← Ch.106 | Ch.108 → |
Đỗ Lôi Ti cùng Bùi Mộng Na đi vào cửa hàng bán quần áo......
Nhân viên đi tới nở nụ cười chuyên nghiệp "Xin hỏi hai vị cần gì?"
Đỗ Lôi Ti nhìn nhân viên trước mặt nói "Tôi muốn mua một bộ đồ thoải mái dành cho đàn ông!"
"Xin hỏi cô có số đo của người đó không?"
"180!" Đỗ Lôi Ti nói.
Bùi Mộng Na tò mò nhìn cô hỏi "Chị dâu, chị biết số đo của anh trai em lúc nào vậy?"
"Cũng không có gì, lúc giúp anh ấy thay quần áo chị vô tình nhìn thấy!" Đỗ Lôi Ti đỏ mặt nói.
Nhân viên nhìn hai người cười đùa nói "Cô muốn màu sắc thế nào?"
Bùi Mộng Na nhìn Đỗ Lôi Ti mặc màu xanh dương, vì vậy nói với nhân viên phục vụ "Chọn màu giống bộ quần áo này, làm cho người ta vừa nhìn đã biết là đồ đôi...... !"
"Vâng, xin chờ một chút!" Nhân viên phục vụ xoay người đi về phía giá treo đồ.
Đỗ Lôi Ti vừa nhìn thấy nhân viên đi ra, vội vàng nói "Mộng Na, như vậy không hay đâu? Anh em sẽ không thích!"
"Chị dâu, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không có, trải qua thời gian dài tiếp xúc, lúc em thấy những dấu dâu tây đỏ kia, em phát hiện, thật ra thì anh trai em là kiểu người nội tâm, chị phải tin em, anh em sẽ thích!" Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
"Mộng Na, em thật đáng ghét, sao có thể nói những lời như vậy chứ?" Đỗ Lôi Ti trách.
Bùi Mộng Na làm vẻ mặt không sao nói "Cái này thì có là gì, lại nói, không ai nghe thấy chúng ta nói!"
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy nhân viên phục vụ đi tới, lập tức dùng tay che miệng Mộng Na, quay về phía nhân viên hỏi "Đã chọn được quần áo rồi sao?"
"Vâng, cô có thể xem một chút, đây chính là kích cỡ mà cô muốn!" Nhân viên đưa quần áo ra.
Đỗ Lôi Ti cầm lấy, theo thói quen nhìn giá tiền nhất thời trợn to mắt!!!
Mẹ kiếp, quần áo này có dát vàng sao? Một bộ quần áo mà có giá ba mươi nghìn tệ, không khác gì ăn cướp!
"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Bùi Mộng Na nhìn cô hỏi.
Đỗ Lôi Ti cười, nhẹ nhàng nói bên tai cô "Mộng Na, hay là chúng ta đi chỗ khác đi, dù có bán chị cũng không đủ mua bộ quần áo này!"
"A......" Mộng Na hốt hoảng kêu.
Đỗ Lôi Ti lập tức che miệng cô, nhỏ giọng nói "Không cần la!"
Bùi Mộng Na cầm tay cô, không dám tin hỏi "Anh em chưa cho chị tiền sao?"
Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói "Chị còn nợ anh trai em rất nhiều tiền, làm sao anh ấy có thể cho chị tiền chứ?"
"Thôi, để em trả tiền, có chuyện gì lên xe rồi nói!" Nói xong Bùi Mộng Na lấy thẻ vàng trong túi đưa cho nhân viên.
"Xin chờ một chút, tôi sẽ đi in hóa đơn!" Nói xong nhân viên cầm thẻ vàng đi tới quầy thu ngân.
Qua 3 phút, nhân viên đi tới, đưa thẻ vàng cho Bùi Mộng Na, cung kính nói "Cảm ơn quý khách!"
Bùi Mộng Na khẽ gật đầu, cầm tay Đỗ Lôi Ti đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, Đỗ Lôi Ti cầm chiếc túi trong tay đưa cho người đàn ông bên cạnh "Đã mua quần áo, là Mộng Na trả tiền!"
"Anh, hai người đã kết hôn sao lại không cho chị dâu tiền tiêu?" Bùi Mộng Na không hiểu hỏi.
Lúc Bùi Tuấn Vũ nhìn quần áo trong túi, nhíu mày nói "Sao lại mua màu sắc như vậy?"
"Anh, là em mua, em cảm thấy nếu đã ra ngoài chơi thì hai người nên mạc đồ giống nhau, như vậy mới dễ nhìn!" Bùi Mộng Na giải thích.
Bùi Tuấn Vũ không nói gì, cầm quần áo thay......
Đỗ Lôi Ti dùng tay che mắt, người đàn ông này sao lại có dáng vẻ như vậy chứ? Không biết xấu hổ sao?
Bùi Mộng Na buồn cười nhìn cô nói "Chị dâu, sao chị lại che mắt? Ngay cả cái này chị cũng xấu hổ sao?"
"Không có, không có......." Đỗ Lôi Ti cà lăm.
Không thẹn mới lạ!
Bùi Tuấn Vũ thay xong quần áo, từ trong ví lấy ra thẻ vàng đưa tới trước mặt cô "Cầm cái này!"
"A....... ?" Đỗ Lôi Tu sững sờ, sao anh lại đưa tiền cho cô?
"Chị dâu, chị nhanh cầm đi!" Bùi Mộng Na nóng nảy nói.
"Tôi....... . tôi không muốn, lại nói tôi cũng không tiêu tiền gì nhiều!" Đỗ Lôi Ti từ chối.
"Cầm!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Đỗ Lôi Ti chậm rãi đưa tay cầm thẻ vàng, cảm thấy nặng trĩu......
Bùi Tuấn Vũ khởi động xe, chạy về phía công viên.
Một nhóm bốn người xuống xe, nhất là hai người mặc đồ đôi cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cửa hàng nhỏ bên cạnh, đi tới hỏi "Dì à, dì có bán mặt nạ không?"
"Có có có!" Nói xong tìm mặt nạ.
Bùi Vũ đứng đó nhìn xung quanh bốn phía, tìm kiếm......
Bùi Mộng Na nhìn thấy cháu mình nhìn đông nhìn tây, mở miệng hỏi "Tiểu Vũ, cháu đang tìm gì vậy?"
"Dạ? Không có, không có gì, lần đầu tiên cháu tới đây nên cảm thấy hơi tò mò......" Bùi Vũ giải thích.
"Cô à chỗ tôi chỉ có loại mặt nạ này mà thôi!" Nói xong lấy mấy cái mặt nạ hoạt hình đưa ra.
Đỗ Lôi Ti cầm mặt nạ hỏi "Bao nhiêu tiền một cái ạ?"
"Hai mươi tệ!"
"A...... ? Mắc vậy sao?"
"Cô à, như vậy rất là rẻ rồi!"
Đỗ Lôi Ti trả giá "Dì, rẻ hơn một chút đi, cháu mua nhiều mà!"
"Thật không thể rẻ hơn nữa!"
Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người, nhíu mày "Muốn mua mấy cái?"
Đỗ Lôi Ti nhìn anh, yếu ớt nói "Muốn mua 4 cái!"
Bùi Tuấn Vũ móc trong túi tờ 100 tệ đưa tới......
Đỗ Lôi Ti nhanh chóng giật tiền "Dì ơi, có thể giảm hơn một chút không, nếu không chúng cháu đi chỗ khác mua!"
Nói xong muốn kéo Bùi Tuấn Vũ đi chỗ khác!
"Chờ chút, cháu muốn bao nhiêu?" Bà chủ hỏi.
"Mười tệ!"
"Haiz, thôi bán cho cháu vậy, thật không ngờ cô bé này lại biết trả giá như vậy!" Nói xong đưa mặt nạ cho Đỗ Lôi Ti.
Đỗ Lôi Ti cười nói "Cảm ơn dì!"
Cô cầm mặt nạ chọn một cái đưa cho Bùi Tuấn Vũ "Tuấn Vũ, cái này cho anh!"
Bùi Tuấn Vũ nhíu mày, lạnh giọng nói "Cô muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì, không phải là vì không muốn người khác nhận ra tổng thống sao!"
"Không!" Bùi Tuấn Vũ từ chối.
Đỗ Lôi Ti nhìn anh hỏi "Anh thật sự không cần sao?"
"Ừ!"
"Vậy được, lát nữa nếu có người nhận ra anh, anh đừng trách ai hết!" Đỗ Lôi Ti quay đầu đi về phía Bùi Mộng Na.
"Mộng Na, cái này cho em cùng Tiểu Vũ!" Nói xong đưa mặt nạ cho hai người.
Bùi Mộng na nhìn hỏi "Sao lại dư một cái?"
"Anh em không chịu đeo!"
"Chị dâu, tại sao chị lại muốn mua mặt nạ?" Bùi Mộng Na nhìn cô hỏi.
Vừa lúc đó một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt đi tới, nhìn người đàn ông trước mặt hỏi "Anh có phải tổng......"
← Ch. 106 | Ch. 108 → |