← Ch.144 | Ch.146 → |
Bùi Mộng Na thấy cháu mình cứ như vậy thấy chết mà không cứu im lặng quay về phòng của mình, trong lòng liền hoảng hốt nhưng mà......
Bây giờ cô chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, ai nói Tiểu Vũ chỉ là một đứa bé, không thể giúp được gì cho cô!
Bây giờ cô chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng cháu mình ngày càng xa......
"Nhìn đủ chưa?" Bùi Tuấn Vũ bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực hỏi.
"A...... ? Em có nhìn gì đâu?" Bùi Mộng Na trả lời.
"Nói đi, rốt cuộc hôm nay đi đâu?"
Bùi Mộng Na than thở ngồi cạnh anh "Anh, em thật sự không có đi đâu, lại nói em đi đâu cũng không cần phải báo cáo với anh đấy chứ?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô "Em cho rằng anh rảnh rỗi để ý tới em sao?"
A.......
Anh nói vậy là ý gì?
Chẳng lẽ anh phát hiện ra điều gì sao?
Không thể nào?
A???
Bây giờ thì tốt rồi, cô có thể thực hiện kế hoạch của mình!!!
Bùi Mộng Na nhìn anh trai, nở nụ cười lấy lòng "Anh, em thật sự không đi đâu, anh có nhớ ở trong phủ tổng thống có một người giúp việc tên Tiểu Ngọc không?"
"Nhớ, cái này có liên quan gì đến cô ấy?" Bùi Tuấn Vũ hỏi ngược lại.
"A, hôm nay em đến chỗ cô ấy, anh biết bây giờ cô ấy ở đâu không?" Bùi Mộng Na hỏi.
"Cái này có liên quan đến anh sao? Anh không có hứng thú!" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.
Bùi Mộng Na thật sự không ngờ anh trai lại như vậy nhưng mà cô vẫn phải nói ra "Sao không liên quan đến anh chứ?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lạnh giọng nói "Có chuyện gì thì nói nhanh!"
"Sao em lại có một người anh trai như vậy chứ, được rồi, em nói cho anh biết, bây giờ Tiểu Ngọc đang ở nhà thư ký Đường, hôm nay em với Tiểu Vũ tới đó!"
Bùi Mộng Na nhìn anh nói sau đó tiếp tục "Anh, nếu rảnh anh cũng tới nhà thư ký Đường đi, em thấy anh về đến nhà liền không đi đâu chỉ ngồi im một chỗ như vậy thật cô đơn!"
"Anh không có rảnh rỗi như vậy!" Bùi Tuấn Vũ từ chối.
"Thôi đi, anh như vậy khó trách chị dâu lại muốn rời khỏi anh!" Bùi Mộng Na bất mãn nói.
Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng nhìn cô, từ từ dựa vào ghế sa lon......
Chẳng lẽ tính cách của anh lại khó chung sống như vậy sao?
Nhưng mà nếu bây giờ anh muốn sửa thì sao chứ?
Cô gái kia đã không còn tồn tại nữa, cô đã rời xa anh!
Bùi Mộng Na nhìn thấy vẻ mặt anh nói "Anh, thật ra chỉ cần anh có thể sửa lại tính cách thì anh sẽ hạnh phúc......"
Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu nhìn cô......
Bùi Mộng Na cho anh ánh mắt khích lệ "Anh, xin hãy tin tưởng em được không? Chỉ cần anh mở rộng lòng mình, anh sẽ có được thứ anh muốn!"
Người anh muốn đã không còn nữa, bây giờ thay đổi còn có thể sao?
Anh sửa lại tính cách thì cô cũng đã không còn nữa......
"Anh, thật ra thì mọi chuyện cần phải quan tâm, sẽ phát hiện ta rất nhiều thứ......" Bùi Mộng Na nói.
Bùi Mộng na đứng lên vừa muốn đi ra ngoài, quay đầu nhìn anh nói "Anh, nếu có thời gian thì anh nên đến nhà thư ký Đường!" Nói xong xoay người đi về phòng!
Cứ như vậy thoáng cái đã nhiều ngày trôi qua......
Bùi Mộng Na thấy anh trai ngồi trên ghế sa lon xem báo, cô bất đắc dĩ đi tới nói "Anh, sao anh lại ở nhà xem mấy cuốn tạp chí vô dụng này chứ?"
Bùi Tuấn Vũ khẽ nhìn cô không nói gì!
Bùi Mộng Na kéo tay anh nói "Anh, dù sao em cũng tới nhà thư ký Đường tìm Tiểu Ngọc, hay anh cũng đi cùng đi!"
"Không đi!" Bùi Tuấn Vũ từ chối.
Bùi Mộng Na giống như không nghe thấy, lôi kéo anh trai đi ra khỏi phủ tổng thống "Anh, lên xe, bây giờ anh nhất định phải đi ra ngoài một chút, anh cứ ngồi như vậy sẽ trở thành bức tượng!"
Bùi Tuấn Vũ khẽ than, nhìn thấy dáng vẻ ngoan cố của em gái, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở vị trí bên cạnh!
Bùi Mộng Na thấy anh trai ngồi vào xe, vui vẻ cười, lên xe lái về phía khu chung cư......
Đỗ Lôi Ti cảm thấy ở trong nhà quá ngột ngạt, cô cầm chìa khóa muốn ra ngoài đi dạo, như vậy cũng tốt cho lúc sinh, nghĩ như vậy cô liền đi ra ngoài......
Cô đi tới siêu thị bên cạnh, đẩy xe đi dạo......
Đỗ Lôi Ti đi tới khu dành cho con nít, cô từ từ dừng lại, nhìn quần áo nhiều màu sắc!
Bình sữa nhỏ, quần áo nhỏ, đôi giày nhỏ......
Cô cầm lên nhìn, mua một số thứ cần thiết sau đó đi tới quầy tính tiền!
Đỗ Lôi Ti xách túi mỉm cười, nghĩ tới có một sinh linh nhỏ sắp chào đời thật vui......
Cô từ từ đi về khu chung cư......
Bùi Mộng Na từ từ lái xe vào khu chung cư!
Bùi Tuấn Vũ cảm thấy xe dừng lại, anh mở to hai mắt nhìn phía ngoài cửa sổ......
Cái bóng dáng kia......
Tại sao bóng dáng kia lại quen thuộc như vậy?
Anh cuống quýt tháo dây an toàn, vội vàng đi xuống......
Bùi Mộng Na nhìn thấy hành động quái dị của anh liền hỏi "Anh, sao vậy?"
Đỗ Lôi Ti đi vào khu chung cư, nhìn thấy thang máy tự tự dừng lại, cô bước nhanh tới, ấn nút mở cửa đi vào, cửa thang máy từ từ đóng lại......
Lúc Bùi Tuán Vũ chạy vào đã không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Mộng Na thở hổn hển chạy vào "Anh, sao vậy?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn không gian trống không, tâm tình đột nhiên xuống thấp......
Chẳng lẽ anh thật sự nhìn nhầm sao?
Tại sao lại có bộ dáng giống nhau như vậy?
"Anh, anh sao rồi?" Bùi Mộng Na nhíu mày hỏi.
"Đưa chìa khóa cho anh!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Bùi Mộng Na nghe không hiểu hỏi "Cái gì?"
"Đưa chìa khóa xe cho anh!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Bùi Mộng Na nhìn thấy sắc mặt anh trai không thích hợp, không dám nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là đưa chìa khóa cho anh, không yên lòng nói "Anh, có phải anh khó chịu ở đâu không?"
Bùi Tuấn Vũ cầm lấy chìa khóa, đi ra khỏi khu chung cư!
Anh mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe chạy đi......
Anh chạy không có mục đích trên đường, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên......
Khi tất cả mọi người rời khỏi anh em khuyên anh nên kiên nhẫn, hơn nữa em còn trải qua mùa đông giá rét cùng anh, tha thứ cho anh khi em phải an ủi anh hình như em biết anh có một khoảng thời gian không yên lòng, đôi tay quơ trước mặt anh, nụ cười tươi sáng làm người ta khó quên, anh lại quên nói cho em biết rằng em là một người quan trọng trong lòng anh.
Bùi Tuấn Vũ cầm điện thoại, lạnh giọng nói "Alo...... ?"
"Tổng thống, tôi là thư ký Đường, bây giờ anh có rảnh không?" Đầu dây bên kia Đường Vũ nói.
"Chuyện gì?" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng hỏi.
Đường Vũ lấy hết dũng khí nói "Tổng thống, bây giờ anh tới nhà tôi đi, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài!"
"Tôi không đi, trời đã tối rồi!" Bùi Tuấn Vũ từ chối.
"Tuấn Vũ, bây giờ đã tan làm, tôi lấy thân phận là một người bạn gọi anh, đến đây đi, anh cứ như vậy sẽ đổ bệnh!" Đường Vũ khuyên.
"Được, tôi biết khu chung cư nhà cậu nhưng tôi không biết phòng cậu!" Bùi Tuấn Vũ không còn hơi sức nói.
Buổi sáng anh đã đi đâu, bởi vì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nên anh mới rời đi, bây giờ anh biết đến đó không?
Thôi, anh sẽ tự đi, em gái cố gắng thuyết phục anh đến nhà Đường Vũ thật sự là có chuyện gì?
Anh quay xe đi về.... .
Xe lại một lần nữa đến khu chung cư Tinh Ngữ, trời đã dần dần tối......
Bùi Tuấn Vũ cầm điện thoại gọi "Alo.... . ? Đường Vũ, nhà cậu ở lầu mấy?"
"Lầu mười tám!" Đầu dây bên kia Đường Vũ nói.
Bùi Tuấn Vũ cúp máy, đi vào trong, ấn thang máy đến lầu mười tám.... .
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, anh đi tới cánh cửa đang mở "Đường Vũ, có chuyện gì?"
Đường Vũ nhìn anh cảm thấy bất đắc dĩ nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói "Tuấn Vũ, thay quần áo trước đi, chúng ta ra ngoài uống rượu!"
← Ch. 144 | Ch. 146 → |