Trứng ốp la
← Ch.065 | Ch.067 → |
Lau khô tất cả lòng đỏ trứng trên bàn sạch sẽ, Chu Duệ Trạch cười nói: "Ăn từ từ."
Chu Duệ Trạch cũng không nói gì thêm, trực tiếp gắp trứng gà trong đĩa của Hà Quyên vào trong đĩa của anh, đưa trứng gà nguyên vẹn kia của anh đến đổi qua.
"Không sao đâu, em ăn cái trứng đó của em là được rồi......" Hà Quyên nhất thời không có cách nào thích ứng với động tác thân mật của Chu Duệ Trạch như vậy.
"Con gái, bản thân có thể chất đã yếu sức, ăn nhiều một chút." Chu Duệ Trạch cười nói, hoàn toàn là không cho Hà Quyên cơ hội phản bác, trực tiếp gắp trứng gà vừa rồi bị Hà Quyên cắn qua một ngụm lên đưa vào trong miệng, ăn không hề khúc mắc (khúc mắt: không vui trong lòng).
Không rõ ràng, thấy động tác của Chu Duệ Trạch tự nhiên như vậy, khuôn mặt Hà Quyên oanh một cái lại đỏ lên.
Không biết phải nói gì cũng không biết phải đối mặt với Chu Duệ Trạch như thế nào, vội vàng cúi đầu để che giấu, trong đầu buồn bực ăn điểm tâm.
Nhìn hành động của Hà Quyên như vậy giống như một con đà điểu, Chu Duệ Trạch đột nhiên phát hiện, thì ra là trứng ốp la cũng ăn ngon như vậy.
Ừm, anh quyết định, về sau phải ăn nhiều điểm tâm nào đó ngon như vậy.
Trong đầu buồn bực ăn sáng, dĩ nhiên Hà Quyên đã bỏ lỡ nụ cười "Gian trá" trên mặt của Chu Duệ Trạch, ăn một chút điểm tâm, cô hoàn toàn cũng không có cảm giác ăn được mùi vị gì, chỉ cảm giác trên mặt và lỗ tai của mình nóng hừng hực.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, khiến cô mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn cô chằm chằm.
Sẽ là Chu Duệ Trạch sao?
Hà Quyên len lén nhìn sang, thấy Chu Duệ Trạch đúng là ăn điểm tâm như bình thường, may mắn là không có nhìn cô, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện cô lén lút nghiêng mắt nhìn bộ dáng của anh.
Hà Quyên thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, thì ra là cô quá lo lắng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hà Quyên cũng yên tâm, thoải mái ăn điểm tâm.
Chu Duệ Trạch cúi đầu ăn sáng mà cười thầm không dứt, dĩ nhiên đã không bỏ qua hành động Hà Quyên liếc trộm anh.
Cũng không nhìn xem một chút anh là ai, nếu như bị Hà Quyên phát hiện ra, chỉ sợ anh sớm đã chết đến vô số lần, làm sao có thể còn sống để đợi Hà Quyên?
Sau khi ăn xong điểm tâm, Chu Duệ Trạch hỏi Hà Quyên: "Bà xã, chúng ta đón năm mới như thế nào?"
"Buổi sáng dọn dẹp đồ đạc còn lại một chút, buổi chiều chuẩn bị cơm tất niên, còn phải có sủi cảo vào buổi tối." Hà Quyên suy nghĩ rồi nói ra: "Một lát lấy đồ ăn nào đó ra, đợi đến buổi tối một xào một lần là được."
"Được." Chu Duệ Trạch gật đầu, "Chúng ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ."
Đơn giản dọn dẹp phòng ở xong, ăn qua cơm trưa rồi sau đó nghỉ ngơi một lát, hai người lại vùi vào trong phòng bếp bắt đầu chọn lựa đồ ăn.
"Bà xã bà xã, anh muốn ăn cá ướp đường dấm chua." Ngón tay Chu Duệ Trạch chỉ vào chậu cá phía trước lấy lòng, nhìn cá ở trong chậu bơi qua bơi lại nói.
"Không thành vấn đề, xem em." Hà Quyên bóp bóp nắm tay, khiến Chu Duệ Trạch yên tâm, chỉ một ngón tay, "Đem cá đi giết."
"Tuân lệnh!" Chu Duệ Trạch lập tức hành lễ chào một cái, đi qua một tay lấy cá vớt lên, giơ lên con dao làm bếp làm ra vẻ mặt hung thần ác sát, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi: "Ngoan ngoãn không nên cử động, để cho ta ăn. Ta sẽ khiến ngươi chết rất sung sướng."
Nhìn bộ dáng đó của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên không nhịn được phì một tiếng bật cười: "Anh còn thương lượng với nó, nếu nó không đồng ý, anh sẽ không ăn nó?"
Chu Duệ Trạch quay đầu về phía Hà Quyên nhe răng cười một tiếng, cực kỳ vô lại: "Nó sẽ không nói, cho nên, anh liền coi như nó đồng ý."
"Vô lại." Hà Quyên cười mắng.
"Anh là vô lại, em chính là bà xã của tên vô lại." Chu Duệ Trạch cười ha hả nói một câu sau đó, quay đầu lại, một dao đập vào trên đầu cá, trực tiếp đánh cá đến mơ hồ, nhanh chóng xử lý sạch sẽ.
Phương pháp đó có thể được gọi là một lưu loát, khiến Hà Quyên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đến khi Chu Duệ Trạch xử lý cá sạch sẽ, không nhịn được hỏi một câu: "Em nói này, trước kia anh không phải là học nghề đầu bếp chứ?"
"Dĩ nhiên không phải." Chu Duệ Trạch quay đầu lại nhíu mày cười nói: "Nhưng mà trước kia anh giết người, giết con cá có tính là gì?"
"Giết người?" Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch từ trên xuống dưới, hình như là đang tự suy xét tính chân thật trong lời nói của anh.
"Đúng vậy." Chu Duệ Trạch giơ cá đã xử lý tốt trong tay lên cao.
Sau đó, một giây kế tiếp trên đầu liền bị vỗ một cái: "Đàng hoàng đi làm thức ăn đã chọn lựa, còn giết người? Giết cá cũng không cho anh giết mỗi ngày."
Bị xem thường rồi.
Chu Duệ Trạch mang theo con cá đã xử lý tốt im lặng đứng ở trong phòng bếp, dường như ở trước mặt của Hà Quyên anh vẫn không có hình tượng gì.
"Bà xã, em không thể xem thường anh như vậy." Chu Duệ Trạch cố hết sức muốn cứu vãn hình tượng của anh, kháng nghị với Hà Quyên.
"Được, em thấy anh làm được rất tốt. Đến đây, sát thủ tiên sinh vĩ đại, trước tiên dọn dẹp rau thơm ra ngoài cho em, thuận tiện cũng chém hết đầu của bọn chúng." Hà Quyên nhét một nắm rau thơm vào trong tay của Chu Duệ Trạch, cười híp mắt nói với anh.
Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn qua rau thơm trong tay, chém đầu...... Phải trừ khử triệt để thôi......
Chu Duệ Trạch buồn bực cầm rau thơm, đột nhiên nghĩ tới điện thoại di động bên trong phòng, cầm rau thơm trở về phòng, trực tiếp cầm ống nghe điện thoại lên: "Làm sao vậy?"
"À, không có việc gì, nói cho cậu biết một tiếng, chuyện của công ty tớ đều đãxử lý xong, có việc cần thì cậu lại gọi điện thoại cho tớ." Ở trong phòng làm việc, Nhiếp Nghiêu gọi điện thoại cho Chu Duệ Trạch, cuối cùng cũng xử lí xong một phần văn kiện, công việc một năm nay đã qua một giai đoạn khác.
Nhiếp Nghiêu biết Hà Quyên đang ở nhà nên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là thuận miệng hỏi một câu: "Cậu đang làm gì đó?"
"Chém đầu."
"Cái... cái gì?" Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa không cẩn thận mà ngã từ trên ghế xuống.
"Chém đầu của rau thơm." Chu Duệ Trạch bất mãn nhỏ giọng lầu bầu: "Quyên Tử không tin tớ giết người, cô ấy bảo tớ giết rau thơm......"
Tin cậu mới là chuyện lạ đó?
Với Chu Duệ Trạch này một khi vừa đụng đến Hà Quyên, chỉ số thông minh của anh lập tức có thói quen bị hạ xuống, Nhiếp Nghiêu đã thấy nhưng cũng không thể trách.
"Cậu tiếp tục giết đi, tớ cúp máy."
"Được." Chu Duệ Trạch đáp lại một tiếng.
Đột nhiên, Nhiếp Nghiêu hướng về phía điện thoại nhẹ nhàng nói một câu: "Người anh em, năm mới vui vẻ."
Chu Duệ Trạch đang muốn cúp điện thoại thì dừng lại động tác, ngay sau đó, nhẹ nhàng lộ ra nụ cười: "Năm mới vui vẻ."
Đúng vậy, một năm mới rồi, đều phải vui mừng.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Duệ Trạch nhìn rau thơm trong tay của mình một chút, lập tức chạy ra ngoài: "Bà xã, anh giết hết rau thơm rồi!"
"Đi, giết ngó sen luôn đi." Hà Quyên ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, trực tiếp phân phó.
"Tuân lệnh!" Chu Duệ Trạch xách ngó sen lên, ở một bên ra sức giết địch.
Bước sang năm mới rồi, một năm mới, tất cả đều vui vẻ.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |