Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 062

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Trọn bộ 129 chương
Chương 062
Số âm
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Shopee


Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Nhất định phải bình tĩnh!

Trong lòng Nhiếp Nghiêu nhắc nhở mình rất nhiều lần.

Thực ra, không có chuyện gì lớn, thật sự.

Không phải là hơn mười hai giờ đêm bị người ta đánh thức thôi sao, không phải là bên ngoài đang dưới 0 độ thôi sao, không phải là một người đàn ông to cao đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cởi áo tháo thắt lưng thôi sao, không phải là để cho anh đánh giá một chút hình thể cậu ta thôi sao...

Thật sự không có gì ghê gớm lắm.

Nhiếp Nghiêu vừa an ủi lòng mình, vừa cố gắng ổn định cảm xúc của mình, chỉ là, giống như không có tác dụng.

Liền như núi lửa muốn phun trào, nếu anh không ngừng làm cho mình hạ nhiệt độ, mới không phun trào tức khắc.

Người nào đó còn cố tình không biết sống chết hỏi một câu: "Cậu nói đi, cậu xem sau này có thể có hứng thú không?"

"Mẹ kiếp!" Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, trước mắt việc này ngay cả chính bạn bè, anh cũng không nhịn được, "Cậu*** đầu óc có bệnh sao. Quá nửa đêm chạy tới nhà người ta, cởi ra sạch sẽ chỉ để hỏi tôi hình thể cậu có đẹp không? Cậu thầm mến tôi sao?"

Núi lửa trực tiếp phun trào, Nhiếp Nghiêu nổi đoá!

Nếu như một người đẹp cứ như vậy chạy tới còn coi được, một ông chủ thối cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt anh, anh có thể có hứng thú cái gì?

"Ai thầm mến ngươi?" Vừa nghe Nhiếp Nghiêu gầm lên giận dữ, sắc mặt Chu Duệ Trạch liền đen lại, cực lỳ khinh bỉ trừng mắt nhìn Nhiếp Nghiêu một cái, "Tôi là có hứng thú với Quyên Tử nhà tôi, cậu muốn vượt quá quan hệ bạn bè với tôi, tôi cũng không muốn vậy."

"Mẹ kiếp, rốt cuộc ai vượt quá quan hệ bạn bè với ai?" Nhiếp Nghiêu buồn bực kêu lên một tiếng, rốt cuộc đây là cái gì?

Bị cắn ngược lại một cái?

Không đúng!

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Nhiếp Nghiêu dùng sức vỗ vào đầu của mình, cố gắng hết sức thoát ra khỏi tình huống quái dị vừa rồi, cố gắng phân tích vấn đề mấu chốt trong đó.

Nhiếp Nghiêu không hổ là nhân vật chủ yếu trấn thủ ở công ty, khả năng phân tích tuyệt đối cao siêu, từ giữa đống tình huống hỗn loạn kia, bóc tách ra thông tin có ích.

Vóc dáng, hứng thú, Hà Quyên...

Sau khi mấy từ mấu chốt lòng vòng trong đầu Nhiếp Nghiêu, anh hợp thành mấy khả năng, sau đó nghĩ tới một khả năng khả thi, kinh ngạc trừng mắt lớn, liền giống như quỷ, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, miệng há to, nửa ngày mới phát ra tiếng kêu lên: "Cậu dụ dỗ Hà Quyên!"

Nhiếp Nghiêu tưởng rằng Chu Duệ Trạch lại xấu hổ, hoặc là ít nhiều có phần không được tự nhiên, đâu có nghĩ đến vị kia, vậy mà phiền muộn vò rối tóc của mình: "Đây không phải là thất bại sao!"

Nhiếp Nghiêu lập tức rất kinh ngạc, bày ra hình chữ "O", thông tin này được chứng thực, thật sự là làm cho anh không thể nào tiếp thu được.

"Vẻ mặt của cậu như vậy là sao?" Chu Duệ Trạch rốt cuộc không nhịn được nhíu mày chất vấn Nhiếp Nghiêu.

"Vẻ mặt kinh ngạc." Nhiếp Nghiêu thật vất vả ngậm miệng mình lại, liếc Chu Duệ Trạch một cái.

Chính cậu ta làm ra chuyện nhàm chán như vậy, còn không cho người khác kinh ngạc một chút sao?

Chu Duệ Trạch tất nhiên không muốn so đo với Nhiếp Nghiêu, chỉ là phiền não nắm bóp cánh tay của mình, vừa bóp vừa lo lắng hỏi Nhiếp Nghiêu: "Cậu nói tôi gần đây không đi luyện tập, có phải hình thể biến dạng rồi không? Tại sao Quyên Tử sau khi xem, một chút cảm giác cũng không có chứ?"

Nhiếp Nghiêu khổ sở nhắm hai mắt lại, anh thật sự muốn tìm người cho Chu Duệ Trạch một cái tát cho ngất luôn đi.

Anh thật sự không ngờ cái người ngu ngốc bên cạnh là bạn bè của anh.

"Cậu nói một câu có được hay không, tôi tới không phải để nhìn cậu ngẩn người ra đó." Chu Duệ Trạch không đợi Nhiếp Nghiêu trả lời, không nhịn được đạp anh một cước.

Cũng may mới vừa rồi lúc cậu ta cởi áo tháo thắt lưng đã cởi giày ra rồi, chỉ còn vớ, ngược lại sẽ không để lại dấu vết trên áo ngủ của Nhiếp Nghiêu.

Nhiếp Nghiêu từ từ đứng dậy, tuỳ ý nói: "Chăn ở đâu cậu biết rồi đó, cậu đi ngủ một giấc đi."

Nói xong trở về phòng ngủ của mình, không đợi đi bước thứ hai, sau ót đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm đánh tới. Đôi mắt buồn ngủ rồi đột nhiên nguy hiểm nheo lại, nghiêng thân thể một bên, linh hoạt như con báo bình thường di chuyển, khó khăn lắm mới tránh được Chu Duệ Trạch công kích.

Quyền phong vẫn lợi hại như trước, đánh lên cánh tay anh đau rát, hiển nhiên Chu Duệ Trạch một chút cũng không có nể nang.

"Mẹ kiếp, cậu mưu sát hả? Là anh em đấy? Xuống tay nặng như vậy?" Nhiếp Nghiêu liền nổi nóng.

"Cậu là anh em sao? Tôi đây thì khó chịu, cậu ngay cả an ủi cũng không an ủi được một chút!" Chu Duệ Trạch lại rống lên.

Nhiếp Nghiêu khổ sở nhắm lại hai mắt, lắc đầu thở dài một tiếng: "Tôi chỉ nghe nói phụ nữ khi yêu, chỉ số thông minh đều thấp, thì ra đàn ông nói chuyện yêu đương, chỉ số thông minh cũng không cao, không chỉ có không cao mà cũng liền biến thành số âm."

"Cậu mắng tôi hả?" Chân mày Chu Duệ Trạch cau lại.

"Thật không dễ dàng, hiện tại chỉ số thông minh của cậu còn có thể nghe ra tôi đây đang chửi." Nhiếp Nghiêu kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch, giống như đã tìm thấy vùng đất mới.

"Cậu..." Mắt Chu Duệ Trạch lộ ra nguy hiểm, cũng đang bị Nhiếp Nghiêu trừng lại, khí thế tiêu tan.

Chu Duệ Trạch nhìn như vậy, Nhiếp Nghiêu càng đau đầu.

Thở dài một tiếng, tiếp tục đi về phòng ngủ.

"Này..." Chu Duệ Trạch gọi một tiếng, trong lòng tràn đầy uất ức, anh vốn là đủ phiền muộn, bạn tốt duy nhất hiện tại còn không để ý đến anh, anh không phải là rất bi thảm sao?

"Vào rồi nói, cậu muốn ở trong phòng khách để tôi chết rét sao?" Nhiếp Nghiêu tức giận la lên một câu, cho dù thân thể anh tốt, anh cũng không có hứng thú mặc áo ngủ trong phòng khách lạnh cóng.

Ốm chắc là sẽ không ốm, nhưng mà vẫn sẽ lạnh.

"Ừ, được." Chu Duệ Trạch vội vàng theo vào, tốt bụng đóng cửa phòng ngủ lại.

Nhiếp Nghiêu đã không quan tâm bò lên giường, trùm chăn ngồi.

"Trước tiên cậu nói cho tôi biết, buổi tối hôm nay cậu đã làm gì?" Nhiếp Nghiêu nhìn Chu Duệ Trạch ngồi ở trên ghế, im lặng nhướng mày.

Bị Nhiếp Nghiêu hỏi tới như vậy, trên mặt Chu Duệ Trạch đột nhiên đỏ lên khả nghi, rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt của Nhiếp Nghiêu, lắp bắp lầu bầu: "Không có, không muốn làm gì?"

"Cậu mới vừa rồi đã thừa nhận, bây giờ giả bộ với tôi." Nhiếp Nghiêu khinh bỉ trừng mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, làm cũng đã làm, có cái gì không dám thừa nhận?

"Ý của tôi muốn hỏi cậu, cậu muốn làm đến một bước kia sao?"

Chu Duệ Trạch gãi gãi đầu, nhỏ giọng nặn ra một câu: "Có thể làm được bước nào là bước nào, nếu có thể từng bước một thẳng đến cuối thì tốt."

Nghe thấy Chu Duệ Trạch nói, Nhiếp Nghiêu thiếu một chút nữa ngất xỉu vì tức: "Ông chủ Chu, cậu có tỉnh táo không vậy? Cậu cảm thấy kế hoạch của cậu có thể làm được sao?"

"Sao không thể được?" Chu Duệ Trạch cũng tức giận phản bác, sau khi phản bác xong, tự tin lại nhanh chóng biến mất, giống như thật sự thất bại.

Chẳng lẽ nói, sức hấp dẫn của anh đã giảm xuống đến mức này rồi sao?

Bị Hà Quyên ghét bỏ?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-129)