lân vừa nói vừa né tránh ánh mắt như phóng tia lửa điện của nàng.

Mạc Lân dương quạt quế chi, ôn hòa lễ độ tiến đền hỏi, "Vị cô nương này, xin hỏi có phải chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi phải không?"

Làn da trắng hồng như bạch ngọc của nàng vì tức giận mà càng thêm đỏ ửng, linh mâu lưu chuyển song sánh nước, Mạc Lân càng nhìn đôi mắt to này cành thấy giống như đã gặp qua ở đâu đó rồi.

"Hừ! Ai thèm quen biết gì với loại người thô tục như ngươi, đừng có vô lại nhận bừa người quen như vậy". Kinh Vô Tuyết nâng tầm mắt lên trên hạ giọng nói tiếp "Việc ở đây ta không quản nữa, Đông Mai ngươi mang tên tiểu hài tử này lên xe ngựa đi".

"Cám ơn tiên nữ tỷ tỷ". Tiểu nam hài trong ánh mắt rõ ràng là có ý nhẹ nhàng thở phào ra, đáng tiếc Kinh Vô Tuyết không lưu ý. Nàng còn đang mải trừng mắt nhìn Mạc Lân.

"Chậm đã". Mạc Lân vung cánh tay lên chặn lại.

"Ngươi muốn làm cái gì nữa?" Nàng mạnh mẽ, xưa nay không hề sợ thế lực ác bá nào, cho dù hắn có muốn làm cái gì đi chăng nữa, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật này, nàng không tin hắn có hành động gây bất lợi đối với nàng.

"Tiểu thư, người không thể đối xử với hắn như vậy, người cùng hắn ...... Hắn là......" Trời ạ, hắn chính là cô gia tương lai, nàng có hồ đồ cũng không thể có chuyện nhận nhầm chủ tử được, hắn tuyệt đối chính là cô gia tương lai mà.

"Ngươi tên là Đông Mai? Các ngươi từ Tô Châu đến?" Danh hiệu thần đồng từ thủa nhỏ của Mạc Lân không phải là giả, chỉ với hai manh mối nho nhỏ, hắn lập tức liên tưởng đến ....

Kinh Vô Tuyết lập tức chặn phía trước người Đông Mai, bộ dáng y như gà mái bảo vệ gà con, "Ngươi có chủ ý quái quỷ gì với Đông Mai nhà chúng ta thế hả?".

"Ngươi là Kinh Vô Tuyết?". Mạc Lân mỉm cười, gương mặt không đổi sắc, chỉ có Mạc Li mâu trung chợt lóe.

"Ngươi sao ma biết được?", Nàng đề cao cảnh giác.

"Chẳng biết cái tên Mạc Lân có tạo ấn tượng gì cho ngươi hay không?". Hắn hé lộ ra gương mặt cười với đủ loại cảm xúc.

"Ta biết, hắn là vị hôn phu của ta ...... Mà ngươi hỏi điều đó có ý gì nữa vậy?". Không thể nào! Nàng không tin hắn dám đối với nàng làm gì tệ hại.

"Tiểu thư à, ta muốn nói với người chuyện này nè, hắn chính là Mạc Lân thiếu gia, tướng công tương lai của người đó". Đông Mai thở dài một tiếng, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lại chạm mặt trong tình huống như vậy.

Bọn họ chính là người một nhà! Tiểu nam hài sắc mặt biến đổi, theo trực giác xoay người bỏ trốn.

"Không chạy trốn được đâu". Mạc Cấn không bị các nàng quấy nhiễu làm phân tâm nên ngay lập tức phát hiện chế trụ tiểu nam hài.

Giờ phút này Kinh Vô Tuyết không thể phủ nhận hay né tránh được nữa, "ngươi là Mạc Lân, Mạc trang tam thiếu gia, cái người cả ngày chỉ biết chạy loạn, ăn không ngồi rồi nhàn rỗi, là tên lãng tử vô dụng, vô tích sự phải không?"

Xem ra ấn tượng về hắn đối với nàng tựa hồ không được tốt lắm, "đã lâu không gặp, nương tử của ta". Mạc Lân xoay nguời vái chào, nụ cười như cơn gió mùa xuân.

"Ai là nương tử của ngươi chứ? Ngươi nhận nhầm người rồi". Kinh Vô Tuyết vừa nói vừa quay người leo lên xe ngựa hòng tẩu thoát, nàng không muốn sẽ bị bắt lại đâu, "Đông Mai chúng ta đi".

"Xin hãy từ từ đã, một khi đã tới đây rồi thì thế não cũng phải ghé qua Mạc trang một chuyến", hắn lập tức ngăn nàng lại, "Mẫu thân nói nương tử của ta muốn tới nhà chơi, nên đã đặc biệt dặn dò ta, phải khoản đãi nàng cẩn thận, nếu bây giờ để nàng chạy đi như vậy, vạn nhất lúc trở về mẫu thân hỏi chuyện, bảo ta phải trả lời thế nào đây? Nàng cho dù có chán ghét ta, cũng xin đừng làm khó ta như vậy".

Đều là lão nương nhàn cư vi bất thiện đem cái gánh nặng 'vị thôn thê' đặt lên vai hắn. Tính ra, nhìn nàng cũng không tới nỗi nào, hơn nữa nam nhân ba thê bốn thiếp cũng là lẽ thường tình, cưới một người rồi thêm vài người nữa cũng có sao. Có lẽ nếu hắn thành thân với một tiểu cô nương sống động hoạt bát như vậy cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cuộc sống sẽ không nhàm chán.

"Ngươi...... Đừng tới đây, a! Ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì?". Kinh Vô Tuyết phát hiện thân mình bỗng nhiên bay lên không, tâm cả kinh, trước mắt tối sầm, nàng đã ngất xỉu luôn rồi.

"Mạc Cấn mọi chuyện còn lại ở đây giao cho ngươi xử lý". Mạc Lân tự cho mình một cái công đạo, thản nhiên bế nàng lên như bế em bé, quay đầu rời đi luôn.

Ác mộng!

"Tỉnh, nương tử". Của xe ngựa rộng mở, một bóng người chắn trước tầm mắt nàng.

"Ngươi là Mạc Lân?". Kinh Vô Tuyết trợn tròn hai mắt, liền thấy nụ cười ngập tràn trên gương mặt hắn.

"Đại trượng phu đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, cần ta phải chứng minh nữa sao?". Bối cảnh này, làm hắn tưởng như mình là sói dữ lần đầu trong đời nhìn thấy cừu non.

"Ngươi tránh ra không được lại gần ta". Hắn hoàn hảo không có ý tốt mà, cứ liên tục sáp lại gần nàng, nàng cơ hồ có thể ngửi được hơi thở nam nhân tản mát trên người hắn, tâm hồn nàng có chút rung động.

"Chẳng nhẽ nàng không còn nhớ mọi chuyện trước đây của chúng ta sao?". Hắn chưa từng quên, trí nhớ của hắn khắc sâu mọi chuyện về nàng, bởi vì, lúc ấy chỉ sai lầm có một chút mà phải lấy cả cuộc đời mình ra bù. Là tại hắn có mắt không tròng không phát hiện ra nàng là nữ nhân, thoát sạch y phục của nàng, càng mất mặt hơn nữa chính là hắn lại đem chuyện đó ra chiếu cáo với các vị trưởng bối đại nhân.

"Không nhớ rõ, quên hết rồi". Nàng bị hắn giữ chặt không thể thoát đi đâu, bàn tay nhỏ bé của nàng bị hắn nắm chắc trong ngực. Nhìn loại văn nhược thư sinh ẻo lẻ như hắn không ngờ lại cương cường rắn chắc như vậy, hắn quyết không chịu buông nàng ra.

"Nếu quên thì để ta nhắc lại cho nàng nhớ, nàng chính là tiểu nương tử của ta". Hắn cười đầy tà ý, thổi một luồng nhiệt khí vào tai của nàng, không ngoài dự đoán, tai nàng hồng đỏ cả lên. Hắn không nhịn được chế trụ lên đôi môi của nàng, tư vị y như suy nghĩ của hắn ngọt ngào vô cùng.

"Sắc lang". Vừa thẹn lại vừa kinh sợ Kinh Vô Tuyết vội vàng lấy tay bịt miệng, "đại tỷ nói quả nhiên không có sai mà, nam nhân không một ai có thể tin được, chỉ có thú tính không có lí tính". Mà hắn mỗi lúc càng thêm quá phận, cùng hắn ở tại một chỗ, không khí như bay đi đâu mất, hô hấp vô cùng khó khăn.

"Xem ra cái nhìn của đại tỉ nàng với nam nhân thật tệ nhỉ". Danh tiếng của nữ nhân Kinh gia kia trên thương trường hắn từng nghe qua, tinh minh, lãnh huyết, là nữ nhân nhưng không thua kém nam nhân.

"Ngươi không được đối ta động tay động chân nữa, ta cảnh cáo ngươi, ta có võ công đó nha, ngươi còn làm loạn nữa, thì đừng có trách ta không khách khí nha .... nha". Hắn dang hai cánh tay như muốn ôm lấy nàng. Tiêu, nàng đối với hắn hiện giờ mới chỉ có danh phận là vị hôn thê, thế mà hắn đã vô phép, ý đồ cùng hành động không trong sáng với nàng, nếu sau này thực sự gả cho hắn, chỉ sợ rằng nàng sẽ bị hắn ăn thịt đến mẩu xương vụn cũng không còn.

"Xem ra nương tử của ta tính tình không hiền lành chút nào nhỉ". Mạc Lân mày kiếm giương lên, nụ cười tươi rói.

"Ta sẽ không tùy tiện phát tiết như vậy đâu, là do ngươi không đúng, làm gì có ai vừa mới gặp mặt liền ...." mặt nàng hồng lên, tuy hắn tương lai sẽ là tướng công của nàng, nhưng vẫn phải giữ phép tắc lịch sự với nàng một chút chứ, nàng dù gì vẫn là hoàng hoa khuê nữ mà.

"Liền như thế nào?". Xem bộ dáng nàng thẹn thùng, hắn lần nữa lại muốn chiếm tiện nghi của nàng.

"Ngươi làm gì mà cứ ngồi sán lại gần ta thế, xe ngựa rộng bao nhiêu chỗ, ngươi ngồi cách xa ta ra một chút đi". Không khí trong xe ngựa tràn ngập mùi xạ hương đầy nam tính của nam nhân, muốn tránh xa không ngửi nũa cũng không được, hô hấp của nàng bị nhiễu loạn, nàng chỉ muốn mau mau cách xa hắn ra.

"Ta thích ngồi bên cạnh nương tử của ta". Hắn cười cười, liên tục nhích lại gần nàng từng chút một.

"Ngươi trên đời này sao lại có người trơ trẽn như ngươi chứ, ta còn chưa phải nương tử của ngươi, ngươi đừng có tỏ ra thân thiết với ta như vậy". Kinh Vô Tuyết liên tục lùi mãi, hắn tiến một bước, nàng lại lùi một bước, cách thật xa hắn ra. Thời điểm mặt hắn dí sát vào mặt nàng, trong nháy mắt, nàng cúi thấp người len sang một bên, còn hắn phản ứng không có kịp nên đã hôn chóc cái lên thành xe ngựa.

"Ái ôi" tiếng kêu thanh thúy vang lên.

"Đáng đời", nhìn mặt hắn lúc này y như hề, mà nàng không nhịn nổi cười.

Nàng cười như hoa nở, xuất thủy phù dung, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, Mạc Lân nhìn tới nỗi xuất thần, tâm trí bỏ đi hoang. Nữ nhân khi tới mười tám tuổi sẽ biến đổi mà, nàng thật sự đã trở thành một đại mỹ nhân.

"Nhìn thấy ta đau mà nàng lại có thể vui vẻ như vậy hả?". Mạc Lân không có ý tốt cố tình tiếp cận nàng, trong lúc vô thức không phòng thủ, bị một bóng đen nhảy vào mặt, bám chặt, cấu rồi cào lung tung beng lên.

"Tiểu bụi". Thiếu chút nữa ta quên mất ngươi.

"Là cái gì vừa cào ta vậy?" Hắn ngắm nghía dị vật vừa cào lia lịa lên mặt mình, ngạc nhiên không thôi, "con chuột?"

"Tên nó là Tiểu Bụi". Nàng đã thật cẩn thận cho nó vào trong một chiếc hộp gỗ khóa lại. Thế mà, không hiểu sao nó vẫn thoát ra được, nhưng gì thì gì, tiểu bụi xuất hiện thật đúng lúc, nàng nhẹ nhàng ôm nó vào trong lòng.

"Sao nàng có thể xem chuột như sủng vật được chứ?" Nữ hài tử chẳng phải khi nhìn thấy rắn hay chuột đều biến sắc mặt hay sao?

"Nó không phải là sủng vật, tên nó là tiểu bụi, là bằng hữu của ta". Kinh Vô Tuyết vuốt ve bộ lông chú chuột nhỏ, nhẹ nhàng nói với nó "ngoan, ngươi vào trong hòm nghỉ ngơi đi nhé, nếu để Đông Mai nhìn thấy ngươi, nàng lại kinh hãi hét lên, kêu ngươi là yêu quái. Đúng rồi, Đông Mai đâu?".

"Nha hoàn của nàng ấy hả?" thấy nàng gật đầu, hắn nói "Đông Mai đã được Mạc Cấn đưa về Mạc trang trước rồi".

"Ta không biết khi nàng ở nhà thì như thế nào, nhưng đã tới mạc phủ thì phải tuân theo quy củ Mạc phủ, con chuột này sẽ do ta bảo quản, miễn cho nữ nhân tại Mạc gia sẽ bị con chuột này dọa chết khiếp". Hắn vươn tay định chụp lấy cái hộp cất con chuột.

"Không được, tiểu bụi đáng thương lắm, nó vừa sinh ra đã không có nương giống ta". Nàng vừa nói vừa khẽ vuốt chiếc hộp gỗ nơi có con chuột đang ngủ yên bên trong, quả quyết cự tuyệt.

Mạc Lân thấy trong ngực mình nảy sinh một luồng khí uất ức, nàng đối với con chuột này còn tốt hơn đối với hắn, nhưng, hắn mới chính là tướng công của nàng mà.

"Thiếu gia, chúng ta đã về tới phủ".

Thanh âm của phu xe đánh thức hắn về lại thực tại.

"Xuống thôi", sợ hắn bắt mất tiểu bụi, Kinh Vô Tuyết tay ôm khư khư chiếc hộp gỗ vào lồng ngực, định chạy nhanh xuống xe ngựa trước, thật không thể ngờ nổi, chỉ vừa mới mở rèm xe ngựa, đã thấy mở ra trước mắt nàng là một tòa phủ trạch rộng mênh mông.

"Đây là Mạc trang sao?", quả thực có thể tranh đua với sự tráng lệ của hoàng cung mà, từ bờ tường này nhìn ngút tầm mắt không thấy bờ tường bên kia luôn.

"Nơi đây mới chỉ là tường ngoài, nhà chính còn ở sâu bên trong nữa". Mạc Lân trước tiên nhảy xuống ngựa, sau đó định nắm lấy tay nàng, "để ta đỡ nàng xuống".

"Không cần, ta có thể tự xuống được, nam nữ thụ thụ bất thân". Nàng vội xoay người né đi nơi khác, có trời mới biết hắn có thừa cơ hội lúc nàng sơ hở, thiếu phòng bị mà bắt tiểu bụi đi mất không.

"Đi thôi". Nàng đã ương ngạnh như vậy, thì hắn càng thích đùa giỡn nàng, hắn khẩn trương giữ thật chặt tay của nàng.

"Khụ Khụ". Một nam nhân đứng đợi một bên đã lâu không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

"Có ngoại nhân ở đây". Nàng thừa cơ hội né tránh, theo hướng cửa xe ngựa phía bên kia leo xuống.

Ngoại nhân, nàng nói vậy chẳng phải là thừa nhận mối quan hệ giữa nàng và hắn hay sao. Mạc Lân mặt mày mừng rõ ra mặt, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy ngay cái người mà nàng gọi là 'ngoại nhân' kia, hắn hạ giọng hỏi "Hiên Viên vô cực, sao ngươi lại ở đây?"

"Ta đã ở đây được một lúc lâu rồi".

Hiên Viên Vô Cực khuôn mặt anh tuấn, vui buồn không hiển lộ, nói chung là chẳng có chút biểu cảm nào, chẳng như Mạc Lân, khuôn mặt lúc nào cũng hi hi ha ha, tươi tươi cười cười. Hắn quả thực là tình nhân lý tưởng trong lòng của nhiều cô nương, chỉ có điều kỳ quái chính là, Kinh Vô Tuyết trong tâm một chút cũng không có cảm giác rung động.

Giờ mới chú ý thấy người đang đứng bên cạnh Mạc Lân, Hiên Viên Vô cực lạnh lùng cười ngạo nghễ liếc mắt hỏi, "Vị cô nương này là ai?"

"Nương tử của ta". Mạc Lân trầm giọng giới thiệu.

Hắn không thích người khác nhìn nàng cũng không thích nàng chú ý tới nam nhân nào khác, chỉ một mình hắn thôi. Nhanh chóng kéo nàng vào trong lồng ngực mình, khí phách tuyên cáo chủ quyền.

"Còn chưa có phải", hắn đã có ý đồ công khai, nên nàng phải nhanh nhẹn cải chính, mà nhìn hắn văn nhược yếu đuối không ai nghĩ lại mạnh như vậy, nàng muốn thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, mà không sao thoát được.

Hiên Viên vô cực khách sáo vái chào nàng, "đây phải chăng chính là Tuyền châu Sở trang Thủy Liên cô nương? Trăm nghe không bằng một thấy, ngươi đã quyết cưới nàng làm vợ phải không?"

Đối với Mạc Lân mà nói các cô nương bên người hắn không có thiếu, ai kêu hắn chính là đệ nhất nam nhân tại Nghiễm Châu thành này, chẳng những tuổi trẻ tuấn vũ phi phàm, mà còn gia tài vạn quán, hung cứ một phương, không ít thì nhiều cũng có những danh môn khuê tú, thiên kim quan gia muốn gả cho hắn.

"Hiên Viên, ngươi không biết đừng nói bậy". Mạc Lân thật cẩn thận liếc mắt nhìn Kinh Vô Tuyết, ai ngờ mặt nàng một chút cũng không có đổi sắc, ngược lại còn hứng trí bừng bừng.

"Thủy liên cô nương? Có phải là Giang Nam đệ nhất tú Sở Thủy Liên?". Nàng đã từng được nghe nhị tỉ đề cập qua, cầm kì thư họa, sắc nghệ song toàn, Sở Thủy Liên là đối tương lý tưởng trong lòng của nam nhân trong toàn thiên hạ này, nhị tỉ cùng từng mơ tưởng một lần trong đời được diện kiến nàng.

"Cô nương không phải Sở Thủy Liên cô nương sao?" phiền toái a. Hắn lần đầu tiên nhận sai người.

"Kinh Vô Tuyết, nàng được lắm". Mạc Lân vẫn cười nói như không có chuyện gì.

"Đây chẳng phải là người đã hại ngươi liên tục phải lẩn trốn như rùa rụt cổ sao..." Trong đời này có rất ít chuyện có thể làm Hiên Viên Vô cực kinh ngạc, nhưng khi nghe được thân phận của nàng, hắn không khỏi ngạc nhiên.

"Hiên Viên, ngậm ngay cái miệng của ngươi lại, nàng là thê tử của ta". Mạc Lân dùng ánh mắt cảnh cáo, "Đi thôi, đứng đứng ngoài này hứng gió nữa, vào trong phòng trước đã, có gì nói chuyện sau".

"Ngươi buông ta ra ngay". Kinh Vô Tuyết bất đắc dĩ bị hắn ôm chặt mãi không buông. Xương cốt của nàng mềm yếu trong khi xướng cốt của hắn rắn chắc vô cùng, cánh tay hắn thì cứ như cái càng cua quắp chặt lấy eo nàng, "Ngươi làm sao vậy" ngươi làm ta đau quá, ngươi đường đường chính chính là nam tử hán đại trượng phu, sao một chút khí khái nam tử cũng không có vậy, ngươi định làm trò cười cho mọi người xem hả".

"Ta đang bị bệnh mà", Mạc Lân đáng thương hề hề nói, múi liên tục khụt khịt, mùi hương từ người nàng tỏa ra làm thần trí hắn thiếu minh mẫn.

"Thực hay xạo vậy?" vừa nghe hắn nói vậy mà tâm của nàng đã mềm nhũn, bàn tay bé nhỏ không tự chủ đặt lên trán hắn. Tuy rằng nàng rất chán ghét cái thói hoa tâm phong lưu của hắn, nhưng hắn có bệnh thì không thể không để ý tới hắn. một chút

Hai mắt nhất thời vô thần, giọng giả bộ yếu xìu "bệnh của ta nhìn bề ngoài không có nhận ra đâu ... ai ôi".

Kinh vô tuyết bán tín bán nghi nói "đã bệnh sao còn chạy loan khắp nơi?"

"Ta biết nàng quan tâm tới ta mà". Nghe được giọng nói nồng hậu tha thiết của nàng, hắn mừng rỡ hồi phục khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha ngốc nghếch.

Xem cử chỉ ám muội của hai người, Hiên Viên Vô Cực mày kiếm chậm rãi giãn ra, khóe miệng nhếch lên, không tự giác cười thành tiếng.

Bọn họ quả là trời sinh một đôi, nhìn kìa, thật là tốt quá.

"Bằng hữu của ngươi sao vậy? Hắn có phải là trong này có vấn đề không?". Kinh Vô Tuyết lấy ngón tay chỉ vào chỗ não bộ hỏi, nghe tiếng cười nàng thấy thật quá sức quỷ dị.

"Không biết, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy hắn cười". Thấy sự chú ý của nàng lại đặt trên người nam nhân khác, trong lồng ngực của Mạc Lân một luồng uất khí sôi trào.

Nàng chính là thê tử của hắn! Hắn nhất định phải làm cho nàng hiểu rõ ràng điểm này.

Kinh phủ có rộng tới mấy cũng chỉ bằng cái biệt quán này mà thôi, điều này cho thấy tài lực lẫn thanh thế của Mạc gia trang hùng hậu thế nào.

Nhìn ra ngoài cửa sổ trông về phía xa xa, đất đai mênh mông bát ngát đều nằm trong quyền sở hữu của Mạc trang, dưới ánh chiều tà mùa hạ, điền trang này bao gồm cả thôn xóm lẫn núi non chẳng khác gì một trang viện tự cung tự cấp.

"Tiểu thư à, Mạc trang thật rộng lớn a". Đông Mai cuối cùng cũng đã đuổi kịp tới nơi, biệt quán nơi các nàng ở cách cửa thành không xa, lúc này mọi người đang cùng ngồi trong phòng khách, nghe nói dù có dùng kỹ mã phóng hết tốc lực thì ước chừng cũng phải mất hết nửa canh giờ mới về tới nhà chính của Mạc phủ.

"Hay thật! cái tên đại ma đầu kia sao không biết mệt cơ chứ?" Kinh Vô Tuyết lên tiếng đòi công đạo.

Sự thực là bụng nàng đã đói lắm rồi, nhưng cả đời nàng không bao giờ có thể nghĩ được rằng chỉ có đi dùng bữa thôi mà phải đi xa như vậy, đi miết qua một cái cầu cong cong queo queo rồi vài cái lối rẽ cùng con đường dài ngoằng, đầu nàng đã muốn trương phềnh lên, còn chân thì sưng mọng, thế mà vẫn chưa có tới, biết thế này, nàng tình nguyện chết đói chứ không muốn chết mệt nha.

Cuối cùng, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Đông Mai chạy nhanh ra mở, mùi thức ăn thơm phức làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Vô Tuyết tỏa sáng, nhưng đúng lúc này, một thanh âm lọt vào tai lầm nàng không khỏi nhíu mày.

"Dùng bữa thôi". Mạc Lân cười cười chân bước vào cửa phòng.

Nhìn vô số những sơn hào hải vị mà thị tì mang lên, Kinh Vô Tuyết tạm thời quên đi những xích mích giữa mình và Mạc Lân, nhanh chóng ngồi vào bàn. Nhìn ngắm bộ dáng thướt tha yểu điệu của nàng mà hắn không khỏi say mê đắm đuối.

Bỗng nhiên lúc này nàng chợt nhớ ra, "Đúng rồi, tiểu nam hài kia đâu? Các ngươi đã đối xử với hắn như thế nào rồi? Các ngươi có lẽ đã hiểu lầm rồi, nhìn hắn một chút cũng không giống kẻ trộm đâu".

"Chuyện của hắn, ta đã giao cho Mạc Cấn xử lý rồi, yên tâm đi, hắn không có chuyện gì đâu". Hắn nói thản nhiên, có chút tự giễu cợt chính mình, hắn và nàng là bạn thanh mai trúc mã còn mặc chung một cái quần mà lớn lên, nhưng giờ phút này trong mắt của nàng, hắn chẳng bằng một tên tiểu quỷ xa lạ.

"Có thực không?"

"Ừm! Ngồi xuống ăn cơm thôi". Trong mắt của nàng thế gian này không có người xấu, trừ hắn!

Đến giờ ăn cơm rồi. Kinh Vô Tuyết lần nữa bất chợt nhớ ra thêm một chuyện, "đúng rồi, tiểu bụi đâu?", lúc nãy nàng còn vuốt ve bộ lông mềm mại của nó cơ mà "Có phải ngươi đã mang nó đi đâu rồi không? Đem nó trả lại cho ta".

"Tiểu bụi ...... Tiểu thư, không phải người muốn mang con chuột đó tới đây vào lúc này đấy chứ?" Đông Mai mau miệng hỏi.

"Nương tử à, để tránh cho người khác kinh hãi khi thấy nó, con chuột đó tạm thời sẽ do ta bảo quản". Mạc Lân như trước, gương mặt lúc nào cũng cười cười, một bộ dạng rất ư thản nhiên.

"Tiểu bụi không có việc gì đúng không, ngươi sẽ không đối với nó làm ra chuyện gì bất lợi đấy chứ?"

"Đối với nàng ta là người tệ như vậy sao?" đối với nàng hắn không bằng cả một con chuột nữa.

"Ta tin tưởng rằng một đại nam nhân như ngươi sẽ không khi dễ một con chuột nhỏ, chẳng qua, ta muốn mỗi ngày đều được gặp nó, còn nếu nó chạy mất, thì ngươi phải bắt nó về trả lại cho ta".

"Điều đó là đương nhiên, yên tâm đi". Chỉ cần ngày nào con chuột đó còn ở trong tay hắn, hắn sẽ không lo nàng tẩu thoát. Giữ chuột lưu người, việc này mà truyền ra ngoài, hắn nhất định sẽ bị mọi người cười chết mất. Trong khi có biết bao cô nương muốn tiến vào Mạc phủ, thì duy độc có mình nàng, danh chính ngôn thuận là vị hôn thê của hắn, lại chỉ nghĩ tới chuyện chạy thoát thân.

"Vị Hiên Viên công tử kia là bằng hữu của ngươi hả? Ngươi thân là chủ nhân nên chiêu đãi người ta cẩn thận mới phải chứ, nếu không thực thất lễ nha". Kinh Vô Tuyết vô tư hồn nhiên nói, không chú ý thấy sắc mặt của Mạc Lân bỗng dưng trầm xuống nặng như đá tảng.

Nàng ở bên cạnh hắn còn nhớ tới nam nhân khác, trong khi hắn ở ngay bên cạnh nàng thì chẳng được một câu tử tế.

Đầu hắn có chút toan tính, rồi thờ ơ nói "Hắn đi rồi".

"Đi rồi sao? Đi lúc nào mà nhanh như vậy, ngươi vì cái gì mà không lưu hắn lại". Nàng thấy Đông Mai cứ đứng một bên hầu hạ thì không đành lòng, "Đông Mai cùng nhau ngồi đi".

Vẻ mặt của Đông Mai tỏ ra không đồng ý, "tiểu thư, nơi này là Mạc phủ không phải Kinh gia".

"Thế thì sao, lúc ở nhà chúng ta luôn cùng nhau ăn cơm mà". Nàng căn bản đối với chủ nhân Mạc phủ như Mạc Lân không coi vào đâu.

Mạc Lân lơ đểnh gật đầu đồng tình, "Đông Mai, cùng nhau dùng bữa đi".

"Đúng rồi, còn Tiểu Bụi nữa, nó cũng phải dùng bữa chung với chúng ta".

"Không chuẩn". Nàng còn muốn cùng con chuột ngồi chung bàn nữa sao, may là hắn đã tịch thu từ sớm.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng chu lên, kiên quyết theo ý mình "Ngươi mau đem tiểu bụi tới đây cho ta, nếu không ta về Tô Châu Trà phường ăn cơm". Ít nhất ở đó so với chỗ này sẽ tự do hơn.

Nguyên lai sao hắn lớn lên lại thay đổi nhiều như vậy chứ. Nàng còn nhớ rõ Mạc Lân trước đây, là vị đại ca ca nhà kế bên lúc nào cũng tươi cười vừa ôn hòa lại thân thiết, sao khi lớn lên cá tính lại trở nên độc đoán bá đạo, hỉ nộ vô thường vậy không biết nữa? Chẳng những chuyên chế độc đoán quyết định hành trình của nàng, còn đem tiểu bụi của nàng dấu đi.

"Tiểu thư". Đông Mai lo lắng cô gia tương lai sẽ biết bộ mặt thật của nàng mất, trong lòng bị một tầng mây mù bao phủ, hai người bọn họ khi không lại tranh cãi chỉ bởi vì một con chuột, có trời mới biết tương lai sẽ như thế nào?

Mạc Lân khôi phục thần sắc, an ủi nàng nói "Tiểu bụi của nàng hiện không có ở nhà hay ở chỗ ta, nhưng ta đã sai người chiếu cố cho nó rồi, yên tâm đi".

"Ăn cơm xong, ta muốn đi thăm nó".

"Không vấn đề".

Ba người ăn cơm trong im lặng, bữa cơm cuối cùng cũng được kết thúc bình an vô sự.

Mạc Gia Trang nằm tại vùng phụ cận của Nghiễm Châu thành. Đất đai rộng hàng trăm giáp, đều cấp cho nông dân thuê làm ruộng. Xung quanh là núi non cùng rừng cây, khe suối, phong cảnh điền viên thật êm đềm yên tĩnh.

Rời khỏi biệt quán, bọn họ đi trên đường cái lớn. Hai bên đường rợp bóng cây xanh, trên dòng người qua lại, không ít kẻ hành lễ chào hỏi Mạc Lân, phía đằng trước, một đám tiểu hài tử đang chơi đùa vừa thấy Mạc Lân đã chạy ù lại vây xung quanh, hắn lập tức cúi xuống bế lấy một đứa trong đó.

"Tiểu long, đã lớn lắm rồi".

"Đại ca, nhà ta năm nay thu hoạch khá lắm nha, làm việc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được phép vào phủ..." Tiểu nam hài ánh mắt lại hướng về Kinh Vô Tuyết mỉm cười, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy mỹ nữ xinh đẹp chẳng khác gì thiên tiên thế này, miệng nhiễu cả đống nước miếng, "Vị Đại tỷ này thật xinh đẹp, so với tỷ tỷ nhà ta lại càng xinh đẹp hơn".

"Tiểu quỷ", Mạc Lân phát hiện nơi đũng quần của Tiểu Long hơi âm ấm, hắn kinh sợ khi phát hiện ra cái ý nghĩa không chút trong sáng của nó, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn ôn nhu tươi cười như trước, nhẹ buông tay thả thằng bé xuống đất, dịu dàng nói"Đi chơi đi, cẩn thận một chút."

"Biết rồi, Tiên nữ tỷ tỷ tái kiến". Tiểu Long phất tay chào rồi theo đám tiểu hài tử chạy đi xa.

Chứng kiến hết màn này, Kinh Vô Tuyết lại nhớ tới ngày trước khi nàng vẫn hay cải nam trang, thậm chí chính bản thân mình còn không biết mình là nữ nhi, cả ngày theo vị ca ca nhà kế bên vui chơi nơi rừng núi, khe suối, lúc đó người đối đãi với nàng tốt nhất chính là hắn ....

Vô thức nàng quay sang hướng Mạc Lân, bất chợt chạm phải ánh mắt ôn nhu thân thiết của hắn đang nhìn mình, lòng của nàng như nhảy múa, tim thì đập chẳng khác trống trận, càng lúc càng nhanh, còn thân thể chỉ muốn nhảy múa. Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy? Vì cái gì mà chỉ mỗi nhìn vào mắt hắn mà tim nàng đã đập nhanh thế này, hay là cơ thể nàng đã sinh bệnh?

"Đứng đó làm chi nữa vậy, đi mau thôi". Như khiếp sợ cảm xúc bản thân, khẩu khí của Mạc Lân trở nên gắt gỏng.

"Tiểu thư, chúng ta còn phải đi bao xa nữa?" Nha hoàn Đông Mai nhẹ giọng hỏi.

"Ừ ha! Còn phải đi bao xa nữa đây". Nàng còn chưa biết nên xưng hô với hắn thế nào cho phải.

Mạc Lân cũng nhận ra, nàng khó xử trong cách xưng hô nên nói: "Nếu nàng không ngại hãy gọi ta một tiếng Lân ca ca, còn ta sẽ gọi nàng là Tuyết nhi muội muội, thế nào có được không?". Hắn chính là tướng công tương lai của nàng, thế mà chỉ ngay việc xưng hô cỏn con, nàng cũng tỏ ra ngần ngại với hắn, hắn cảm thấy bản thân có chút buồn buồn xen lẫn sự ấm ức.

"Ý của ngươi có phải là sau này chúng ta sẽ xưng hô với nhau như huynh muội hả?". Đôi mắt nàng tròn xoe nhìn hắn. Nói như vậy, hôn ước kia có thể không cần nghĩ tới nữa đúng không?

"Ta......" Giờ phút này hắn thấy phi thường khó chịu, chẳng lẽ nàng chán ghét phải làm nương tử của hắn đến vậy, có không ít tiểu thư danh môn thục viện cùng thiên kim quý tộc cầu còn không được nữa mà, "nàng cứ như trước đây gọi ta là Mạc Lân đi vậy".

"Lân ca ca tốt lắm, như vậy sẽ không ai biết ta là vị hôn thê của ngươi nữa, ngươi có thể gọi ta là Tuyết Nhi muội muội". Kinh Vô Tuyết vui sướng vô cùng chìm đắm trong hoang tưởng về việc hôn ước được huỷ bỏ.

Nhìn nụ cười ngọt ngào lại nhu mị của nàng làm hạ thân hắn bỗng nóng bừng, nụ cười của nàng đã làm hắn trở nên hồ đồ, thần trí bỏ đi hoang mất rồi.

Mạc Lân vội vàng thu hồi tầm mắt, "tùy nàng". Hắn cũng không định nói cho toàn trang biết Kinh Vô Tuyết nàng là thần thánh phương nào, trước hết cứ dẫn nàng đi bái kiến phụ mẫu cùng thúc thúc, bá bá, các vị trưởng bối đã, còn lại sẽ tính sau, "một canh giờ nữa chúng ta sẽ về tới Mạc Phủ, nếu nàng mệt chúng ta có thể đi xe ngựa".

"Tiểu thư, chúng ta đi bộ cũng đã được nửa canh giờ rồi, chuyển sang đi xe ngựa đi nha tiểu thư". Đông Mai vừa nghe Mạc Lân mở lời, ngay lập tức tiếp lời ủng hộ.

"Đông mai, ta còn muốn đi bộ ngắm cảnh một chút nữa, ngươi mệt có thể lên xe ngựa, không cần bận tâm tới ta đâu". Khó lắm mới được xuất môn, Kinh Vô Tuyết chẳng khác nào chim xổ lồng, tham lam ngắm nghía cảnh sắc khắp nơi.

"Tiểu thư à, thân thể người không được khoẻ, lão gia có dặn, ta phải luôn chăm lo chú ý tới người". Thấy tiểu thư ý đã quyết, không thể lung lay, Đông Mai bất đắc dĩ phải bồi chủ tử đi đường. Nghĩ cảnh còn phải đi bộ thêm một nửa canh giờ nữa, mặt nàng biến sắc tái mét.

"Thân thể ta hiện tại không phải đã khỏe lên rất nhiều rồi hay sao, nhưng nói tới chuyện này mới nhớ ra, A Lâu đi cũng được một khoảng thời gian rồi, không biết có tìm ra được linh đan diệu dược gì không nữa".

"Các người đang nói tới chuyện gì vậy". Nếu không nhầm thì vừa rồi hắn đã nghe được nàng gọi tên của một nam nhân, nam nhân đó có khi nào chính là nguyên nhân khiến nàng luôn lạnh nhạt với hắn không?

"Không phải chứ .... Oa! Trâu, ta nhìn thấy một con trâu". Kinh Vô Tuyết lần đầu tiên trong đời nhìn thấy trâu ở khoảng cách gần như vậy, nên hưng phấn cuống quýt chạy như bay lại gần con trâu, Mạc Lân căn bản không kịp giữ nàng lại.

"Tiểu thư, cẩn thận, đừng lại gần quá". Ôi trời, áo khoác ngoài của tiểu thư tuy màu vàng nhưng bên trong y phục toàn thân màu đỏ.

Trâu vô cùng mẫn cảm với màu đỏ, nếu có người xâm phạm vào địa phận của nó, ngay lập tức nó sẽ phản ứng đuổi đi, dùng hai chiếc sừng hình bán nguyệt húc thẳng vào người kẻ địch, nhìn màu sắc y phục trên người Kinh Vô Tuyết đã khiến trâu ngứa mắt thì chớ, lại còn lao vào nó với tốc độ thần kỳ như vậy, trâu nhất định sẽ bị dọa mất hết thần trí, công kích đến cùng.

"Tuyết Nhi". Mạc Lân tê tâm liệt phế gào rống tên nàng thật to, vội vàng thi triển khinh công bất kể sống chết lao tới giữ nàng thật chặt, đúng lúc này, kỳ tích xuất hiện -

"Ngoan lắm, a a, ngươi liếm khiến ta buồn quá đi". Nàng cư nhiên ôm lấy đầu trâu khổng lồ vuốt ve, ôm ấp.

"Cô nương, nguy hiểm lắm". Liếc thấy một thân ảnh màu đỏ lao như bay vào con trâu to lớn, dọa mục đồng toàn thân xuất mồ hôi lạnh, từ trong bụi cỏ lao ra, tay vẫn giữ chặt đầu khố, "cô nương, ngươi mau tránh ra đi, con trâu này không phải ...... Bất luận kẻ nào cũng có thể....." Hai mắt hắn mở to như con ốc nhồi, mặt nghệt ra, không thể tưởng tượng nổi con trâu này sao có thể dễ dàng thân mật với người lạ thế.

"Hóa ra ngươi chính là người giữ trâu hả". Kinh Vô Tuyết bàn tay mềm nhẹ nhàng xoa vuốt đầu trâu, Mạc Lân một bên chứng kiến thập phần không thoải mái, nàng đối với hắn cũng không ôn nhu được một phần đối với con trâu kia.

Mục đồng thấy Mạc Lân mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt, "Mạc thiếu gia, thực xin lỗi, A Vượng không phải cố ý bỏ bê nhiệm vụ, chỉ bởi vì bụng có điểm không thoải mái, cho nên phải vào bụi cỏ giải quyết một chút, ai ngờ ...."

Hắn lắc đầu, "Không phải lỗi tại ngươi, vị tiểu cô nương này lá gan rất lớn". Nàng khiến hắn sợ tới mức tim đập thình thịch, chỉ muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

A Vượng còn có chút bất đắc dĩ chẳng biết làm sao cho phải, cũng may là vị cô nương này không có việc gì.

Mạc Lân phẩy phẩy tay, "Thôi bỏ đi, lần sau ta sẽ chú ý hơn", mắt liếc sang nhìn hắn, "còn không mau mặc lại y phục".

"Dạ dạ". A Vượng vội vã sửa sang lai nghi dung, sau đó tiến lên dẫn trâu đi chỗ khác, "Thực xin lỗi cô nương, đã khiến ngươi phải sợ hãi rồi".

"Không có chuyện đó đâu, ngươi là người giữ trâu đúng không? Nó đáng yêu lắm .... A, a ngươi đã dạy dỗ nó rất tốt". Kinh Vô Tuyết quay đầu nhìn hắn cười rạng rỡ, khuôn mặt ngời sáng, cười như phù dung xuất thủy, làm A Vượng nhìn tới ngây ngốc.

"Còn không mau dẫn trâu đi". Mạc Lân lúc này thấy vừa buồn vừa tức giận không sao tả nổi.

Ý thức được Mạc thiếu gia đang nổi giận, A Vượng vội vàng lôi trâu đi, nhưng đối với hành động lớn mật của Kinh Vô Tuyết không khỏi cảm thấy bội phục, quay đầu vớt vát một câu "Ngươi không sợ sao chứ? Con trâu này thuộc chủng loại to lớn, sừng rắn chắc vô cùng, người thường dù có táo bạo tới mấy cũng không dám lại gần nó, ngươi là ngoại nhân đầu tiên có thể thân cận với nó như vậy đấy".

"Không phải vậy đâu, Trâu thực sự rất ngoan mà". Con trâu quyến luyến không muốn rời xa Kinh Vô Tuyết, bản thân Kinh Vô Tuyết cũng cảm động, ôn nhu dịu dàng nói.

Bọn họ nói cái gì mà nói dai quá vậy? Mạc Lân mất hết kiên nhẫn kêu lên "Tuyết nhi, tạm biệt trâu đi thôi". Hắn lớn từng này tuổi còn cùng một con trâu ăn dấm chua.

"Tái kiến, có cơ hội ta nhất định sẽ tới gặp ngươi". Mục đồng dẫn trâu đi xa, vẫn hướng về phía nàng phất tay rối tít.

"Tiểu thư, thiếu chút nữa người dọa Đông Mai sợ chết mất, con trâu kia thật khiến người ta sợ hãi mà". Đông Mai vỗ vỗ ngực, đột nhiên nghĩ đến lời lão gia nhắc nhở trước khi đi đó là, không được để cho tiểu thư lộ ra bộ dạng không giống một tiểu thư khuê tú trước mặt Mạc thiếu gia. Ôi trời, nàng như cảm thấy mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới bao phủ kín đỉnh đầu mình.

"Con trâu đó một chút cũng không đáng sợ mà, ngươi lớn từng này rồi mà sao vẫn nhát quá vậy". Kinh Vô Tuyết đang nói chợt nhíu mày hét to, "Oa, chính là sơn dương, thiệt nhiều sơn dương luôn". Nàng túm lấy váy chạy như bay.

"Tiểu thư -". Đông Mai ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn nàng lộ nguyên hình trước mặt Mạc Lân, sắc mặt nhất thời trông hết sức thê thảm.

Mạc Lân bất giác đờ đẫn cả người, "Tiểu thư nhà ngươi xưa nay vẫn luôn thế này à .... Ách, là sống động hoạt bát thế này a?". So với hình tượng mà nương miêu tả chẳng giống nhau chút nào.

"Dạ, a .... Ách, không phải đâu, tiểu thư nhà ta bình thường luôn tao nhã nhàn tĩnh, nhưng do đây là lần đầu tiểu thư xuất môn, cho nên có chút hưng phấn". Đông Mai cố nặn ra một nụ cười mà so với khóc còn thấy khó coi hơn.

Hắn nhăn trán, không vội, ngày sau sẽ rõ thôi. Hắn bất đầu mong chờ tương lai hắn có được nàng.

Bị mấy vụ việc này trì hoãn, khiến ba người phải tới chính ngọ mới về tới được Mạc phủ.

Mạc phủ tọa lạc chính giữa Mạc trang thành, cửa chính treo hồng kỳ bay phấp phới, hai bên là hai hàng người xếp hàng nghênh đón.

"Thiếu gia, ngươi đã trở lại, ngọ thiện (bữa trưa)đã chuẩn bị xong". Dẫn đầu tám người ra chào đón là một hán tử trung niên, tầm mắt sâu sắc lưu chuyển nhìn về phía Kinh Vô Tuyết thì chợt lóe, "Vị cô nương này phải chăng chính là Kinh gia tam tiểu thư, ta là đại tổng quản Mạc phủ, ngươi có thể gọi ta là Kiền tổng quản". Mạc Phủ có tám đại tổng quản, lấy các quẻ trong bát quái ra làm danh tự.

"Xin chào Kiền tổng quản, hãy gọi ta là Tuyết nhi ...." Nàng đang nói chuyện, bất chợt một bóng đen to lớn che khuất tầm mắt của nàng. Hắn làm cái gì nữa vậy trời?

"Mạc Kiền, phiền ngươi gọi người đem ngựa xe cất đi, sau đó phái người đi kiểm tra xem Tuyết lâu sửa sang lại xong chưa". Mạc Lân không thích người khác nhìn ngắm Kinh Vô Tuyết, lại càng không thích hơn là ngang nhiên nhìn ngắm nàng trước mặt hắn, thân thể hắn tự nhiên phản ứng, che khuất nàng đi cho khỏi ai nhìn. Tuyết lâu là Mạc mẫu vì muốn nghênh đón Kinh Vô Tuyết nên đã bức Mạc Lân xây nó, giờ phút này tự nhiên lại thấy rất may là hắn đã xây dựng nó xong xuôi.

"Thuộc hạ đã phân phó người đi kiểm tra xong rồi, thiếu gia, xin hỏi còn điều chi dạy bảo nữa không?". Mạc Kiền nói xong ngay lập tức im lặng, cúi đầu, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng vẫn kín đáo quan sát chủ tử cùng Kinh Vô Tuyết.

"Không có, các ngươi đều lui xuống hết đi". Mạc Lân xoay người nói với Kinh Vô Tuyết "đi thôi".


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-9)