Hoắc Thị - vô tình nghe được
← Ch.029 | Ch.031 → |
"Tinh tinh" thang máy lên đến tầng cao nhất của Hoắc Thị, Cố Chiêu Ninh mặc một chiếc áo áo sơ mi trắng, quần jean bó kẻ sọc, một đôi giày thể thao trắng, tóc dài buông sau gáy toát lên vẻ giản dị phóng khoáng. Trong tay ôm một hộp cơm hình hoạt họa.
Cô cảm thấy hai ngày trước mình đã không phải, mấy ngày nay cũng không gặp được Hoắc Thương Châu, ở bệnh viện về cô nghe bà nội Hoắc nói Thương Châu mới về, anh như thể chọn lúc cô không ở nhà để về, Cố Chiêu Ninh cảm thấy có thể ngày đó mình đã thật quá đáng, một người đàn ông không ai bì nổi như vậy lại xỏ dép cho cô, quan tâm đến cô, cô đã không cảm kích còn nổi giận với anh.
"Xin hỏi... Hoắc Thương Châu có ở đây không?" Cố Chiêu Ninh đến trước bàn thư ký lễ phép hỏi.
"Cô có hẹn trước không?" Thư ký nhìn Cố Chiêu Ninh, trông rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, lễ phép hỏi lại.
"Không, tôi là..."
"Ôi trời! Chủ tịch phu nhân, ngại quá, vừa rồi tôi không nhận ra" thư ký đột nhiên nhớ ra đã gặp cô trong lễ cưới, hôm đó cô trang điểm khác với hôm nay nên thư ký nhất thời không nhận ra.
"Không sao, Thương Châu có ở đây không?" Cố Chiêu Ninh gọi Thương Châu nghe rất không tự nhiên, thư ký cũng nhận ra, gọi cả tên họ ra vậy có vẻ xa lạ.
"Chủ tịch ở phòng họp"
"Đang họp sao?" Cố Chiêu Ninh cười, trông cô không có dáng vẻ của một Chủ tịch phu nhân, trông vẫn như học sinh.
"Không phải, đang tiếp Giám đốc Hứa của Hứa Thị" thư ký thấy Cố Chiêu Ninh một chút kiêu ngạo cũng không có, thản nhiên cười nói.
Giám đốc Hứa...Hứa Thị... "Tôi tên là Hứa Cần Dương" Nhất thời Cố Chiêu Ninh nghĩ đến người đàn ông đã cứu cô đêm đó, những thứ khác cô không nhớ được, cô còn chưa cám ơn người ta, Cố Chiêu Ninh gật đầu cười "Phòng họp ở đâu?"
"Chủ tịch phu nhân"
"Cứ gọi tôi là Ninh Ninh"
"..." Thư ký ngây người
"Thôi, nói cho tôi biết ở đâu" Cố Chiêu Ninh phất phất tay.
"Ở đây... đi phía trước rẽ trái, phòng cuối cùng" thư ký ngạc nhiên, không biết nên nói gì nhưng cảm thấy nếu Chủ tịch không phải đang họp cũng không dặn đừng cho ai quấy rầy.
"Thanks" Cố Chiêu Ninh nhíu mày cười vui vẻ, chạy chậm theo hướng thư ký chỉ.
Rẽ trái đến phòng cuối cùng, Cố Chiêu Ninh thấy ngay phòng trước mặt bên trên ghi rõ phòng họp, cô nhẹ nhàng đi về phía ấy, cửa hơi hé, vừa đặt tay lên khóa cửa, Cô lập tức bị thu hút bởi đoạn hội thoại bên trong, theo bản năng đứng yên, tay vẫn để chỗ cũ.
"Vậy sao? Tôi lại có cảm giác Giám đốc Hứa hoàn toàn có hứng thú với cô ấy? Lúc tôi chạy đến, mắt anh vẫn không hề rời" Hoắc Thương Châu hứng thú nói với Hứa Cần Dương.
"Hoắc thiếu gia chắc không để mắt đến thế chứ? Chẳng lẽ... Hoắc thiếu gia lạnh lùng vô tình lại động lòng rồi? Tôi nghe nói hôn sự này anh không cam tâm tình nguyện" Hứa Cần Dương không muốn tiếp tục bị dắt mũi, nếu Hoắc Thương Châu đã nói toẹt ra như vậy, hắn cũng không có ý định tránh.
Tin tức của Giám đốc Hứa thật nhanh, đối với Hoắc mỗ lại quan tâm như vậy" Hoắc Thương Châu gõ tay trên thành ghế, Lôi Ảnh đứng một bên nắm chặt quả đấm, chân mày nhíu lại.
"Chủ tịch Hoắc, nếu anh không muốn hôn sự này, sao tôi lại không thể để ý đến" Hứa Cần Dương ngồi xuống, nếu muốn chơi, hắn cũng theo đến cùng.
"A? Tốt lắm, chờ đến lúc tôi chơi chán rồi sẽ thông báo cho Giám đốc Hứa" Hoắc Thương Châu thờ ơ nói.
Ngoài cửa, Cố Chiêu Ninh nghe thấy rõ ràng, cô không nghĩ là Hoắc Thương Châu lại nói những điều như thế, chân như bị buộc mấy ngàn vòng sắt nặng, khiến cô không thể động đậy, tay ôm hộp cơm bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
"Bịch" Hộp cơm nhất thời rơi xuống đất.
"Ai đấy!" Lôi Ảnh nghe thấy động tĩnh, tiến lên hai bước mở cửa phòng họp, thấy Cố Chiêu Ninh hai mắt ngấn nước đỏ hoe đứng đó, cứng đờ nhìn anh "Thiếu... thiếu phu nhân"
← Ch. 029 | Ch. 031 → |