Thân bại danh liệt
← Ch.077 | Ch.079 → |
"Chờ một chút!"
Tiêu Hòa Nhã dừng bước, nheo đôi mắt to nhìn Đông Phương Lỗi che khuất bóng. Có thể là ánh nắng ngày xuân quá mức chói mắt, cô hơi không nhìn rõ mặt cậu ta. Tiêu Hòa Nhã không thích ứng kịp, liên tiếp lui về sau hai bước.
"Có việc gì thế?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, giọng nói lạnh nhạt không mang theo chút cảm xúc nào. Có một số người không thích hợp để kết giao. Chút chuyện nhỏ này cô vẫn biết. Qua năm mới, phải đi học lại khiến cô hơi không thích ứng kịp, có thể là do thói quen ngủ thẳng đến khi tự tỉnh dậy, hiện giờ lại phải thực hiện theo quy củ của trường thật là làm khó người ta.
"Tiêu Hòa Nhã, cậu muốn đứng ngu ngốc ở đây nói chuyện về con trai của cậu sao?" Dường như bị giọng điệu lạnh nhạt của cô chọc giận, Đông Phương Lỗi thu hồi thái độ tốt đẹp đối với cô lại, sắc mặt rét lạnh nhìn cô.
Sắc mạt Tiêu Hòa Nhã liền trầm xuống, chuyện cô có con, tuy không cố ý dấu giếm nhưng lại cũng không muốn để cho người ngoài biết, người trong học viện Nam Cực biết rất ít. Ngoại trừ bốn vị sư huynh, cũng chỉ có hai người bạn của cô Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc, bây giờ hai người hộ đều là học sinh cao tam (lớp 12), học tập nặng nề, đều đã rút khỏi hội học sinh, tuy quan hệ của các cô hiện tai không thế sánh bằng ngày xưa, nhưng cái đã gọi là bạn bè, há lại vì khoảng thời gian này ít liên lạc mà cắt đứt tình cảm sao, tất nhiên sẽ không đem chuyện cô sinh con mà tuyên truyền khắp nơi, mà Hiệu trưởng bọn họ, bình thường đối với cô tốt như vậy, làm sao có thể để cho người khác có cơ hội nói cô vô trách nhiệm chứ? Mà người trước mặt này làm sao lại biết được?
"Cậu muốn thế nào?" Tiêu Hòa Nhã nhìn cậu ta, vẻ mặt phòng bị hỏi.
"Nếu không muốn chuyện của cậu bị mọi người biết, thì hãy đi theo tôi!" Đông Phương Lỗi nói xong, cũng không quản Tiêu Hào Nhã có theo kịp hay không, thẳng đường đi đến sân phía Bắc học viện.
Tiêu Hòa Nhã trợn mắt nhìn cậu ta, cuối cùng bất đắc dĩ phải đi theo, Đông Phương Lỗi, cậu tới cùng muốn thế nào? Vì sao phải gây sự như vậy chứ?
Sân vườn phía Bắc học viện Nam Cực, đối với nơi này, Tiêu Hòa Nhã vẫn còn tương đối quen thuộc, mỗi lần đi lạc cô đều đi dạo tới nơi này. Lần đầu tiên cô gặp Hiệu trưởng nhà mình là ở đây, ngủ thiếp đi đến nỗi rơi xuống hồ nước. Lần thứ hai là sau khi kết thúc cuộc thi, không đạt tới mục tiêu mà Hiệu trưởng mong muốn, lúc đó đau lòng khổ sở chạy đến chỗ này khóc lóc rồi ngủ quên mất. Sau đó thì nhìn thấy Hiệu trưởng đại nhân hốt hoảng. Ngày hôm đó, khi phát hiện Hiệu trưởng là ba của Tiêu Tiểu bảo, sau đó thì ngã bệnh trọn vẹn một tháng.
"Con của cậu là con trai của Thượng Quan Ngưng!" Không có nghi ngờ, không có dò xét, Đông Phương Lỗi nhìn cô lạnh như băng nói, hình ảnh ngày hôm đó một nhà ba người bọn họ ấm áp bên nhau cứ tái hiện lại trong đầu cậu, đuổi không đi. Cả ngày lẫn đêm hành hạ cậu. Đến cuối cùng nghe theo lời nói của quản gia nhà mình lúc rời đi, nếu là yêu tới tận xương tủy, dù tan xương nát thịt cũng phải cướp trở về. Cậu không biết mình có yêu đến tận xương tủy hay không, chỉ biết là không thể nào nhìn cô ôn nhu, hoạt bát bên cạnh người khác như vậy được. Cậu muốn, nếu cô ở bên cạnh cậu chỉ cười thôi cũng tốt rồi.
Tiêu Hòa Nhã trấn động, cả người giống như bị dáng một đòn nghiêm trọng, cứng rắn lui về sau mấy bước, lúc này mới dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, chuyện này....... . chuyện này...... Ngoại trừ mình cô biết ra không người nào có thể biết được, ngay cả ba cô, ba anh trai của cô, thậm chí ngay cả Hiệu trưởng cũng không biết, nếu không phải cô nhìn thấy tấm thẻ thạch Rosa, chính cô cũng không biết, một học sinh như cậu ta sao lại biết được?
