Hậu quả nghiêm trọng
← Ch.060 | Ch.062 → |
Hôm sau Niệm Kiều cầm tờ báo trên tay, gương mặt nhàn nhã xem tin tức
Tiêu đề trang báo chính là chuyện Cố Hành Sâm đeo nhẫn cho Nhậm Thiên Nhã vào tối qua. Phía dưới là đoạn chữ lớn miêu tả sự thân mật của hai người
"Ai da! Những ký giả này thật xảo biện, tối hôm qua Cố Hành Sâm làm gì hạnh phúc chứ, chú ấy và Nhậm Thiên Nhã nào có thân mật"
An Manh Manh nhìn người trước mặt đang oai án nói, nghiêng đầu qua nhìn cô một cái, lại phát hiện cô như đang cười
"Cậu còn cười được?! Không phải cậu thích chú ấy à?!"
Ký giả viết thế nào cô cũng không cần quan tâm. Nhưng hễ nghĩ đến việc Cố Hành Sâm sẽ đưa cho mình một chiếc nhẫn, cô lại híp mắt cười
An Manh Manh trợn mắt nhìn Niệm Kiều, trong lòng dằn vặt không thôi [Đầu óc cậu ấy đang có vấn đề à?!]
"Thật ra cũng tội nghiệp cho chị Thiên Nhã, chị ấy thích chú ấy đã lâu, nhưng sau lại biết mình có bệnh, không thể sống quá hai mươi lăm tuổi, nên mới lặng lẽ rời khỏi chú ấy"
"Làm sao cậu biết?!" Niệm Kiều kinh ngạc hỏi Manh Manh
An Manh Manh bĩu môi "Làm ơn đi, anh tớ và chú của cậu với Nhậm Thiên Nhã đều là bạn tốt nhiều năm, tớ nghe được từ anh trai mà"
"Chị ấy —— có thật là yêu chú ấy vậy ư?!"
Niệm Kiều nhớ tới ông Cố có nói qua, mấy năm trước Cố Hành Sâm có ý định kết hôn. Vậy ra đối tượng là Nhậm Thiên Nhã?!
Trước đây bọn họ rất yêu nhau sao?!
"Đúng vậy, nhưng lòng dạ chị ấy rất hẹp hòi. Hễ bên cạnh chú cậu có người con gái khác, chị ấy sẽ ghen đến cùng. Về tính cách này, anh tớ thường khuyên chị ấy, nhưng mà chị ấy không từ bỏ được, nghe nói chú của cậu cũng không chịu nổi"
Niệm Kiều hoàn toàn hiểu được điểm này, lần đầu tiên gặp mặt, chị ấy cho là mình quen với Cố Hành Sâm, nên phải giả bộ đáng thương!
"Bây giờ còn đáng thương hơn, chú cậu hình như đã không còn như trước, có lẽ không yêu chị ấy nữa. Chẳng qua là chú ấy bị ông nội cậu ép buộc, nên mới đáp ứng việc kết hôn. Buổi đấu giá tối hôm qua, hai người đó cùng nhau tham dự chắc là để che mắt mọi người, đó cũng là một dự án của Cố thị"
Niệm Kiều nghe được bèn nhíu mày, che mắt mọi người ư?!
Tiếng chuông tan học vang lên, hai người dọn dẹp đồ đạc rồi đi ra phòng học. Xa xa liền nhìn thấy Đinh Việt Nhiên đi tới chỗ bọn họ, mặt mày hớn hở.
Niệm Kiều nhìn vết cắn trên môi của Đinh Việt Nhiên, trong lòng có chút áy náy, chủ động chào hỏi:"Sao anh lại tới đây?!"
Đinh Việt Nhiên cường điệu nhướng đuôi lông mày, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời nói:"Mặt trời hôm nay chắc mọc hướng tây quá"
Niệm Kiều trợn mắt, thầm rủa Đinh Việt Nhiên, cô trực tiếp lướt qua hắn đi ra cửa trường học
An Manh Manh vỗ vỗ đầu vai Đinh Việt Nhiên, ánh mắt vô cùng thông cảm
Đinh Việt Nhiên nhún vai "Anh đã quá quen với bộ dạng này. Ở trước mặt Niệm Kiều, anh thật nhu nhược!"
"Tất nhiên, nếu một ngày nào đó anh dám chọc Niệm Kiều, thì khi ấy mặt trời mới mọc ở hướng tây"
Đinh Việt Nhiên trừng An Manh Manh "Anh thảm hại như vầy em còn rắc muối lên vết thương của anh, em đúng là đồ độc ác"
"Em độc ác?! Chẳng phải tối hôm qua em tạo cơ hội để anh đến Hoa Đô cùng Niệm Kiều sao?!" An Manh Manh điên tiết lên, hai người bắt đầu cãi nhau
Niệm Kiều nghe sau lưng có tiếng líu ríu không khỏi nhức đầu, chân bước còn nhanh hơn.
Đinh Việt Nhiên rất nhanh đuổi theo, một tay để ngang qua vai của Niệm Kiều, cử chỉ giống như hai anh em, nghiêng đầu nhìn cô hỏi "Em muốn đi đâu?!"
Niệm Kiều nhìn hắn vị trí bàn tay, ngay sau đó nhìn mặt hắn, ý tứ rất rõ ràng: Anh mà không lấy tay ra thì đừng có trách em!
← Ch. 060 | Ch. 062 → |