Lạnh lùng vô tình
← Ch.023 | Ch.025 → |
Cô dùng hết sức, cố gắng cắn thật mạnh, nhưng Cố Hành Sâm vẫn không hề lên tiếng, thậm chí ngay cả lông mày còn không nhíu lại, mặc cho cô cắn, bộ dạng vẫn ung dung im lặng để cho cô phát tiết
Đến khi trong miệng của Niệm Kiều cảm giác được mùi máu tươi, cô mới đứng dậy để đi mở đèn, chân vừa mới chạm đất, lòng bàn chân như bị co rút đau đớn, cả người liền té xuống.
Ngay tức khắc Cố Hành Sâm liền đỡ được cô, cô cũng vội vã bắt được cái gì đó khi bị ngã xuống. Thân thể hai người trong nháy mắt chặt chẽ dán sát, hô hấp quấn quanh lẫn nhau
Mặt của Niệm Kiều ngày càng nóng lên, tình huống này thật không giống với lần đầu tiên gặp mặt, khi đó cô còn chưa có cảm giác với người đàn ông này, chỉ là cảm thấy lần đầu tiên cùng nam nhân xa lạ áp gần như vậy, đáy lòng trở nên ngượng ngùng, mặt mới có thể đỏ lên như vậy. Còn lần này, hiển nhiên do cô quá khẩn trương, trong lòng cũng vì một phần phấn khích và mong đợi
Sắc mặt Cố Hành Sâm có thay đổi hay không, cô cũng không biết. Bởi vì trời quá tối, đến ngẩng đầu lên, cô còn không dám, chỉ nghe được âm thanh trầm ổn chui vào trong tai của mình "Có thể đứng vững chưa?!"
Cô thử giật giật chân mình, mới cảm thấy bây giờ đã khá hơn, lúc nãy còn co rút đau đớn chỉ vì máu huyết không lưu thông. Vì vậy, cô gật đầu một cái, có chút nuối tiếc khi buông lỏng hai tay của hắn
Trong bóng tối, thanh âm của hắn có chút lạnh lùng, tựa như đang cự tuyệt cô:"Nếu như cảm thấy sống ở đây quá mệt mỏi, thì trong thời gian ngắn nhất, cố gắng làm sao để mình mạnh mẽ lên. Sau đó tiếp tục tự sống, và chỉ nên dựa vào bản thân"
Nghe lời của hắn, Niệm Kiều loáng thoáng nghĩ tới chuyện của hắn, tựa hồ...... Hắn đối với nơi này, cũng không có chút cảm tình, cũng phải trải qua từng ngày đau khổ như mình
Ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm, Niệm Kiều thấp giọng hỏi:"Chú sao còn chưa ngủ?!"
Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng không có trả lời, che giấu bối rối của mình, sau đó hỏi ngược lại:"Thế cháu làm sao lại chạy tới đây?! Lại gặp ác mộng?!"
Niệm Kiều lắc đầu:"Tôi ở chỗ này để muốn nói chuyện với ông ta, để muốn thuyết phục ông ta tỉnh lại"
Quay đầu xem người nằm trên giường bệnh, đáy lòng Niệm Kiều càng thêm chua xót
Nếu cứ tiếp tục ở nơi này, không chừng tâm tình của cô sẽ kém hơn, thấy thế Cố Hành Sâm liền nói:"Trở về phòng ngủ đi, ngày mai cháu còn phải lên trường"
Không đợi cô nói gì, hắn liền kéo cô ra khỏi phòng Cố Dược Diên, thuận tiện khép cửa
Đứng ở trước cửa phòng của Niệm Kiều, ánh mắt Cố Hành Sâm trở nên phức tạp, muốn nói cái gì nhưng rồi lại thôi. Đúng là vẫn không thể hạ được quyết tâm đối với con bé này. Giờ phút này nếu mình đối xử đặc biệt với nó, nói không chừng càng thêm cổ vũ cho nó tiếp tục quan hệ dây dưa, như thế khác nào tạo ra vết thương lòng mà thôi. Cuối cùng hắn chỉ nói:"Cháu nên ngủ sớm một chút"
Cả lời an ủi hắn cũng chẳng dám thốt ra, cứ như vậy xoay người trở về gian phòng của mình
Niệm Kiều nhìn bóng lưng đã đi thật xa, trái tim như nghẹn ngào lại, mỗi một tấc trong lòng như run lên. Cho dù là quan hệ chú cháu thì sao, chẳng lẽ không thể an ủi mình một câu?!
Thời điểm cô thương tâm nhất, hắn cũng lạnh lùng vô tình như vậy, đây chính là kéo rộng khoảng cách ư?!
Cái nhếch miệng cong lên rất đẹp, đẹp đến nỗi đường cong lại tràn đầy nước mắt
← Ch. 023 | Ch. 025 → |