Vốn Đông Phương Lỗi không thể nào xác định được, cậu nói kiên định như vậy chủ yếu là muốn thăm dò, bởi vì ngoại trừ khuôn mặt, đứa bé kia và Thượng Quan Ngưng gần như là từ một khuôn đúc ra, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cô như vậy cậu lại khẳng định được một trăm phần trăm. Cái này chẳng khác gì loại heo chó súc sinh, thân là một Hiệu trưởng đến ngay cả học sinh của mình cũng không tha.
Đông Phương Lỗi vô cùng tức giận, hai tay để bên người nắm chặt lại, gân xanh nổi lên. Hận bây giờ không thể đi giết cái tên mặt người dạ thú kia.
"Cậu....... . Cậu làm sao mà biết được?" Tiêu Hòa Nhã hoàn hồn, hơi khẩn trương nhìn cậu ta.
"Hừ!" Đông Phương Lỗi hừ lạnh một tiếng, mặt không biến sắc trừng mắt nhìn cô."Cậu tới cùng có đầu óc hay không hả? Cậu là học sinh, anh ta là Hiệu trưởng, cậu liền như vậy........."
"Cậu im miệng!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng cắt ngang, cả người không ngừng rét run, vốn là ngày xuân ấm áp dường như cũng không giúp người ta thấy tốt hơn. Tiêu Hòa Nhã chịu đựng toàn thân run rẩy, bình tĩnh nhìn cậu bạn vừa tuấn tú vừa vô tình kia: "Cậu muốn thế nào?"
"Cậu bây giờ còn muốn bảo vệ anh ta?" Đông Phương Lỗi nổi giận, hận không thể tát cho cô một cái. Cô làm sao lại không biết tự trọng như vậy?
"Chuyện này không liên quan đến anh ấy!" Tiêu Hòa Nhã nhẫn nhịn, trên mặt sớm không còn giọt máu nào, trắng xanh giống như người ốm mới khỏi bệnh.
"Ha.... . ha.... ." Đông Phương Lỗi cười lạnh, "Không liên quan đến anh ta?" Đông Phương Lỗi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái xanh kia, hiện tại mất đi nụ cười không còn là gương mặt ấm áp rực rỡ như mùa xuân khiến cậu yêu thích không thôi nữa, "Một tên Hiệu trưởng nhúng chàm học sinh của mình, lại vẫn để cho học sinh đó sinh đứa con của anh ta, cậu nói xem, nếu như mọi người ở đây biết được có thế làm cho anh ta thân bại danh liệt không?"
Giọng nói giống như của ma quỷ vang lên bên tai cô, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên giống như si ngốc, đờ đẫn cả người quên cả phản ứng, qua hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía người đang cười giống như ma quỷ kia, cô biết, cô vẫn biết, người này không thể nào thân thiết được, cho nên mới tránh xa, không ngờ....... Vẫn trở thành ác mộng của cô. Mà cô đến cuối cùng vẫn còn muốn hủy đi Hiệu trưởng nhà mình sao?
"Cậu có biết tôi ghét nhất câu nói kia của cậu không?" Đông Phương Lỗi cười, nụ cười rét lạnh như hàn băng nghìn năm, ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng nâng cằm Tiêu Hòa Nhã lên, cúi người gần hơn cho đến khi khoảng cách xa bị kéo lại gần trong gang tấc mới dừng lại, khoảng cách ái muội lại băng lạnh không mang theo chút tình cảm nào: "Hiệu trưởng nhà cậu! Tôi ghét nhất câu nói này của cậu. Vì sao không gọi là thầy giáo nhà cậu, bạn học nhà cậu, lại cứ như thế chỉ có một người là Hiệu trưởng nhà cậu?" Cậu chán ghét những lời này, gần như cố chấp.
Tiêu Hòa Nhã nhìn cậu ta, rõ ràng là một mỹ nam cao ngạo giờ phút này lại hoàn toàn vặn vẹo. Đôi con người đỏ rực làm cho người ta không dám nhìn thẳng, vì cái gì? Cô và cậu ta không thân không cận? Cô khi nào thì chọc tới cậu ta chứ?
"Cậu muốn tôi làm thế nào mới từ bỏ ý định kia?" Tiêu Hòa Nhã cố gắng ổn định tinh thần, trấn tĩnh mở miệng hỏi.
"Cậu đến bây giờ vẫn còn muốn che chở cho anh ta? Ha... ha... ha... Tốt lắm, thật sự rất tốt! Ha... ha.... . ha.... ."
"Tôi nói không liên quan gì tới anh ấy!" Rốt cuộc Tiêu Hòa Nhã cũng nổi giận rồi, cô có thể chịu đựng được bị người ta chỉ trích, lại không thể chịu được làm liên lụy tới Hiệu trưởng nhà cô. Anh vô tội, là do cô nhất thời tùy hứng mới dẫn đến hậu quả như vậy.
"Rời khỏi anh ta!"
"Cái gì?"
← Ch. 077 | Ch. 079 → |