Vay nóng Tima

Truyện:Ý Tưởng Không An Phận - Chương 067

Ý Tưởng Không An Phận
Trọn bộ 163 chương
Chương 067
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


So với khi kết thúc bữa tối trời cũng đã hoàn toàn sập tối, cảnh đêm đã rất sát với quang cảnh lúc mười giờ, rất giống với lúc được Thẩm Diên Phi ôm chặt ở dưới lầu đài truyền hình vào tối hôm qua, chỉ có điều, sự ôn tồn khi ấy dần được thu liễm lại thay bằng tính tiến công không thể chối cãi được.

Rõ ràng đang áp lưng lên mặt cửa lạnh lẽo, nhưng theo nhịp độ của anh, từng tầng hơi nóng tỏa ra tỏa ra, đốt cháy không khí xung quanh như thể đang ở giữa mùa hè nóng rực, mồ hôi thấm ướt cả tóc mai.

Trong phòng trang điểm chỉ bật một ngọn đèn nhỏ ở góc tường, dưới ánh sáng mờ ảo khiến cô không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, tầm nhìn bị tước đoạt, thính giác và các giác quan khác gần như bị phóng đại tới mức vô hạn.

Cô nghe thấy tiếng thúc giục của Đồng Lam ở ngoài cửa, càng nghe rõ những câu hỏi càng lúc càng không kiêng kị gì của anh, cùng với những nơi khác hòa cùng bầu không khí cháy bỏng khiến cô không cách nào đứng vững chân.

Câu nói kia của Khương Cửu Sơn "Con cho rằng Thẩm Diên Phi là loại người như thế nào, cậu ta ở trên vị trí đó, ăn thịt người uống máu tươi, có chuyện gì mà không làm?" trở lại bên tai Khương Thời Niệm, cô không biết trên thương trường anh có dáng vẻ như thế nào nhưng bây giờ tự mình trải nghiệm... Anh không kiềm chế mà dâng lên từng gợn sóng, lúc không muốn dịu dàng như vậy nữa thì đúng thật là giống như sắp cắt xẻ người ta ra để nuốt chửng.

Thế nhưng cô lại không hề kháng cự.

Thế nhưng cô lại sẵn lòng để cho anh làm như vậy.

Những dấu răng hiện rõ trên môi dưới sau mỗi lần nín nhịn không cất thành lời của cô, Thẩm Diên Phi áp vào xương tai mỏng manh của cô, giọng nói trầm thấp, khản đặc: "Bà xã à, nếu không lên tiếng nữa thì người bên ngoài sẽ xông vào đấy, hay là em muốn anh mở miệng thay cho em, nói rằng cô Khương đã không đi được nữa rồi?"

Khương Thời Niệm giữ chặt cửa, xương ngón tay thon dài căng thẳng, cô hít thở từng ngụm lớn, miễn cưỡng nuốt xuống thứ cảm giác khác thường nơi cổ họng, nói với Đồng Lam đang đứng ở ngoài cửa một cách chững chạc đàng hoàng: "Chị còn có việc, em về nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi chị."

Đồng Lam nghe cô nói như vậy lại càng thêm lo lắng, nôn nóng gõ thêm lần nữa, biên độ lần này còn lớn hơn: "Chị ơi, chị có việc thì em có thể chờ chị mà, em không vội đâu, em không thấy giám đốc Thẩm ở bên ngoài, ngài ấy hẳn là đã đi rồi, đợi lát nữa nếu chị bận quá muộn, không có ai đi cùng chị thì em không yên tâm."

Hai má của Khương Thời Niệm sắp bị nung chín tới nơi rồi, lần đầu tiên cảm thấy sự tri kỷ của Đồng Lam khó đối phó như vậy, cô ấy không đi, người phía sau lại không buông chậm lại thế công, lật cô lại, để cô đối diện với anh, sau lưng tựa vào cửa, ánh sáng mông lung trước mắt cô lưu chuyển, bao bì của thứ gì đó có chút ánh bạc lóe lên trước khóe mắt cô.

Ấy vậy mà anh lại không áp sát hơn, vẫn nghiền nát cô, cúi đầu xuống, trầm giọng hỏi: "Cô Khương ơi, phải làm sao bây giờ?"

Khương Thời Niệm sắp nức nở ra thành tiếng, cố gắng nhịn xuống, dựa người về phía sau, ở trong gian phòng ngập tràn màu sắc tối tăm đang trôi nổi, nhìn vào đôi mắt của anh, duy trì sự ổn định rồi nói với Đồng Lam: "Anh ấy có ở đây, anh ấy sẽ đưa chị về, em... không cần phải để tâm đến chị đâu."

Nói xong câu này còn không tính, người đang ở gần trong gang tấc kia còn đang chờ một câu trả lời quan trọng hơn của cô.

Lễ phục của Khương Thời Niệm có hơn phân nửa rơi trên mặt đất, chất thành đống ở nơi gót giày, cô cắn răng nói: "Muốn..."

Cô nhắm mắt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm, giống như là mượn quyết tâm hôn anh trước mặt người khác, không để ý đến hoàn cảnh, chừng mực, quy củ, hay sự cẩn trọng nữa, mở miệng nói ra thành lời: "... Muốn anh."

Trước mắt đảo qua quá trình lâm thời bị thay đổi phòng trang điểm hôm nay, đến lúc này cô mới giật mình hiểu được, đại khái cũng là do Thẩm Diên Phi an bài trước, di chuyển đến nơi này cho cô, sạch sẽ mới tinh, tất cả mọi thứ cần gì có đó, anh đã nghĩ rằng sẽ muốn cô ở chỗ này từ lâu rồi.

Bên tai là tiếng cười nhạt thở dài, sống lưng cô đè lên cửa, người bị nhấc bổng lên.

Khương Thời Niệm chỉ có thể luống cuống nắm lấy bả vai của anh, bị anh nắm lấy tay, vòng lên ôm lấy cổ, cô không thể lên tiếng sợ bị người bên ngoài ngẫu nhiên đi qua nghe thấy, cũng sợ Đồng Lam còn chưa đi, thật sự nhịn không được, cô dùng sức ôm lấy anh, đặt khuôn mặt nóng hổi vùi sâu vào hõm cổ của anh, giọng nói đứt quãng chỉ để anh nghe được.

Bên ngoài, sắc trời vẫn rất âm u.

Trong phòng trang điểm, lúc đầu là một chút mưa nhỏ, rất mau sau đó đã mưa như trút nước.

Khương Thời Niệm không xác định được bây giờ bản thân mình có đang tỉnh táo hay không, cô vậy mà lại vượt qua giới hạn hỏi anh: "Hôm nay vì sao anh lại, muốn làm đến nước này, anh đây là, tự hạ giá bản thân... Cũng giống như lần từ Hồng Kông trở về, vì... Khương Tuệ Tuệ ư?"

Cô nói không rõ ràng, bị cảm thụ khống chế, lúc cao lúc thấp, cũng không trông cậy vào anh thật sự chịu trả lời.

Cánh tay của Thẩm Diên Phi khoác lên đầu gối cô, trầm giọng nói: "Hai vấn đề, thứ nhất, anh muốn làm như vậy, dỗ dành bà xã của anh thì có gì mà coi như là làm rớt giá trị của bản thân kia chứ, thứ hai, tự em suy nghĩ đáp án đi, trong lòng em không biết hay sao?"

Tâm tình Khương Thời Niệm chợt lay động, thừa dịp thân mật, có thể thoải mái lại không cần phải giải thích, càng ôm chặt lấy anh hơn, anh hôn dần lên, thay cô chịu đựng sự mất kiểm soát.

Cô hiểu.

Cô có câu trả lời.

Nhưng cô thật sự không dám nghĩ quá nhiều về phương hướng kia.

Cô sợ rằng sau khi thân thể luân hãm, tiếp theo sẽ là trái tim, sẽ ở nơi anh mà vạn kiếp bất phục.

"Lúc này còn có tâm tư đặt câu hỏi." Thẩm Diên Phi ở trong bóng tối chăm chú ngắm nhìn biểu tình đắm chìm của cô một cách không rời mắt, tham niệm bị cô dăm ba câu xốc lên, không tài nào thu thập được, anh nửa bức bách hỏi cô: "Có đi có lại, có phải là em cũng nên trả lời anh, sau khi hưởng tuần trăng mật trở về, anh lại đi nhiều ngày như vậy, em có từng bực dọc khó chịu, có từng nhớ tới anh hay không?"

Khương Thời Niệm theo bản năng lắc đầu, mái tóc mềm mại cọ xát bên cổ anh.

Anh không khỏi nổi giận, chỉ là trái tim có hơi co rút.

Khương Thời Niệm chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên thất thần khép chân lại, trước mắt trắng xóa một màu, mang theo giọng điệu nức nở, phát tiết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không có bực dọc khó chịu... Có nhớ tới anh."

Thẩm Diên Phi dừng lại, trấn an dọc theo sống lưng đơn bạc của cô, cho dù "nhớ tới" và "nhớ" chênh lệch cả vạn dặm, anh cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, anh ôm người đã mềm nhũn kia đi trở lại, rời xa cửa, nhìn nước mắt cô lăn dài trên vai anh, nghiêng đầu hôn lên khóe mắt của cô, lui ra.

Khương Thời Niệm ngây người, nắm chặt chiếc áo sơ mi có hơi ẩm ướt của anh: "Sao anh lại... Không phải là anh vẫn còn chưa..."

"Ừ, Tuệ Tuệ thỏa mãn là được rồi." Thẩm Diên Phi sửa sang lại cho cô, lau lau khuôn mặt ướt đẫm của cô, bản thân anh thì mặt không đổi sắc khép vạt áo lại, chờ sau khi dốc hết khả năng để bình phục được một chút, tiếng cài khuy kim loại vang lên rõ ràng trong bóng đêm, anh đã nghiêm chỉnh lưu loát lại hào phóng, nhìn không ra một chút dấu vết vừa rồi đã từng hoang đường một trận.

Khương Thời Niệm không nghĩ tới anh lại tự khống chế đến mức dừng lại giữa chừng, ngoắc ngón tay của anh lại, nhíu mày hỏi: "Nhưng anh như này..."

Sẽ khó chịu biết bao.

Anh vốn dĩ đã đè nén từ trước đó rồi.

Thẩm Diên Phi hơi khom lưng, nâng cô lên thay quần áo riêng mà mình mặc tới, cúc áo được đóng hết toàn bộ, khẩu trang cũng được đeo lên, lại sờ sờ hàng lông mi ướt sũng của cô: "Nơi này không thích hợp, em cũng câu nệ, cho nên tối nay về tới nhà, có khả năng là em sẽ không quá dễ chịu, đến lúc đó thì đừng oán trách anh."

Chỉ với một câu nói này của anh, Khương Thời Niệm đã tự bổ não ra quá nhiều hình ảnh, chỉ có điều đều là ở Đằng Xung, còn chưa thử qua ở trong nhà, khuôn mặt của cô bị khẩu trang che lại hơn phân nửa, lộ ra một mảng da nhỏ và đuôi mắt đều đỏ ửng quá mức.

Thẩm Diên Phi thấp giọng gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau những người còn chưa giải tán ở bên ngoài đã bị dọn sạch, hoàn toàn trở nên an tĩnh, Khương Thời Niệm lúc này mới hoàn toàn yên lòng, nhưng vì để đảm bảo an toàn cô vẫn đeo thêm một cặp kính râm, cẩn thận mở cửa phòng trang điểm ra.

Ông chủ Thẩm ở phía sau xách cổ áo khoác của cô lên, bắt đầu tính sổ của ngày hôm qua, cười như không cười mà hỏi cô: "Khương Tuệ Tuệ, anh thật sự làm cho em không có mặt mũi gặp người khác như vậy hay sao? Trong ký túc xá truyền hình sợ anh bị nhìn thấy, bây giờ anh ở cùng một phòng với em thêm nửa tiếng đồng hồ, em lại giống như là đi ăn trộm, làm như đang vụng trộm với anh vậy?"

Khương Thời Niệm ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, người đàn ông hơi nửa bước ra ngoài, bị bao phủ giữa ánh sáng và bóng tối. Có lẽ bởi vì vừa mới làm chuyện kia xong, ở trong vẻ anh tuấn tự trọng lại thêm vài phần thoải mái gợi cảm, cô không thể nhìn thẳng, nhẹ giọng nói: "Em là đang lo rằng chính mình... sẽ có tác động tiêu cực đến anh."

Thẩm Diên Phi nghe xong, trực tiếp ôm cô lại, tháo kính râm trên sống mũi cô ra, đặt vào trong lòng bàn tay, ghé vào bên tai cô trang trọng nói: "Cục cưng à, tự tin một chút đi, em là niềm kiêu hãnh của anh."

Khương Thời Niệm sửng sốt, trong lòng giống như đột nhiên bị một cây lao đâm trúng.

Lần đầu tiên anh rõ ràng gọi cô là cục cưng một cách đầy lý trí khi không ở trên giường.

Cũng là lần đầu tiên, có người nghiêm túc nói với cô như vậy, cô là niềm kiêu hãnh, chứ không phải là vật thay thế vĩnh viễn không thể đạt tới tiêu chuẩn, không phải dùng hết toàn bộ sức lực mà liều mạng cũng không chiếm được một chút chấp thuận, không phải từ sáng đến tối đều phải một mình chạy qua bóng tối dài đằng đẵng, giống như cả đời này cũng không tìm được một đoạn đường bằng phẳng không có chông gai.

Khương Thời Niệm đè nén cảm giác chua xót nơi hốc mũi, cảm thấy vừa yếu ớt lại vừa khó chịu, rất mất mặt, cũng dễ làm cho người ta xem nhẹ. Cô hít thở thật sâu, cúi đầu điều chỉnh lại cơn sóng trong lòng mình, tựa như không có việc gì mà chuyển đề tài, hỏi anh: "Vậy... Hơn một trăm triệu đã bỏ ra lúc trước, còn có thể rút lại được hay không."

Thẩm Diên Phi khẽ bật cười: "Không thể, hơn một trăm triệu đổi lấy việc bà xã của anh công khai hôn anh, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy kia chứ?"

Điện thoại di động của anh vang lên trong hành lang yên tĩnh, Khương Thời Niệm theo bản năng nhìn màn hình, là một số lạ, anh vỗ vỗ đầu cô, bước đi khoảng vài bước rồi nhận điện thoại.

Khương Thời Niệm đoán là việc công, cô không tiện nghe, vì thế cô chủ động đi về phía trước, không nghĩ tới vừa mới vòng qua một góc nhỏ đã nhìn thấy sắc mặt của Đồng Lam đỏ lên, tựa vào đó, vẻ mặt tràn đầy lo lắng dồn dập.

Đồng Lam vừa thấy cô, trên mặt quả thực như muốn nhỏ máu, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, đè thấp giọng: "Chị Niệm Niệm, em sai rồi! Em thật sự không biết giám đốc Thẩm cũng ở trong đó! Em còn gõ cửa, trời ạ, có phải là em sẽ bị ám sát hay không..."

Khương Thời Niệm ra vẻ trấn định an ủi vài câu, Đồng Lam hận không thể tát mình hai cái, cô ấy ló người ra lén nhìn ông chủ Thẩm đang nghe điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại kéo Khương Thời Niệm, âm lượng cực thấp báo cáo với cô: "Đúng rồi, chị ơi, lần đó khi bữa tiệc tối kết thúc, lúc chị còn chưa bận rộn xong, em tình cờ đi ngang qua đại sảnh phía trước, nhìn thấy Lê Nhược Thanh ——"

Cô ấy thêm lời giải thích: "Chị biết Lê Nhược Thanh đúng không, chính là nữ diễn viên có rất nhiều người hâm mộ, cực kỳ giỏi giang, đạt được rất nhiều giải thưởng liên hoan phim, người còn vô cùng trẻ trung xinh đẹp ấy, cô ta ngăn ông chủ Thẩm lại để nói chuyện."

Đồng Lam cảm thấy vô cùng nguy cơ mà phân tích: "Theo quan sát của em thì ông chủ Thẩm không dễ dàng để ý tới người khác, đặc biệt là loại minh tinh gì đó, nhưng ngài ấy lại đứng lại, giống như đang nói chuyện với cô ta vậy đó."

Khương Thời Niệm bật cười, chọc vào trán cô ấy một cái: "Lê Nhược Thanh là ảnh hậu đại mãn quan, đương nhiên là chị biết rồi, hôm nay chị ấy không đi thảm đỏ, chúng ta ngược lại không trực tiếp chạm mặt, nhưng mà em lo lắng lung tung cái gì vậy chứ? Chị ấy đã kết hôn rồi."

Đồng Lam nắm lấy tay cô lắc lư: "Đã kết hôn rồi thì sao chứ? Đã kết hôn là có thể ngăn được ông chủ Thẩm hấp dẫn hay sao? Chị Niệm Niệm ơi, chị đừng có xem nhẹ mọi chuyện như vậy!"

Khương Thời Niệm bất đắc dĩ, muốn cô ấy tỉnh táo lại một chút, không nên nghĩ nhiều những chuyện không liên quan gì như này, trong lúc nói chuyện, Thẩm Diên Phi đã cúp điện thoại, đi về phía này.

Đồng Lam vội vàng ngậm miệng, sợ bị bắt được, sợ muốn chết, cô ấy vội vàng nhỏ giọng giải thích vài câu với Khương Thời Niệm xong bèn từ phương hướng khác rón ra rón rén chạy mất, không dám lưu lại quấy rầy hai vợ chồng nữa.

Thẩm Diên Phi vòng qua vai Khương Thời Niệm, liếc mắt nhìn về phía sâu trong hành lang một cái, rũ mắt hỏi cô: "Có mệt không?"

Khương Thời Niệm lắc đầu, cảm giác được anh có an bài khác nên đã hỏi anh: "Làm sao vậy?"

Giọng điệu của Thẩm Diên Phi có vẻ khó dò: "Người nhà họ Khương còn chưa đi, chờ cầu tình với em, hẳn là muốn diễn cảnh "hối hận lúc trước", để anh lưu lại cho bọn họ một con đường sống, chuyện này làm sao có thể, vốn dĩ anh không định để em gặp bọn họ, nhưng vừa rồi sau khi gọi người nghe ngóng, vậy mà lại hỏi ra được vài câu ngoài ý muốn từ miệng Khương Cửu Sơn, anh muốn tôn trọng ý kiến của em, em quyết định xem có đi nghe hay không."

Khương Thời Niệm suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển theo từng lời nói của anh, trải qua nhiều thăng trầm, đến cuối cùng khó tránh khỏi kinh ngạc: "Là chuyện gì vậy? Ông ta còn giấu giếm chuyện gì nữa sao? Có liên quan gì đến em ư?"

Cô dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt tối tăm của Thẩm Diên Phi, đột nhiên phản ứng lại, máu chảy trào dâng.

Kể từ khi cô có trí nhớ rõ ràng thì đã lớn lên ở cô nhi viện, sáu tuổi được Khương Cửu Sơn nhận nuôi đến nay, đối với thân thế lúc trước hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có viện trưởng cô nhi viện trước kia ngẫu nhiên nhắc tới một lần, nói hình như cô là bị bắt cóc từ lúc còn rất nhỏ, nửa đường gặp chuyện ngoài ý muốn lại thoát khỏi bọn buôn người rồi lưu lạc, cuối cùng mới được người đưa đến nơi này.

Nhưng khi đó mọi thứ chưa tiên tiến, quản lý cô nhi viện tư nhân không hoàn thiện, rất nhiều tư liệu không trọn vẹn, thủ tục cũng không đầy đủ, sau đó viện trưởng qua đời, đến tột cùng nguồn gốc của cô ở đâu, trải qua những gì, lại bị chuyển qua tay bao nhiêu người thì càng không biết gì hết.

Mấy năm nay không phải cô chưa từng tìm qua, đều không thu hoạch được gì, ngay cả một chút manh mối cũng không có, nên cô đã buông bỏ việc đi truy cứu manh mối liên quan đến xuất thân chân của mình từ lâu, nhưng hiện tại nghe ý tứ trong lời nói của Thẩm Diên Phi, vậy mà lại có hơn phân nửa là có liên quan đến chuyện này.

Khương Thời Niệm cầm cổ tay Thẩm Diên Phi: "Em đương nhiên là muốn nghe rồi, có phải là Khương Cửu Sơn biết chuyện trước kia của em hay không?!"

Thẩm Diên Phi không trả lời trực diện, chỉ là kéo cô vào lòng, ôm cô đi theo hướng khác, trầm giọng nói: "Bất luận nghe được cái gì thì cũng là chuyện đã qua, đừng để trong lòng."

Bữa tiệc đã sớm tàn, những người liên quan đều đã rời đi, tầng một của khách sạn trở lại yên tĩnh, người nhà họ Khương bị khống chế ở trong mấy gian phòng sâu trong hành lang, phòng nào cũng có người nhìn chằm chằm, Khương Thời Niệm đi theo Thẩm Diên Phi, trực tiếp đi vào cửa phòng của Khương Cửu Sơn.

Cách mấy tiếng đồng hồ không gặp, gương mặt của Khương Cửu Sơn từ cao nhìn xuống thuyết giáo trong bữa tiệc lúc trước giống như đã thay đổi thành một người khác, tinh thần cuối cùng cũng bị mài mòn, mái tóc hoa râm có hơi rối loạn, suy sụp ngồi bên tường, vừa nhìn thấy Khương Thời Niệm và Thẩm Diên Phi tiến vào, đồng tử lập tức co rút, sắc mặt càng trở nên xám xịt.

Đi tới khi còn một khoảng, Thẩm Diên Phi bèn dừng bước, không để Khương Thời Niệm đến quá gần ông ta. Anh nắm chặt lấy tay cô, lạnh lẽo rũ mắt nhìn, thấp giọng nói: "Những lời đã nói lúc trước, lặp lại trước mặt em ấy một lần nữa."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-163)