← Ch.135 | Ch.137 → |
Đỗ Lôi Ti nhìn bọn họ do dự "Cái này...... Cái này......"
Bùi Mộng Na thấy cô do dự liền nghiêm mặt nói "Không cái này cái kia nữa, chẳng lẽ chị không nghĩ tới mẹ chị sao?"
Ánh mắt Đỗ Lôi Ti ảm đạm, làm sao cô không nhớ mẹ chứ?
Nhưng mà tin tức lan truyền như vậy, cô làm gì còn mặt mũi nào vè gặp mẹ cùng em trai?
"Chị dâu, chúng ta quay về đi, như vậy là lựa chọn tốt nhất cho mọi người!" Bùi Mộng Na nhìn cô nghiêm túc nói.
Mạnh Lạp ngồi bên cạnh nói "Có phải cô lo về vấn đề đứa bé không?"
Đỗ Lôi Ti nhất thời trợn to hai mắt, sao anh ta lại biết tâm sự của mình?
Bùi Mộng Na vừa nghe liền cười lớn "Bởi vì vấn đề này sao?"
Đỗ Lôi Ti gật đầu nhìn cô ấy!
"Cái này chị cũng không cần lo lắng, chị chỉ cần quay về, em cam đoan chị sẽ không có chuyện gì!" Bùi Mộng Na đảm bảo.
Đỗ Lôi Ti cắn môi nhìn hai người ngồi đối diện, gật đầu xem như đồng ý!
Mạnh Lạp thấy cô đồng ý, cầm điện thoại, chuẩn bị gọi......
"Anh muốn làm gì?" Bùi Mộng Na nói xong giật điện thoại trong tay anh ta.
"Cô muốn làm gì?" Mạnh Lạp nhìn cô nhíu mày hỏi.
Bùi Mộng Na giấu điện thoại sau lưng hỏi "Anh muốn lén báo tin sao?"
"Mẹ kiếp, tôi bị bệnh à? Nếu như tôi muốn báo tin thì sẽ không gọi điện thoại trước mặt hai người!" Mạnh Lạp nói.
"Vậy anh định gọi cho ai?" Bùi Mộng Na không yên lòng hỏi.
"Tôi tìm giáo viên tới đây dạy!" Mạnh Lạp nhìn cô nói.
Bùi Mộng Na vừa nghe thấy anh ta nói vậy, lúc này mới yên tâm đưa điện thoại cho anh ta......
Mạnh Lạp đưa tay vừa chạm vào điện thoại, liền rơi xuống nền nhà......
Điện thoại rơi trên sàn nhà......
Mạnh Lạp mở to hai mắt, nhìn điện thoại di động trên sàn nhà, hoảng hốt la len "Cái người này......"
Anh ta cúi người nhặt điện thoại trên sàn nhà, lắp ráp vào, ấn nút mở máy......
Mạnh Lạp nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nói "Cô trả điện thoại lại cho tôi......."
Bùi Mộng Na nhìn điện thoại kia, lúng túng cười nói "Là do anh không cầm chắc, không liên quan gì đến tôi!"
Cô vội vã nói sang chuyện khác "Chị dâu, muộn rồi, chúng ta nghỉ sớm một chút đi!"
Mạnh Lạp nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ "Ngày mai làm sao có thể đi?"
Bùi Mộng Na nháy mắt vô tội hỏi "Tại sao không thể đi?"
"Bây giờ điện thoại của tôi rớt vỡ, tôi không thể gọi điện thoại tìm người, sao có thể đi?" Mạnh Lạp nhìn cô nói.
"Vậy thì có làm sao, sau khi quay về chúng ta cũng có thể tìm?" Bùi Mộng Na không sao nói.
Mạnh Lạp khoanh tay trước ngực nhìn cô "Cô không có tim phổi sao? Cô yên tâm ròi khỏi đây như vậy sao?"
Bùi Mộng Na bị nói có chút không giải thích được, cô hỏi "Sao tôi không có tim phổi?"
"Cô không nhìn thấy viện trưởng đã lớn tuổi sao? Ngày mai nếu chúng ta thật sự rời đi, cũng chỉ còn lại những đứa trẻ cùng viện trưởng!"
Đỗ Lôi Ti ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý với lời Mạnh Lạp nói!
Bùi Mộng Na nghe ẻo lả nói thật sự có đạo lý, từ trong túi mình lấy điện thoại ra đưa cho anh ta "Cầm đi, nói chuyện xong thì trả lại cho tôi!"
Mạnh Lạp nhận lấy điện thoại ấn số gọi "Alo...... ?"
"Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?" Đầu dây bên kia cung kính hỏi.
"Ngày mai cho người đến Duyên Hải dạy học, tất cả chi phí do công ty trả!" Mạnh Lạp thu hồi bộ dáng bất cần đời, lạnh giọng ra lệnh, sau đó cúp máy.
Mẹ kiếp, anh ta còn có bộ mặt như vậy sao?
Thật là hiếm thấy?
Bùi Mộng Na đang suy nghĩ cô thật sự xem thường anh ta rồi!
Đỗ Lôi Ti thấy anh ta cúp máy, cười nói "Thật sự cảm ơn anh, nếu không tôi sẽ không yên tâm rời đi!"
"Chị dâu, chị không cần phải cảm ơn ẻo lả này!" Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên......
Bùi Mộng Na nhanh chóng giật điện thoại "Alo....... anh Phong à?"
Mạnh Lạp nhìn bàn tya trống không của mình, không ngờ tốc độ của cô nhanh như vậy!
"Tổng giám đốc sao......" Cô gái đầu dây bên kia hỏi.
"Tôi không phải tổng giám đốc, ở đây cũng không có tổng giám đốc!" Bùi Mộng Na nói xong muốn cúp máy.
Mạnh Lạp vội vàng ngăn lại "Tìm tôi đấy!"
Bùi Mộng Na sững sờ đưa điện thoại cho anh ta, rốt cuộc người đàn ông này có mấy thân phận?
"Tổng giám đốc, đã tìm được giáo viên nhưng một ngày au mới có thể đến!" Cô gái đầu dây bên kia nói.
"Được!" Mạnh Lạp khẽ nói sau đó cúp máy.
Sau khi cúp máy, anh ta nhìn hai người phụ nữ trước mặt, chậm rãi nói "Chuyện đã giải quyết xong nhưng ngày mai chúng ta không thể đi!"
"Tại sao?" Bùi Mộng Na nhìn anh ta hỏi.
Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải đợi một ngày, người đàn ông này thật là......
Đỗ Lôi Ti cười nói "Thật sự cảm ơn anh!"
"Thôi, cảm ơn gì chứ? Một chuyện nhỏ như vậy mà còn phải đợi một ngày, thật vô dụng!" Bùi Mộng Na liếc mắt nhìn anh ta nói.
"Mộng Na, không được nói như vậy, Mạnh Lạp giúp chúng ta tìm người rồi nhưng người ta cũng phải ở nhà chuẩn bị một chút chứ, hơn nữa còn phải dọn dẹp hành lý, cái này cũng cần phải có thời gian!" Đỗ Lôi Ti giải thích.
Nước Hàn chạng vạng tối, dạ tiệc chính thức bắt đầu......
Bùi Tuấn Vũ cầm ly rượu đứng ở ban công ngắm cảnh đêm......
Lâm Thanh từ từ đi tới cạnh anh, cầm ly rượu lên, khẽ thưởng thức, nhìn cảnh đêm bên ngoài nói "Sao vậy, phu nhân của anh đi du lịch sao?"
Bùi Tuấn Vũ vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng nói "Chuyện này không liên quan đến cô!"
Lâm Thanh nhếch miệng, khẽ cười "Không liên quan đến tôi nhưng mà dù sao chúng ta cũng quen biết, không đến nỗi đến bây giờ vẫn ghi hận chứ?"
"Không ngờ cô kết hôn?" Bùi Tuấn Vũ thản nhiên nói.
Bây giờ anh ta thật sự muốn tháo xuống sự phòng bị, bởi vì áp lực trong lòng rất lớn!
"Đúng, tôi kết hôn, bây giờ sống rất hạnh phúc!" Lâm Thành nhàn nhạt nói.
"Người đàn ông kia biết chuyện của cô không?" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô ta hỏi.
Lâm Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt nói "Anh biết không? Tôi rất hận anh!"
"Có quá nhiều người hận tôi!" Bùi Tuấn Vũ không sao cả nói.
Anh nói câu này là muốn tự nói với mình, anh đã từng làm sai quá nhiều nhưng bây giờ không thể cứu vãn......
Lâm Thanh lại cười nói "Tôi hận anh không phải vì anh không yêu tôi, tôi hận anh bởi vì tâm địa anh sắt đá, chỉ vì vợ mình mà lại đối xử với tôi như vậy......"
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cô ta mỉm cười sao lại chói mắt như vậy, ánh mắt đó khiến anh nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của cô trước khi rời đi......
"Bây giờ tôi cảm thấy rất may mắn lúc đầu anh hung ác như vậy khiến tôi sinh bệnh nhưng bây giờ chồng tôi không ghét bỏ tôi, anh ấy chăm sóc tôi nên tôi cảm thấy may mắn, tôi không cố chấp trầm mê mãi không tỉnh!" Lâm Thanh lộ ra nụ cười hạnh phúc nói.
Bùi Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô ta im lặng không nói gì, anh thật sự bội phục cô ta, cô ta cố chấp không ai ngăn được nhưng một khi đã bỏ qua sẽ không vương vấn, xem ra anh phải đổi cách nhìn về cô ta......
Lâm Thanh nhìn anh lại hỏi "Vợ anh không tới, tôi muốn nói xin lỗi cô ấy!"
"Cô không cần phải xin lỗi!" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô ta từ chối.
Lâm Thanh lắc đầu "Anh thật sự không hiểu phụ nữ, tôi phát hiện bây giờ tôi rất thích tính cách cô ấy, ban đầu tôi làm sai rất nhiều chuyện cho nên muốn xin lỗi cô ấy!"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô ta sau đó quay đầu nhìn về phía bầu trời......
"Anh biết không? Anh vừa làm cho tôi lại vừa làm cho tôi hận!" Lâm Thanh nói.
Bùi Tuấn Vũ im lặng, vẫn nhìn về phía trước......
"Em à, thì ra em ở đây?" Charney mỉm cười đi tới cạnh cô ta, đôi tay vòng quanh eo cô.
Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người trước mặt hạnh phúc, anh thật sự hâm mộ.......
Vợ cũ của anh, anh thật sự rất yêu nhưng khi kết hôn cũng không có hạnh phúc như hai người này!
Người vợ trên hợp đồng của anh, anh đã từng hiểu lầm cô, làm cô tổn thương nhưng nghe cô nói "Tôi thu hồi lời yêu với anh", anh thật sự rất sợ......
Nhưng mà bây giờ hối hận thì đã trễ, người đã không còn nữa.... .
Tiểu Ngọc mở cửa, nhìn thấy một cô gái đứng trước cửa, hỏi "Xin hỏi cô là...... ?"
Cô gái đứng ngoài cửa không thèm nhìn cô, trực tiếp đi vào, vừa đi vừa gọi "Anh Vũ, Anh Vũ...... ?"
Tiểu Ngọc nhíu mày đứng sau lưng cô ta lạnh giọng nói "Cô là ai....... ? Sao chưa được sự đồng ý của người khác liền xông vào nhà người ta?"
Cô gái quay đầu, nhìn cô khinh bỉ nói "Cô là ai? Cô không biết tôi không biết sao?"
"A......" Tiểu Ngọc giả bộ như biết, sau đó nói "Không phải người sao!"
Cô gái kia tức giận đứng đó dậm chân nói "Người phụ nữ này, không biết xấu hổ mà ở trong nhà anh họ tôi......"
Tiểu Ngọc nghe cô ta giới thiệu, lúc này mới nghĩ tới, cô gái này chính là em họ chủ nhà, không ngờ dáng dấp rất đẹp nhưng mà thái độ cùng tính cách lại khiến người ta không muốn nói tới!
"Cô đang nghĩ gì? Anh họ tôi đâu?" Cô gái nhìn cô hỏi.
"Đó là anh họ cô, nếu cô không biết vậy làm sao tôi biết!" Tiểu Ngọc nói.
"Hay là cô ở cùng tôi?" Cô gái nhìn cô vui vẻ nói.
"Tôi...... ?" Tiểu Ngọc kinh ngạc dùng tay chỉ vào mình nói "Tôi sao có thể cùng cô trải qua sinh nhật chứ???"
"Không quan trọng, dù sao tôi cũng rất nhàm chán, cô có thể ở cùng tôi!" Cô gái vươn tay nắm tay cô nói.
Tiểu Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói "Tôi chỉ là một người giúp việc!"
"Người giúp việc thì sao? Không sao, tôi là Lý Mật, cô tên gì?" Lý Mật tự giới thiệu.
"Gọi tôi Tiểu Ngọc là được!" Tiểu Ngọc nhìn cô ấy nói.
Lý Mật đứng dậy cười nói "Tiểu Ngọc, bây giờ cô thay quần áo đi, tôi đưa cô đi chơi!"
"Như vậy không tốt đâu, cô tự mình đi đi!" Tiểu Ngọc từ chối.
"Không quan trọng!" Lý Mật nói xong, đi thẳng về phía phòng ngủ tiếp tục hỏi "Cô ở phòng nào?"
Tiểu Ngọc dùng ngón tay chỉ "Chính là phòng kia!"
Lý Mật không nói gì liền đi vào phòng hỏi cô "Quần áo của cô để đâu?"
Tiểu Ngọc đi vào phòng, mở tủ quần áo nói "Toàn bộ quần áo của tôi đều ở đây!"
Lý Mật nhìn tủ quần áo nhíu mày nói "Cô chỉ có một ít quần áo như vậy sao?"
Tiểu Ngọc nhìn quần áo nói "Tôi cảm tháy cũng được, tôi làm giúp việc cho nên những bộ quần áo này đối với tôi là rất tốt rồi!"
"Cô thay đồ đi, chúng ta ra ngoài!" Nói xong Lý Mật đi ra khỏi phòng.
Tiểu Ngọc từ trong tủ lấy quần áo ra mặc, sau đó đi ra khỏi phòng!
Lý Mật dắt cô ra khỏi phòng, đi tới bãi đậu xe.... .
"Lên xe đi!" Lý Mật nói xong ngồi lên xe.
Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh hỏi "Cô chủ, chúng ta đi đâu?"
"Đừng gọi tôi là cô chủ, gọi tôi Tiểu Mật là được!" Lý Mật nhìn cô cười nói.
Tiểu Ngọc nhìn cô cười "Được!"
A???
Bây giờ xuất hiện vấn đề......
Tại sao anh ta nói em họ của mình rất đáng ghét?
Cô tiếp xúc với cô ấy, cảm thấy tính cách của cô ấy rát tốt, không kỳ thị nghề nghiệp của cô, đối xử với người khác cũng rất thân thiện, cô cảm thấy rất tốt!
Đoán chừng người đàn ông kia tính cách cổ quái mới nói như vậy?
Cô thật sự không chịu nổi người đàn ông kia!
Lý Mật khởi động xe đi về phía trung tâm thành phố......
Tiểu Ngọc tò mò hỏi "Tiểu Mật, chúng ta đi đâu?"
Lý Mật nhìn cô cười nói "Tôi đưa cô đi mua quần áo, tối tôi đưa cô đi chơi!"
"Mua quần áo.... . ?" Tiểu Ngọc nhìn cô ấy không dám tin hỏi.
"Đúng!" Lý Mật gật đầu.
"Tiểu Mật, như vậy không tốt đâu? Chỗ mà cô muốn đi cái gì cũng rất đắt, hơn nữa tôi cũng không có nhiều tiền!" Tiểu Ngọc nhìn cô ấy nói.
"Không sao, tôi mua tặng cô!"
"Làm sao có thể như vậy chứ?"
Lý Mật nhìn cô "Tại sao không thể? Tôi xem cô là bạn mới đưa cô ra ngoài!"
"Nhưng...... Chúng ta mới quen nhau, cô đã tặng quà cho tôi, tôi cảm thấy như vậy thật sự không tốt!" Tiểu Ngọc khe nói.
"Không có gì, tôi muốn tặng quà cho cô, cô đừng từ chối, biết không? Trừ khi cô không xem tôi là bạn!" Lý Mật nghiêm túc nói.
Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt kiên định của cô ấy hỏi "Tiểu Mật, nếu cô đã nói vậy thì hôm nay là sinh nhật cô, tôi cũng phải tặng quà cho cô chứ?"
"Ha ha...... Nếu như cô đã nói vậy, vậy thì cô giúp tôi một chuyện được không? Dù sao cũng là tặng quà sinh nhật cho tôi!" Lý Mật cười nói.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |