Hiểu rõ
← Ch.06 | Ch.08 → |
Tống Tư Dật trở về nhà tiếp tục đi học, mọi chuyện cứ êm ả trôi qua cho đến khi anh và Thuần Thuần đều lên lớp 9.
Tống Tư Dật ở trường học trên tỉnh mặc dù không phải là giỏi nhất nhưng luận về nhan sắc, về tính cách không thèm để ý ai chỉ chăm chăm làm việc của mình.
Đối với con gái trong trường, Tống Tư Dật chính là mẫu người lí tưởng kiểu soái ca lạnh lùng, so với Nguyễn Bảo Nam đẹp trai vui tính, lại thân thiện cộng thêm học còn học tập cũng không hề thua anh mà nói là dễ bắt chuyện hơn. Ở trường họ là một cặp bài trùng, tuy nhiên theo nhiều lời đồn thì họ có thể là một đôi đam mỹ làm mấy đứa con gái tức đến phát khóc.
Một ngày nắng đẹp nào đó có một cô gái xinh đẹp chứng tỏ bản thân can đảm đi tỏ tình với Bảo Nam. Cuối cùng, nữ cả trường mới biết được Bảo Nam đẹp trai đã có bạn gái mà năm nay cô ấy còn chuyển đến để bọn họ thuận lợi bên nhau.
Chuyển sang anh Tống đẹp trai nhà chúng ta cuối cùng cũng không còn bị Tử Ny quấy nhiễu, cũng không còn bị nói là một đôi với tên Bảo Nam. Mà anh còn quyết định bắt An Thuần Thuần về bên cạnh, anh chỉ có thể hi sinh một năm này sau khi mang Thuần Thuần về rồi giải quyết mấy chuyện sau này.
Đầu năm học mới Thuần Thuần cảm thấy mọi thứ thật thoải mái, vào lớp được xếp chung với Du An Kỳ, Trình Hiểu Ly, Vương Tiểu Vy, cùng Trần Tuấn Anh. Nhưng mà còn xuất hiện thêm Tống Tư Dật, Trần Hạo và tên Nguyễn Vương Quân.
Chuyển trường cùng Tống Tư Dật có Vương Gia Nghị và Đỗ Hạo Thiên là hai người bạn của anh.
An Thuần Thuần ngồi cùng bàn nhì tổ 2 với Vương Tiểu Vy, bàn trên là Nguyễn Vương Quân và Trần Tuấn Anh, bàn dưới là Trình Hiểu Ly và Du An Kỳ, đối diện với Thuần Thuần là Tống Tư Dật cùng bàn với Trần Hạo, còn Vương Gia Nghị và Đỗ Hạo Thiên thì ngồi ngay bàn trên họ.
Nguyễn Vương Quân ngồi bên cạnh của Trần Tuấn Anh tỏ ra bực bội.
(Lâm Mỵ Mỵ: Một tập đoàn gắn kết với nhau, những học sinh khác trong lớp chỉ là vai quần chúng thôi đừng quan tâm. )
Ngày đầu tiên chính thức đi học của Thuần Thuần chính là mệt đến nỗi gục đầu lên bàn, mắt chính là dán trên người Tống Tư Dật. Tại sao mắt cô lại như vậy ư? Đơn giản là từ cấp một đây cũng là vị trí cũ của hai người, nhìn anh cũng là một thói quen không bỏ được của cô. Nhưng mà mấy năm nay, trừ nhìn mấy đứa bạn thân của mình thì lần này lại nhìn Tống Tư Dật.
Vương Tiểu Vy nheo mắt lại, ghét bỏ nhìn Thuần Thuần: "Thích thì lết xác qua kia ngồi với người ta! Biến cho rảnh mắt tao!"
"Mầy đừng có xàm!" Thuần Thuần liếc cô một cái.
"Học gì mà mệt muốn chết! Chiều còn học hai tiết toán rồi thêm hai tiết thể dục nữa chứ?" Tiểu Vy than thở.
"Ừkm! Đầu tiên là tra tấn tinh thần bằng ha tiết toán sau đó tra tấn thể xác bằng hai tiết thể dục!" Thuần Thuần lầm bầm.
"Ăn cho nhiều vào rồi than thở vận động không nổi!" Tống Tư Dật tiếp tục trêu chọc Thuần Thuần.
"Ông biến đi cho rảnh mắt!" cô liếc xéo anh.
"Mầy mới biến đó!" Tiểu Vy mắng cô rồi quay sang nịnh nọt Tư Dật: "Tư Dật à, đừng để ý đến con điên đó! Nó lâu lâu lại lên cơn vậy đó!"
"Mầy là cái thứ mê trai!" tức muốn trào máu.
Trong khi anh thì nhếch mép cười, Tiểu Vy hung hăng trừng cô.
"Thuần Thuần mầy làm gì mà nhìn Tư Dật với ánh mắt 'háo sắc' đó vậy hả?" Hiểu Ly từ phía sau vỗ lưng cười vô cùng quỷ dị nhìn cô.
"Đúng đó!" An Kỳ nháy mắt với cô.
An Thuần Thuần: "..." cô còn gì để nói, đây là đám bạn của cô a~
Được rồi bạn thân của cô là vậy! Vật hợp theo loài người phân theo loại chính là câu nói chính xác cho Thuần Thuần.
"Tại sao tụi bây lại đối xử với tao như vậy?" cô ôm ngực giả vờ đau lòng "Tổn Thương!"
Du An Kỳ lắc đầu nhìn cô: "Mầy không cần giả vờ!"
Tiểu Vy bĩu môi lấy cái gương ra soi không thèm để ý đến cô.
Còn thì Hiểu Ly vỗ vai cô: "Mầy mà tổn thương thì tụi tao cũng tổn thọ!" sau đó cô ấy cũng quay về chỗ.
Hiện tại An Thuần Thuần có thể cảm nhận sâu sắc tình trạng bị 'bơ' tập thể là gì?! Vì cái gì mà đám bạn thân của cô lại có thể vì Tống Tư Dật mà 'bơ' cô.
Vì cái gì? Tất nhiên là do anh sinh ra có gương mặt ngoan hiền đẹp trai lại ít nói, mẫu con trai lí tưởng hầu như đã tuyệt chủng!
An Thuần Thuần hung hăng liếc nhìn Tống Tư Dật. Tại sao không ai nhận ra tên này đang ngụy tạo bản thân, giả vờ, giả vịt. Không đúng! Là giống như cô vẻ ngoài vô hại nhưng bên trong vô cùng độc hại.
Đối với cái ánh mắt tràn đầy lửa giận của cô, anh không thèm để tâm. Muốn nhìn thì cứ việc, anh hiểu cô rất rõ thứ cô không nhìn tức là cô không để ý, cô có thể vô tâm, vô tư mặc kệ nhưng thứ cô đã nhìn thì chắc chắn cô đã để tâm.
Mặc kệ là gì, chỉ cần cô để tâm đến anh tiếp tục vô tư, vô tâm đối với ruồi nhặng xung quanh là được!
Trong mắt của mọi người xung quanh đều nghĩ Thuần Thuần thật sự để ý đến Tư Dật.
An Kỳ ra liếc mắt ra hiệu với Hiểu Ly và Tiểu Vy, bọn họ nhìn nhau rồi gật đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn Thuần Thuần đang 'đắm đuối' ngắm nhìn Tống Tư Dật. Bọn họ chắc chắn phải lôi con nhỏ An Thuần Thuần này đi giáo huấn một trận.
Thấm thoát một tuần bình yên cũng trôi qua, ngày chủ nhật cuối tuần lần này Thuần Thuần không thể nằm ngủ nướng được nữa vì bọn Tiểu Vy lôi kéo nhau đến nhà cô 'tâm sự'.
Từ sau khi Tống Tư Dật chuyển trường về đây, thì cô phải sống trong nỗi khổ bị áp bức. Thật ra cô cũng có làm gì đâu, việc nhà phần lớn là do anh làm, nhưng mà toàn bộ tiền cũng đều do anh nắm giữ.
An Thuần Thuần muốn mua gì cũng phải được sự cho phép của anh, hoặc là cô cứ mua thoải mái tiền do anh chi nhưng mà thế nào cô cũng bị 'cắt lương' nếu dám sử dụng quá nhiều.
Cuộc đời cô giờ đang nằm trên tay của Tống Tư Dật. À không, phải nói là tài sản của cô đang nằm trên tay anh.
Bỏ qua việc đó, hôm nay nhóm của Tiểu Vy quyết định đem Thuần Thuần ra 'thí nghiệm'. Thật ra là cũng muốn tốt cho cô.
Vương Tiểu Vy lắc lắc cái điện thoại trên tay nở nụ cười dụ dỗ An Thuần Thuần: "Thuần Thuần à~ chúng ta chơi trắc nghiệm đi!"
Cô nghi ngờ nhìn vẻ mặt dụ dỗ của Tiểu Vy và gương mặt tươi cười như hoa của An Kỳ và Hiểu Ly, chắc chắn là có âm mưu: "Tụi bây có âm mưu gì à?"
"Có thì mầy dám không nghe lời sao?" An Kỳ nở nụ cười quái dị làm mọi người lạnh sống lưng.
"Được, tao thua! Tụi bây định làm gì thì làm đi!" Thuần Thuần nào dám cãi lời Du An Kỳ nhìn cô ấy hiền lành vậy thôi chứ thử không nghe lời cô ấy thử coi... kinh khủng lắm!
"Mà Tống Tư Dật đâu? Không phải hai người chung nhà sao?" Hiểu Ly nhìn xung quanh.
"Đi qua nhà Tuấn Anh rồi! Chắc tới tối mới về, tụi bây cứ việc muốn làm gì thì làm đi!" Thuần Thuần bắt đầu ngồi ôm gối trên sô pha.
Du An Kỳ, Trình Hiểu Ly và Vương Tiểu Vy mỉm cười nhìn nhau. Qúa tốt bọn họ có thể đem nhỏ ngu này khai sáng.
Cái ghế lớn nhất trong bộ sô pha bị Thuần Thuần và Tiểu Vy chiếm đóng, hai cái ghế đi kèm hai bên là An Kỳ cùng với Hiểu Ly ngồi. Trò chơi của bọn họ chính thức bắt đầu.
Du An Kỳ cằm cái điện thoại OPPO 5inch mới mua mở ra một trang web, bắt đầu hỏi: "Có ba loại bánh: một là bánh sô cô la, hai là bánh hương trái cây, ba là bánh bông lan. Bạn sẽ mang loại bánh nào ăn cùng với ai? Lưu ý là bạn phải chọn người khác giới!" An Kỳ đọc xong thì ngẩng lên nhìn ba người còn lại.
"Thuần Thuần, mầy trước đi!"
"Ừkm, 'sô cô la' chia cho Tống Tư Dật, 'trái cây' chia cho Bảo Nam, 'bông lan' chia cho Tuấn Anh!" Thuần Thuần ngẫm nghĩ rồi nói.
Hiểu Ly thì phấn khích chia: "Tao thì chia, 'sô cô la' chia cho anh đẹp trai, 'trái cây' chia cho Tuấn Anh, 'bông lan' chia cho anh lớp trên!"
"Tao thì, 'sô cô la' chia cho tao tại tao không có muốn chia cho ai ăn, 'trái cây' chia cho Bảo Nam, 'bông lan' chia cho Tuấn Anh! Còn mầy đó An Kỳ!" Tiểu Vy quay qua nhìn người đang cằm điện thoại nhắc nhở.
An Kỳ gật đầu: "Ừkm, 'Sô cô la' chia cho Diệp An Phong, 'trái cây' chia cho Tuấn Anh, 'bông lan' chia cho Tống Tư Dật!"
"Rồi đọc kết quả đi!"
"Ừkm, , 'sô cô la' là chia cho người bạn yêu, 'trái cây' chia cho một người bạn, 'bông lan' chia cho người bạn cảm thấy chu đáo và cẩn thận!"
An Kỳ đọc xong thì mọi người nhìn chằm chằm Thuần Thuần.
"Làm gì nhìn tao?"
Hiểu Ly liếc xéo cô: "Mầy đừng có giả ngu!"
"Đúng đó An Thuần Thuần mầy đừng có giả bộ!" Tiểu Vy lên tiếng.
"Mầy biết rồi!" An Kỳ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Thuần Thuần.
"Ừkm!" Thuần Thuần gật đầu, cô không trốn tránh ánh mắt như laze quét qua của Du An Kỳ.
"Mầy yêu Tống Tư Dật?" cả Hiểu Ly và Tiểu Vy ngạc nhiên nhìn Thuần Thuần.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |