Yêu anh không
← Ch.027 | Ch.029 → |
Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, "Cậu em định gần quan được ban lộc? Xem bản lĩnh của em!" Nói xong đi ra ngoài.
Duy Nhất đi vào phòng làm việc lại cảm thấy không khí khác thường, Doãn Tử Nhiên tức giận ngồi sau bàn làm việc, còn có một soái ca không hề thua kém Doãn Tử Nhiên đi ra ngoài, cô tạm thời không biết nên nói gì.
Ngược lại, vị soái ca này mở miệng trước, "Em chính là Duy Nhất sao? Hoan nghênh tới làm việc ở công ty của chúng ta."
Duy Nhất nghi ngờ, soái ca này rất nhiệt tình...
Mà trong trường hợp đó, Doãn Tử Nhiên mặt thối không giấu nổi vẻ giễu cợt giới thiệu, "Đây là tổng giám đốc công ty chúng ta - ngài Doãn Tiêu Trác, Duy Nhất nhớ kỹ!"
"Xin chào tổng giám đốc!" Duy Nhất không khiêm tốn cũng không kiêu căng hơi gật đầu.
Hai mắt Doãn Tiêu Trác tỏa sáng, cô bé này có nụ cười rất ngọt ngào, khó trách Doãn Tử Nhiên yêu đơn phương nhiều năm như vậy! Khó trách Lãnh Ngạn lại... Ý tưởng phía sau biến mất trong tiếng cười của anh, "Nhìn thấy em thật vui mừng!" Nhìn thấy cô, anh thật sự rất vui mừng!
Tiếng cười của Doãn Tiêu Trác biến mất ở ngoài cửa, Doãn Tử Nhiên lập tức từ trên ghế xông tới, giữ chặt hai vai Duy Nhất, "Duy Nhất, gả cho anh, được không?"
Duy Nhất bị anh hù sợ, đẩy anh ra, "Tử Nhiên, không phải đã nói cho anh biết sao? Em đã kết hôn!"
Doãn Tử Nhiên không hề tức giận, tiến lên cầm tay cô, "Duy Nhất, anh biết rõ em vội kết hôn là vì gặp phải chuyện khó xử, là vì chuyện của bác gái sao? Nhưng bây giờ bác gái đã qua đời, em có thể ly hôn với anh ta! Duy Nhất, chỉ có kết hôn với người yêu thật lòng mới có hạnh phúc! Em không cần ngốc như vậy!"
Vốn tâm tình vừa chuyển tốt, nhưng bởi vì Doãn Tử Nhiên lại nhắc tới mẹ mà đau lòng, cô hất tay anh ra, "Tử Nhiên, anh không cần như vậy, nếu không em từ chức, lập tức rời đi!"
Doãn Tử Nhiên ý thức được mình nói chuyện không nên nói, rất đau lòng, "Thật lòng xin lỗi, anh chỉ thật lòng thích em, anh hy vọng cho em cuộc sống hạnh phúc."
"Cám ơn! Bây giờ em rất hạnh phúc! Không có chuyện gì thì em ra ngoài làm việc!" Duy Nhất xoay người mở cửa.
"Duy Nhất!" Doãn Tử Nhiên gọi cô lại, "Duy Nhất, chẳng lẽ người em yêu không phải anh sao?" Anh không tin, tình cảm nhiều năm như vậy chỉ có mình anh.
Duy Nhất đứng ở cạnh cửa, cảm giác nói không nên lời dao động trong lòng, hình như lại muốn khóc, trải qua tối hôm trước, khóc trở thành chuyện rất dễ dàng với cô.
Cô yêu anh sao? Có lẽ thế, ít nhất ngày trước còn cho là như vậy, nhưng mà, bây giờ cô đã không còn toàn vẹn, là cô gái của người khác, còn có tư cách nói chữ yêu sao?
Cô không trả lời anh, đóng cửa lại đi tới bàn làm việc của mình.
Doãn Tử Nhiên nhìn theo bóng lưng của cô, ngổn ngang trong lòng không chịu nổi, cô gái này quật cường mà giàu lòng tự ái, vì để kéo gần cự ly với cô, mình che giấu thân phận thiếu gia tập đoàn Doãn thị nhiều năm, cùng nhau chen xe buýt chen tàu điện ngầm với cô, cùng nhau đi đưa đồ ăn với cô, cuối cùng cô lại lựa chọn người có tiền...
"Duy Nhất, nếu anh sớm nói cho em biết, nhà anh cũng là gia đình có tiền có thể, có phải em sẽ gả cho anh?" Anh tự lẩm bẩm.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |