Đáp ứng tôi
← Ch.075 | Ch.077 → |
"Tôi sẽ không thả!" Doãn Tử Nhiên ngược lại ôm chặt Duy Nhất, "Anh khi nào thì xem cô ấy là lão bà? Anh quan tâm cô ấy sao? Thương yêu quyến luyến cô ấy sao? Anh yêu cô ấy sao? Nếu những này đó đều không có, như vậy anh bỏ tay ra đi! Tôi so với anh càng thương yêu cô ấy hơn!"
Lãnh Ngạn vốn dự định buông tay mà thành toàn cho Duy Nhất cùng Doãn Tử Nhiên, nhưng hôm nay bị chuyện của Vú Từng kích thích, hơn nữa dù gì nam nhân đều có tự tôn, làm sao có thể dễ dàng tha thứ nam nhân khác trước mặt chính mình mặt đem lão bà của mình mà ôm vào trong lòng, mà vô luận như thế nào sẽ không ở trước mắt bao người chắp tay đem lão bà của mình đưa cho người ta.
Đôi mắt hắn giống như muốn phun ra lửa đến nơi, đáng giận là chân hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Doãn Tử Nhiên nhanh chóng ôm lấy Duy Nhất, mà Duy Nhất lại mở to mắt hoảng sợ nhìn hắn. Nàng sao lại sợ hắn như vậy? Chỉ có thể giống như con gà con đáng thương tránh vào trong lòng Doãn Tử Nhiên sưởi ấm.
"Nhiễm Duy Nhất, cô lại đây cho tôi!" Giong nói của hắn không lớn, nghe qua còn thực bình tĩnh, nhưng mà lại có một sức mạnh không thể kháng cự, còn có đôi mắt tức giận muốn nổi lửa làm nền, có lực uy hiếp vô cùng.
"Không phải qua đó!" Doãn Tử Nhiên lại tăng thêm lực ngay cánh tay, càng ôm chặt lấy cô.
Ánh mắt Duy Nhất trong lúc đó lại lưỡng lự nhìn hai người bọn họ, không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Nhiễm, Duy, Nhất." Từ trong khẽ răng, Lãnh Ngạn phun ra từng chữ một của tên nàng, đồng thời tuyên cáo quyền uy của hắn.
Duy Nhất giật giật khóe môi, nhẹ nhàng lắc đầu, càng lui về sau.
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong đôi mắt đen thùi của Lãnh Ngạn có cái gì lóe sáng, sau đó trở nên trầm đen ảm đạm, cuối cùng bao phủ bằng một lớp sương lạnh, trái tim không hiểu sao lại run rẩy giật mình, không dám nhìn thẳng hắn, ngẩng đầu trông thấy ánh mắt của Tần Nhiên, ánh mắt này làm cho nàng không biết phải làm sao, tựa hồ ánh mắt không có điểm đích...
Đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người đồng loạt đứng lên, cuối cùng cũng hóa giải được xấu hổ của Duy Nhất.
Tay bác sĩ kéo khẩu trang xuống để giải thích, "Đừng nóng vội, bệnh nhân chỉ là tuột huyết áp, quỳ quá lâu, đột nhiên té xỉu, hiện tại đã không có việc gì!"
"Quỳ quá lâu?!" Lãnh Ngạn lại kích động đứng lên, "Vì sao lại quỳ? Nhiễm Duy Nhất, cô đã làm cái gì với một người già?"
Trong chuyện này, Duy Nhất thật sự thực áy náy, Vú Từng vẫn luôn đối đãi với nàng giống như con gái, nàng không nên để bà ta một mình ở nhà, nếu vậy thì hiện tại sẽ không có việc gì, nếu không đừng nói là Lãnh Ngạn, ngay cả chính nàng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Y tá đẩy Vú Từng đi ra, Duy Nhất không để ý đến Lãnh Ngạn, tiến lên lấy tay cầm tay Vú Từng, tràn ngập xin lỗi, "Vú Từng, thực xin lỗi!"
Bàn tay của Vú Từng có chút lạnh, có một chút nếp nhăn của người già, bà ta cũng nắm chặt tay Nhất, Duy Nhất theo y tá cùng nhau đẩy Vú Từng vào phòng bệnh.
"Thiếu gia, tôi không sao, đừng trách cứ phu nhân." Vú Từng vươn tay về phía Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn chần chờ một chút, tiến lên cầm.
Vú Từng mỉm cười, đem tay của Lãnh Ngạn cùng Duy Nhất chồng lên cùng một chỗ, đối với Duy Nhất nói, "Phu nhân, đáp ứng tôi."
"Vú Từng..." Duy Nhất rơi lệ đầy mặt, nhưng không có tỏ thái độ. Tay của Lãnh Ngạn dán trên mu bàn tay nàng, thản nhiên ấm áp, lại làm cho nàng muốn lùi bước, nàng thử rút lại tay nhưng lại bị Vú Từng nhanh chóng túm lại.
"Phu nhân, đáp ứng tôi." Vú Từng vẫn là lặp lại những lời này.
Duy Nhất thật sự không rõ, Vú Từng chỉ là một hạ nhân, vì sao nhất định phải buộc mình cùng Lãnh Ngạn ở với nhau? Nếu chỉ là vì tìm một người làm bạn Lãnh Ngạn, chiếu cố Lãnh Ngạn, vì sao nhất định phải lựa chọn nàng?
"Phu nhân, nếu có sai, là sai lầm của tôi, không quan hệ tới thiếu gia, phu nhân đáp ứng tôi!" Trong mắt Vú Từng hiện lên nước mắt.
Duy Nhất càng thêm không hiểu Vú Từng đang nói cái gì ...
"Vú Từng, bà đang nói cái gì vậy? Muốn Duy Nhất đáp ứng bà cái gì?" Lãnh Ngạn xen vào nói.
Vú Từng thấy Duy Nhất thủy chung không có gật đầu, liền đem mục tiêu chuyển hướng Lãnh Ngạn, "Thiếu gia, cám ơn cậu đã đối với tôi tốt như vậy. Nhưng tôi đã già, có lẽ có một ngày sẽ giống như hôm nay, không biết như thế nào liền ngủ rồi đi mất."
"Vú Từng, bà đừng nói bừa!" Lãnh Ngạn có chút xúc động.
Duy Nhất nhìn hắn, lần đầu tiên cảm giác hắn cũng không phải là băng sơn.
"Đây là chuyện sớm hay muộn, thiếu gia, Vú Từng thực xin lỗi cậu, cho dù chết, cũng sẽ không nhắm mắt a!" Nước mắt đột nhiên từ trong đôi mắt già nua trào ra.
"Vú Từng... Là tôi thực xin lỗi với bà..." Hốc mắt Lãnh Ngạn cư nhiên lại đỏ lên, Duy Nhất quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Nhưng nàng nghe không hiểu đối thoại của bọn họ, Vú Từng nuôi lớn Lãnh Ngạn, vì sao lại xin lỗi hắn? Nếu thực thực sự có lỗi với chuyện của hắn, hai người cảm tình vì sao còn sâu như vậy? Nhưng mà, Lãnh Ngạn còn nói là hắn thực xin lỗi bà ta...
Thật sự là không rõ...
Duy Nhất nhíu mày suy nghĩ, hào môn phức tạp, tòa nhà Lãnh gia kia âm trầm u ám ai mà biết được có chuyện cũ như thế nào...
"Thiếu gia, nếu cậu không muốn Vú Từng chết không nhắm mắt, thì hãy cùng phu nhân sống cho tốt, đừng nghĩ cái khác, được không?" Vú Từng bỗng nhiên nói.
Duy Nhất không biết bà ta như thế nào lại đem đề tài xả lên người nàng, tay hơi hơi run lên, hơn nữa, nàng rõ ràng cảm giác được, tay của Lãnh Ngạn cũng đang căng thẳng.
Lãnh Ngạn nhìn nhìn Duy Nhất, trên mặt toát ra biểu tình phức tạp, "Vú Từng, ta..."
"Yên tâm, thiếu gia!" Vú Từng buông tay bọn họ ra, run rẩy vói vào túi trong của mình, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lãnh Ngạn xem, "Thiếu gia cậu xem, tôi cố ý có hỏi qua, bát tự của cậu cùng phu nhân là rất hợp ..."
Duy Nhất nghiêng đầu vừa thấy, trên giấy viết ngày sinh tháng đẻ của nàng cùng Lãnh Ngạn.
Không phải chứ, đầu năm nay thật là vẫn còn có người tin tưởng chuyện này? Cô không nói gì...
bỗng nhiên, nàng chú ý tới, tuy rằng Vú Từng đã muốn buông lỏng ra tay bọn họ, nhưng tay Lãnh Ngạn vẫn còn bao trùm bàn tay chính mình ...
"Thiếu gia, nếu cậu không đáp ứng lời nói của tôi, tôi lập tức phải đi gặp lão gia phu nhân, đi xuống dưới hướng bọn họ mà thỉnh tội!" Vú Từng thực nghiêm túc nói.
Duy Nhất nghe thấy Lãnh Ngạn thở dài một tiếng, sau đó thật mạnh gật đầu. U oán từ đáy lòng dâng lên, thế nhưng Vú Từng dùng đến cái chết để uy hiếp, hắn mới đáp ứng cùng chính mình cùng một chỗ?
Cô kiên quyết rút tay mình về...
← Ch. 075 | Ch. 077 → |