← Ch.129 | Ch.131 → |
"Anh cũng biết tính anh trai tôi, bây giờ tôi không nói với anh ấy là muốn giáo huấn anh ấy một chút, một người vợ tốt như vậy lại không biết giữ!" Bùi Mộng Na nói.
Mạnh Lạp nghe cô nói vậy, thật sự muốn biết vẻ mặt của Tuấn Vũ sau này sẽ thế nào, bây giờ cậu ấy đã yêu cô gái kia, xem ra sau này có thể chịu được.
Tục ngữ có câu, thà đắc tội với tiểu nhân chứ đừng đắc tội với phụ nữ, quả không sai chút nào!
Chỉ là thời gian này có trò vui để xem rồi!
Đỗ Lôi Ti ở trong phòng học dạy các bé học nhạc, lúc cô nhìn thấy các bé vui đùa trong phòng, cô lại nghĩ đến đứa bé trong bụng mình......
Viện trưởng đi vào nhìn cô cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói "Lôi Ti, tan học chúng ta cho bọn trẻ ăn món Trung Quốc!"
"Vâng, dì!" Đỗ Lôi Ti gật đầu.
"Các cháu, chúng ta đi ăn cơm, tất cả phải xếp thành hàng biết không?" Đỗ Lôi Ti dịu dàng nói.
Một bé gái chạy lại bên cạnh cô, tức giận nói "Dì, cháu muốn đi tiểu!"
Đỗ Lôi Ti cười nhìn bé gái đứng cạnh mình khẽ nói "Y Y, không phải dì đã nói với cháu sao, con gái phải dịu dàng một chút, không thể nói đi tiểu như vậy biết chưa?"
Bé gái chỉ mới 3 tuổi, cái hiểu cái không gật đầu "Dì, vậy cháu phải nói thế nào?"
"Dì nói cho cháu biết, nếu gặp tình huống như vậy, cháu phải nói cháu muốn đi vệ sinh biết không?" Đỗ Lôi Ti kiên nhẫn nói.
"Vâng!" Bé gái gật đầu.
Đỗ Lôi Ti lại nói "Các cháu xếp thành hàng, chúng ta sẽ đi ăn cơm!" Nói xong, ôm lấy bé gái, dẫn mười đứa trẻ đi về phía nhà ăn!
Tất cả các bé ngồi xuống xong cô nói "Các cháu ở đây chờ một chút, dì đưa Y Y đi vệ sinh, các cháu phải nghe lời biết không?"
"Vâng!" Mười đứa trẻ đồng thanh nói.
Đỗ Lôi Ti dắt tay Y Y đi về phía nhà vệ sinh......
Lúc đi ra Đỗ Lôi Ti ôm Y Y nhìn viện trưởng đang bận bịu nói "Dì, cháu bế Y Y vào trong rồi sẽ ra giúp dì!"
Viện trưởng quay đầu nhìn cô nói "Lôi Ti, Y Y có thể tự đi, bây giờ cháu mang thai, ôm con bé như vậy không tốt!"
Đỗ Lôi Ti cười nói "Không sao, dì xem, dì so với cháu còn khẩn trương hơn!"
"Cháu đưa Y Y vào phòng ăn trước!" Nói xong, Đỗ Lôi Ti đưa bé gái đi vào phòng ăn.
Viện trưởng đưa toàn bộ thức ăn lên, hai người đút cho mấy đứa trẻ ăn đồ ăn Trung Quốc!
Sau khi cho bọn trẻ ăn rồi đưa đến phòng ngủ, cho ngủ trưa, hai người mới đi ra ngoài!
Viện trưởng nhìn thức ăn đã lạnh nói "Lôi Ti, cháu chờ một chút, dì đi hâm nóng thức ăn!"
"Dì, không cần, cứ như vậy ăn là được!" Đỗ Lôi Ti vội vàng nói.
Cứ như vậy hai người cùng ăn và nói chuyện......
Đỗ Lôi Ti nghĩ thật lâu vẫn quyết định hỏi "Dì, sao chỉ có một mình dì ở đây? Con dì đâu?"
Viện trưởng hơi sửng sốt nói "Con trai dì đã qua đời......"
"Dì, cháu xin lỗi vì đã hỏi!" Đỗ Lôi Ti áy náy.
"Không có gì, chuyện đã qua rất nhiều năm!" Viện trưởng khẽ trả lời.
Đỗ Lôi Ti không có khẩu vị ăn cơm, cô thật sự rất tệ, tại sao lại hỏi vấn đề gì chứ?
Bây giờ nhắc lại nỗi đau của viện trưởng cô cảm thấy tự trách!
Mạnh Lạp nhìn Bùi Mộng Na hỏi "Bây giờ cô không đi sao?"
Bùi Mộng Na khôi phục cá tính nổi loạn của mình nói "Còn đi cái gì chứ? Anh không nhìn xem trời đã sáng rồi, nếu tôi đi ra anh tôi sẽ nhìn thấy!"
"Con gái nói chuyện phải dịu dàng một chút, nếu không sẽ không có ai thèm lấy đâu!" Mạnh Lạp trêu cô.
Bùi Mộng Na trừng mắt liếc anh tức giận "Cần anh để ý sao, cũng không phải anh lấy tôi!"
"A....... . Xem như tôi chưa nói!" Mạnh Lạp nói.
Bùi Vũ nhìn hai người nói chuyện, cậu kéo cánh tay cô mình nói "Cô, chúng ta có đi hay không? Nếu không đi cháu muốn đi ngủ, bây giờ cháu rất buồn ngủ!"
"Chuyện tốt bị người đàn ông này đảo lộn hết!" Bùi Mộng Na than thở, nhìn cháu mình nói "Cháu đi ngủ đi, cô cũng phải về ngủ bù!"
"Hai người có muốn đi hay không?" Mạnh Lạp nhìn một lớn một nhỏ hỏi.
"Nói nhảm, sao không muốn đi chứ?"
Mạnh Lạp nghe thấy thái độ cô nói chuyện như vậy nhíu mày nói "Đây là thái độ của cô sao?"
Bùi Mộng Na tức giận "A.......... ? Tôi có yêu cầu anh sao?"
Người đàn ông này chẳng những xui xẻo hơn nữa còn rất tự đại, rõ ràng cô không yêu cầu anh ta mà anh ta lại nói như vậy, thật khó chịu!
"Haiz, xem như tôi làm điều thừa, vừa rồi còn muốn đưa người ta đi nhưng bây giờ không cần nữa!" Mạnh Lạp nói xong mở cửa muốn đi ra ngoài!
Bùi Mộng Na vừa nghe thấy anh ta nói như vậy, vội vàng đóng cửa phòng......
"A......" Mạnh Lạp ôm tay mình kêu lên.
Bùi Mộng Na vẫn cầm cái đồ vặn cửa nhìn anh hỏi "Sao vậy?"
Người này thật là kỳ quái, không có việc gì kêu gào làm gì chứ?
"Mau...... Buông ra......" Mạnh Lạp miễn cưỡng nói.
"Tôi không có kéo thì làm sao buông?" Bùi Mộng Na đứng đó hỏi.
"Tay của tôi......" Mạnh Lạp cắn răng nói.
"Tôi nói, có chuyện gì với anh vậy? Tôi cũng không có kéo tay anh?"
Bùi Mộng Na thoải mái nhưng Mạnh Lạp đỏ bừng mặt quát cô "Cô nhanh mở cửa ra, tay của tôi bị cô dùng cửa kẹp lại!"
Lúc này Bùi Mộng Na mới hiểu, nhìn ngón tay sưng đỏ của anh, áy náy nói "Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi.... ."
"Cô thần kinh không ổn định sao?" Mạnh Lạp ôm tay, nhìn cô nói.
"Anh mới thần kinh không ổn định, không có việc gì để tay lên cửa làm gì, còn trách ai chứ?" Bùi Mộng Na hùng hồn trả lời.
Mạnh Lạp nghe lời cô...... thiếu chút nữa hộc máu "Mẹ kiếp, người phụ nữ này thật là......"
Bùi Mộng Na chống nạnh nhìn anh "Anh thật sự không có phong độ của đàn ông, tôi giúp anh mở cửa anh còn nói tôi như vậy?"
Mẹ kiếp, người đàn ông này thật sự không nể mặt mà, rõ ràng cô giúp anh ta, anh ta lại mắng cô, xem ra không dạy dỗ anh ta một chút cô chính là một con mèo bệnh rồi!
Nói xong cô giơ chân lên dùng đầu gối hung hăng hướng vào bộ phận quan trọng của anh ta......
Mạnh Lạp trán mồ hôi đầm đìa che bộ phận quan trọng của mình, cắn răng nghiến lợi nói "Người phụ nữ này, cô muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao...... ?"
"Hừ, tuyệt tử tuyệt tôn, đỡ gieo họa cho nhân gian!" Bùi Mộng Na đứng đó xem kịch hay.
"Đồ đàn bà hung dữ......" Mạnh Lạp cắn răng nói.
Bùi Mộng Na trợn mắt nhìn anh ta hỏi "Anh nói tôi là gì? Người đàn bà hung dữ.... ."
Mẹ kiếp, người đàn ông này thật sự không muốn sống rồi......
Cô giơ chân lên, dùng gót giày hung hăng đạp lên mu bàn chân anh ta nói "Xem anh còn xem thường tôi hay không!"
Mạnh Lạp la to, bây giờ anh ta đau muốn chết, không ngờ người phụ nữ này điên rồi, tay chân không đau lắm, chủ yếu là bộ phận quan trọng kia của anh ta, nếu như bị hư sau này làm sao ra ngoài gặp người ta?
"Cô, mông chú có đau không?" Bùi Vũ nhìn hai người hỏi.
"A.... . Cái này cháu phải hỏi chú đó chứ?" Bùi Mộng Na trả lời.
Bùi Mộng Na ném vấn đề này cho người đàn ông đang khom người kia!
"Cô, nếu mông chú đau tại sao lại che phía trước?" Bùi Vũ hỏi.
Bùi Mộng Na không ngờ, bây giờ cháu mình lại hỏi nhiều như vậy.
Bùi Vũ nhìn hai người không nói gì, tiếp tục nói những câu làm người ta không kinh ngạc cũng chết người "Cô, cháu nhớ trong phim cổ trang nếu người đàn ông không có cái kia có phải biến thành thái giám không?"
Bùi Mộng Na hoàn toàn bị những lời của cháu làm cho choáng váng, xem ra sau này phải cho thằng bé ít xem ti vi thôi!
Mạnh Lạp nghe thấy thằng bé nói vậy, thật sự bị dọa cho suýt nữa ngất xỉu, cà nhà này thật kỳ lạ!
Bùi Vũ kéo tay cô tiếp tục hỏi "Nếu như thật sự trở thành thái giám, chẳng phải sẽ trở nên ẻo lả sao, nếu như vậy nói chuyện sẽ rất khó nghe!"
Sau đó nhìn người đàn ông đang khom người ngồi dưới đất nói "Chú, nếu chú thành thái giám, nói chuyện ẻo lả cháu sẽ sợ!"
"Âm thanh gì vậy, có chuyện gì?" Bùi Tuấn Vũ đi vào.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |