Gặp gỡ ở thang máy
← Ch.038 | Ch.040 → |
Duy Nhất không tự giác cảm thấy một trận lạnh lẽo chui lên từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, lạnh buốt.
Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một cặp mắt trong trẻo lạnh lùng.
Khó trách lạnh như thế! Hóa ra là núi băng!
Đáng chết chính là ánh mắt của anh ta lần này tuyệt đối không băng giá, ngược lại thiêu đốt lên ngọn lửa, hơn nữa là ngọn lửa tức giận, trong nháy mắt, Duy Nhất giống như trải qua khảo nghiệm băng và lửa đồng thời.
Duy Nhất ném một ánh mắt xem thường, "Xui xẻo! Khắc tinh!"
Núi băng Lãnh Ngạn nhìn thẳng cô chằm chằm, bước vào thang máy, ánh mắt ấy, Duy Nhất có cảm giác mình giống như bị anh ta ăn, hoặc là giống như mình thiếu anh ta mấy ngàn mấy triệu, không hiểu nổi vì sao anh ta lại nhìn mình như vậy, mình chọc anh ta chỗ nào?
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
"Đợi một chút! Khoan đã!" Có người lớn tiếng kêu.
Rõ ràng Doãn Tử Nhiên giơ một đôi giày da cao gót chen lấn đi vào, tay kia cầm gói to, dưới cái nhìn chăm chú của Lãnh Ngạn, vẻ mặt tươi cười cứng lại trong nháy mắt.
"Anh cũng ở đây!" Anh lạnh lùng lên tiếng chào.
Khi đó ánh mắt Lãnh Ngạn cùng đảo qua Duy Nhất, gật gật đầu, nhưng không nói lời nào, quả nhiên đủ lạnh!
Doãn Tử Nhiên rất thân mật đi đến bên cạnh Duy Nhất, "Duy Nhất! Em xem em mơ hồ không! Quên thay giày!"
Duy Nhất cúi đầu nhìn, ôi không, cô vẫn còn mang dép thỏ nhỏ! Quá ngốc nghếch rồi! Đều do Mỹ Mỹ làm hại! Còn có tòa núi băng này! Mỗi lần gặp anh ta đều không có chuyện gì tốt! Hơn nữa nhất định là giày gặp chuyện không may!
Chắc là vậy, cô tính toán khoản sổ sách này lên đầu Lãnh Ngạn...
"Duy Nhất, đến đây, nhấc chân lên!" Doãn Tử Nhiên ngồi xổm dưới chân cô, nhẹ nhàng nâng mắt cá chân của cô lên, thay giày da cho cô.
Sau khi thay xong, Duy Nhất mới đột nhiên phát hiện, đây không phải là đôi giày cao gót kia của cô, mà là một đôi giày bệt!
Doãn Tử Nhiên nhặt túi trên đất đưa cho cô, còn cằn nhằn cô một trận, "Mang giày cao gót khổ cực như vậy, đừng mang nữa! Đôi giày bệt này, cầm lấy mà đi! Đôi cũ ở đây, nhưng anh thấy chỉ có thể ném! Thật sự không hiểu phụ nữ các em có chuyện gì, tiêu tiền chịu tội, đi đôi giày cao như vậy nhất định dễ nhìn sao? Như vậy có phải đà điểu đẹp mắt nhất thế giới?"
"Cũng không phải do em mua!" Duy Nhất rất uất ức mà làu bàu.
Doãn Tử Nhiên tuyệt đối chơi ác mắng một tiếng, "Đó chính là do tên ngu ngốc kia mua! Anh ta ngu ngốc! Em cũng ngu ngốc! Mua rồi phải mang sao?"
Nghe Doãn Tử Nhiên chửi mắng anh ấy, trong lòng Duy Nhất cảm thấy không vui, chu môi nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy sắc mặt tái mét của Lãnh Ngạn.
"Ting" một tiếng, thang máy dừng lại, Lãnh Ngạn bước ra khỏi thang máy đầu tiên, mặt đen như đáy nồi.
Duy Nhất suýt chút nữa bị anh đụng vào, nhìn bóng lưng của anh mà hung ác trợn mắt theo, "Không có phong độ!"
← Ch. 038 | Ch. 040 → |