Không nhớ rõ
← Ch.057 | Ch.059 → |
"Em chăm sóc anh? Không có." Suy nghĩ của Hà Quyên bị Chu Duệ Trạch kéo trở lại, kỳ quái nói.
"Sao lại không có? Em đã chăm sóc anh." Chu Duệ Trạch ngồi xuống bên cạnh Hà Quyên, buông cánh tay đang ôm cô ra, nhưng bàn tay căng thẳng, bao bàn tay nhỏ bé của Hà Quyên trong đó.
"Em chăm sóc anh?" Hà Quyên mờ mịt nhìn Chu Duệ Trạch, làm sao cô cũng nghĩ không ra được, sao vô lại chăm sóc Chu Duệ Trạch rồi.
"Ban đầu lúc Nhiếp Nghiêu khi dễ anh, còn không phải em an ủi anh, đưa anh trở về." Chu Duệ Trạch cười nhéo nhéo tay nhỏ bé của Hà Quyên, "Em quên?"
"Vậy sao có thể coi là chăm sóc, chỉ nhân tiện mà thôi." Hà Quyên khoát tay áo, buồn cười nhìn Chu Duệ Trạch, "Lúc ấy tâm tình của anh không tốt, sao có thể để anh ở trên đường cái."
Trái tim Chu Duệ Trạch chợt nhảy dựng lên, giống như bị sét đánh nghiêm trọng, đây mới là Hà Quyên, cô gái anh yêu.
"Không phải lúc ấy tâm tình của em cũng không tốt sao?" Chu Duệ Trạch nhỏ giọng phản bác một câu.
"Vậy cũng không thể để anh một mình ở trên đường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào?" Hà Quyên nói không hề nghĩ ngợi.
Chu Duệ Trạch đứng dậy, ngồi xổm xuống ở trước mặt Hà Quyên, hơi ngước đầu, chăm chú nhìn cô: "Bà xã, em có biết vì sao anh lại yêu em không?"
"Hả?" Lúc này mới chú ý tới, tay của cô hình như đã bị người nào đó khống chế.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Chu Duệ Trạch theo cánh tay truyền đến trên mặt cô, khiến Hà Quyên hơi cúi đầu, trốn tránh ánh mắt nóng rực của Chu Duệ Trạch.
"Cũng là bởi vì bà xã như vậy, dù giúp người, bản thân cũng không ghi nhớ." Chu Duệ Trạch cười, cặp mắt chăm chú nhìn gò má ửng đỏ của Hà Quyên.
Giọng nói ôn nhu, Chu Duệ Trạch nói ra lời từ tận đáy lòng, anh vừa nói như thế, thấy gò má Hà Quyên càng ngày càng đỏ, ngay cả tai và cần cổ trắng xanh cũng đỏ lên.
"Nào có ai nói tốt như vậy." Hà Quyên cúi thấp đầu, giọng nói nho nhỏ ngượng ngùng lầu bầu.
Sao anh lại nói cô thành tốt như vậy?
" Bà xã của anh đúng là tốt như vậy." Chu Duệ Trạch nắm tay nhỏ bé của Hà Quyên thật chặt, tròng mắt cười hạnh phúc, "Bà xã, anh đói bụng rồi."
"Anh làm thêm giờ không có ăn cơm?" Lập tức Hà Quyên từ trên ghế nhảy dựng lên, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, chợt vọt vào phòng bếp, rất nhanh bưng ra một chén canh nóng, để xuống trước mặt Chu Duệ Trạch "Anh uống trước đi, em đi làm cơm cho anh."
Nói xong, cũng không chờ Chu Duệ Trạch nói chuyện, lại chạy vào phòng bếp, lấy thức ăn, thịt từ trong tủ lạnh ra ngoài.
Chu Duệ Trạch nhìn chén canh nóng bốc hơi trước mặt, dùng thìa ung dung thong thả múc, chậm rãi uống vào.
Hương thơm tràn đầy khoang miệng, lập tức từ thực quản trượt xuống trong dạ dày, ấm áp, xua đi tất cả khí lạnh.
Xem ra là thật không nhớ rõ.
Ban đầu anh ở trong bệnh viện toàn thân thối rữa, trên người không có chỗ nào tốt. Dù dùng số tiền lớn mời người chăm sóc, người kia cũng không xhiui trách nhiệm, để mặc anh ở trên giường tự sinh tự diệt.
Nhưng khi đó Nhiếp Nghiêu lại ở nước ngoài, bị ngáng chân không về được, phái người tới chăm sóc cũng chỉ là chăm sóc bên ngoài, sẽ tận tâm sao?
Anh vẫn cảm thấy bản thân là một người kiên cường, nhưng lần đó anh lại bị hành hạ đau đến không muốn sống, thật muốn liều mạng.
Bởi vì tình trạng cơ thể, bên trong phòng bệnh tràn ngập một mùi vị, mỗi lần người chăm sóc đều đeo khẩu trang, giúp anh thu thập qua loa một chút, liền lập tức chạy đi.
Cửa phòng cũng không nhớ đóng lại, không khia ẩm ướt bên ngoài phòng lọt vào, càng làm anh không thoải mái.
Lúc mằm ở trên giường mơ mơ màng màng, đột nhiên anh cảm thấy có người chạm vào anh, còn có tiếng thì thầm thật nhỏ, trầm ngâm lắng nghe, mới phát hiện, lại là lời nói dỗ đứa bé: "Không khó chịu, vù vù, sẽ không khó chịu......"
Là ai?
Dù như vậy, anh cũng không cần người thương hại!
Vừa mở mắt, một phút kia, cặp mắt trắng đen rõ ràng khắc ở trong đầu của anh, ánh mắt dịu dàng như vậy, làm lòng anh trấn động, giống như bị cái gì nhéo một cái.
Sau đó trên tay cảm thấy có hơi ấm, tinh tế cảm nhận, vậy mà đang nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi anh.
Khi cả người anh không có chỗ nào lành lặn, cô lại vuốt ve móng tay anh, dùng đầu ngón tay ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút, từng chút, loại ấm áp đó, cả đời anh cũng không thể quên.
"Ừ, nhanh ăn đi." Lời nói của Hà Quyên làm Chu Duệ Trạch lập tức tỉnh táo lại từ trong hồi ức, ngẩng đầu nhìn người đang hờn dỗi trước mắt với người vô cùng dịu dàng lúc trước, khéo môi không kiềm được giơ lên, nở nụ cười.
"Cười ngây ngô gì vậy? Nhìn anh đói bụng còn có hứng thú cười được." Hà Quyên liếc Chu Duệ Trạch một cái, cầm chén đẩy đến trước mặt Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn, bên trong có cơm có đồ ăn còn có thịt, mặn chay phối hợp vừa vặn, hơn nữa quan trọng nhất là...... Thời gian ngắn.
"Bà xã, sao em làm được nhanh như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi, thời gian ngắn như vậy có chút không bình thường.
"Cái này gọi là từ một nồi ra." Hà Quyên nheo mắt lại hả hê, "Chuẩn bị xong món ăn, gia vị gì đó, để trong nồi cơm, nhấn nút nồi cơm điện một cái, rất nhanh sẽ xong."
Nói xong, Hà Quyên lại gấp rút thúc giục: "Mau ăn đi, đừng nói nhảm."
"Dạ, bà xã đại nhân." Chu Duệ Trạch vội vàng chào một cái, trong đầu buồn bực ăn cơm.
Dạ dày của anh ở một bên lặng lẽ cười.
Hà Quyên chính là dáng vẻ như vậy, làm việc luôn rất mâu thuẫn.
Rõ ràng quan tâm anh, lại cố tình là ra bộ dạng hung dữ.
Ban đầu, lúc ở bệnh viện, rõ ràng cô rất thiếu tiền, lại không muốn thay thế người chăm sóc kia.
Bình thường cô phải làm việc, thời gian đến bệnh viện làm vệ sinh không cố định, lúc anh đề nghị muốn cô làm người chăm sóc cho anh, cô nói lời uyển chuyển cự tuyệt, lúc hỏi cô tại sao, đáp án đó, vĩnh viễn anh không quên được.
"Họ cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình, tìm công việc không dễ dàng." Cô lại vẫn suy nghĩ cho người chăm sóc không có trách nhiệm kia.
Lúc ấy cô nói như vậy, nhưng mỗi khi tới bệnh viện, cô đều tận lực chăm sóc cho anh, dù là làm việc, cũng sẽ đến phòng bệnh thăm anh một lát, xem anh cần gì.
Cũng may bảy tám ngày sau, Nhiếp Nghiêu từ nước ngoài chạy về, đón anh về nhà, bởi vì lúc đó không phải giờ làm việc của cô, ngay cả một tiếng tạm biệt cũng không nói.
Sau khi chờ anh tốt lên, anh xử lý hết chuyện trên tay, điều tra biết, cô đã có bạn trai, nói không được đó là cảm giác gì, chỉ có cảm giác một chỗ nào đó trong lòng trở nên trống rỗng.
Mãi cho đến về sau, Thịnh Nhạc Dục bắt cá hai tay, anh nhân cơ hội đến gần Hà Quyên, lại phát hiện, cô giống như không nhớ chuyện lúc trước.
Bà xã này của anh, thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói ngốc sao, không ngốc; không ngốc sao, thật đúng là ngốc.
Ai......
Thôi, có anh ở đây, sẽ không để cho người khác khi dễ cô.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |