Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu - Chương 099

Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Trọn bộ 178 chương
Chương 099
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


"Chị dâu, chị sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?" Bùi Mộng Na lo lắng hỏi.

Đỗ Lôi Ti với ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà, không nghe thấy giọng Bùi Mộng Na nói, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy chứ? Tại sao, rốt cuộc là tại sao?

Bùi Mộng Na tự trách mình "Lôi Ti, chị đừng như vậy được không? Chị như vậy em rất lo, nguyên nhân của chuyện này đều do em mà ra, em biết sai rồi, nếu không phải em đi cùng chị lại còn bày ra chuyện kia chị sẽ không xảy ra chuyện như vậy!"

Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn cô, khàn giọng nói "Không trách được em, bây giờ chị hoàn toàn tuyệt vọng rồi!"

Cô biết, có một số chuyện không thể ép buộc được, cho nên cô chỉ có thể quay trở về là một Lôi Ti không được ai yêu, bây giờ cô cảm thấy may mắn vì hôn lễ chưa được cử hành, như vậy sau này cuộc sống của cô cũng không có nhiều phiền toái?

"Chị dâu, chị đừng nói vậy? Bây giờ em có thể thấy anh trai thật sự quan tâm đến chị, nếu không lúc đã lên máy bay về nước sao anh ấy lại bảo máy bay quay lại cứu chị chứ?" Bùi Mộng Na giải thích.

"Mộng Na, bây giờ em không cần nói gì nữa, chị tự hiểu, trải qua chuyện này, chị đều đã hiểu hết, xem như anh ấy thật sự cứu chị nhưng cũng không phải vì quan tâm chị!"

"Chị dâu, sao chị lại nghĩ như vậy, em thật sự có thể nhìn ra, em lớn lên cùng anh trai em, em thật sự có thể nhìn ra!"

Đỗ Lôi Ti xoay người, đưa lưng về phía Bùi Mộng Na, dùng chăn che đầu, khóc, cô cũng không biết tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy, bây giờ rõ ràng cô đã an toàn mà sao nước mắt vẫn không ngừng rơi?

Cô tự nói với lòng mình "Đỗ Lôi Ti, bây giờ mày khóc cái gì, giờ mày đã an toàn, hơn nữa cũng đã thấy rõ vị trí của mày trong lòng của người đàn ông kia, anh cứu mày rồi thì mày nên cười mới đúng, không được khóc!!!

Vừa nghĩ tới cơ thể mình bị những tên đàn ông kia đụng tới đã cảm thấy bản thân rất dơ, Đỗ Lôi Ti vén chăn ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cơ thể rất đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

"Lôi Ti, chị muốn làm gì? Bây giờ cơ thể chị đang bị thương? Không được dùng sức như vậy!" Bùi Mộng Na nhìn cả người cô đầy vết thương nói.

"Mộng Na, ở đây có phòng tắm không? Chị muốn tắm, bây giờ người chị rất dơ, chị muốn tắm!" Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.

"Lôi Ti, bây giờ cả người chị bị thương nếu tắm sẽ bị nhiễm trùng!"

"Chị muốn tắm, thật sự cơ thể chị rất bẩn......" Đỗ Lôi Ti lẩm bẩm nói.

Tiếng chuông điện thoại của Bùi Mộng Na vang lên, cô nghe điện thoại "Alo?"

Đầu dây bên kia vang lên "Là anh!"

"Anh, là anh à? Có chuyện gì không?" Bùi Mộng Na hỏi.

"Chị dâu em thế nào?"

Bùi Mộng Na từ trên ghế đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài, đi ra chỗ khác nói "Anh, lần này chuyện thật sự nghiêm trọng!"

"Sao vậy?" Bùi Tuấn Vũ hỏi.

"Anh, lúc anh đi cứu chị dâu tình huống lúc đó thế nào?" Bùi Mộng Na hỏi.

"Sao vậy?" Bùi Tuấn Vũ lại lạnh giọng hỏi.

"Anh, chị dâu đã tỉnh nhưng luôn đòi tắm, nếu như tắm sẽ nhiễm trùng đó!"

"Bây giờ anh sẽ chuẩn bị máy bay, hai người chuẩn bị xuất viện!" Nói xong cúp máy.

Bùi Mộng Na nhìn điện thoại sau đó đi vào phòng mở miệng "Lôi Ti, là anh trai gọi, bây giờ anh ấy sẽ cho máy bay tới đón chúng ta, em sẽ đi làm thủ tục xuất viện, chị ở đây chờ em!" Nói xong lại đi ra ngoài.

Bởi vì là buổi sáng nên hành lang không có ai, lúc Bùi Mộng Na đi ra ngoài liền bị người từ phía sau dùng khăn tẩm thuốc mê che miệng khiến cô bất tỉnh.

Lúc này có một bác sĩ đeo khẩu trang đi vào phòng bệnh nói "Cô gái, bây giờ tôi sẽ tiêm thuốc cho cô!" Nói xong dùng kim tiêm tiêm lên cánh tay Đỗ Lôi Ti.

Đỗ Lôi Ti nghe giọng nói cảm thấy hơi quen nhưng bác sĩ này đeo khẩu trang cho nên không đề phòng, nhưng không biết vì sao, mí mắt ngày càng nặng, cô cố gắng muốn mở ra nhưng không được, lúc nhắm mắt cô nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp nhất......

Khi hai cô tỉnh lại, phát hiện trong phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng từ ngoài rọi vào, Bùi Mộng Na phát hiện hai tay bị trói chặt, cô cố gắng giùng giằng......

Bùi Mộng Na xoay người nhìn thấy Đỗ Lôi Ti nằm ngất bên cạnh liền kêu "Chị dâu...... chị dâu tỉnh lại đi...... chị dâu......"

Người bên cạnh vẫn không có phản ứng, vẫn nhắm mắt như cũ.......

Bùi Mộng na cố gắng dịch sát lại gần, dùng bàn tay sau lưng vỗ vỗ mặt cô, nóng nảy kêu "Lôi Ti, nhanh tỉnh dậy......"

Đỗ Lôi Ti cảm thấy khuôn mặt hơi đau, mở mắt nhìn thấy Bùi Mộng Na ngồi một bên "Mộng na, sao em cũng bị trói tới đây?"

"Lôi Ti, chị biết là ai làm sao?" Bùi Mộng Na khẩn trương hỏi.

Đỗ Lôi Ti mặc quần áo bệnh viện nằm trên mặt đất, cô cố gắng ngồi dậy, có thể do nằm quá lâu nên cơ thể tê liệt, cô cắn răng cố gắng ngồi dậy......

"Lôi Ti, chị làm sao vậy, có bị thương ở đâu nữa không?" Bùi Mộng Na khẩn trương hỏi.

Đỗ Lôi Ti nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn chiụ đựng cảm giác đau đớn mở miệng nói "Mộng Na, chị không sao, chị không bị thương, em thì sao? Có bị thương không?"

"Em không sao, em vẫn bình thường!" Bùi Mộng Na trả lời, sau đó khẩn trương nó"Là ai lại to gan như vậy? Dám bắt cóc chúng ta?"

"Là Lâm Thanh!" Đỗ Lôi Ti khẳng định.

"Không thể nào, cô ta còn dám làm vậy sao?"

"Đúng rồi, Mộng Na, sao em lại bị đưa tới đây?" Đỗ Lôi Ti nghi hoặc hỏi.

Chuyện rõ ràng không liên quan đến Bùi Mộng Na, tại sao lại trói cô ấy tới đây chứ?

Bùi Mộng Na tức giận trả lời "Anh gọi điện thoại cho em, nói cho máy bay đón chúng ta về nước, em nghĩ nên làm thủ tục xuất viện trước, mới vừa đi ra khỏi phòng liền bị người ở phía sau dùng khăn tay bịt miệng liền hôn mê bất tỉnh! Đúng rồi, sao chị lại bị bắt tới đây?"

"Cô ta mặc đồ của bác sĩ, đeo khẩu trang, nói muốn chích thuốc cho chị, sau khi chị choáng cô ta tháo khẩu trang xuống chị mới biết là cô ta!"

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ánh sáng bên ngoài truyền vào, hai cô gái theo phản xạ nhắm mắt.

Bốp bốp....... Tiếng vỗ tay vang lên!

"Ha ha ha....... thật không ngờ, lúc này hai đứa mày còn có thể nói chuyện vui như vậy!" Lâm Thanh điên cuồng cười nói.

Bùi Mộng Na tức giận chửi "Mụ đàn bà điên, rốt cuộc cô muốn gì?"

"Ha ha, bọn mày bây giờ còn hỏi tao muốn gì? Tao chính là muốn bọn mày nếm thử một chút cảm giác của tao ngày hôm đó, cho bọn mày biết bị bọn đàn ông thay phiên nhau dày vò có cảm giác thế nào!" Giọng Lâm Thanh càng ngày càng ác độc.

"Cô là một người điên, cô nhanh thả bọn tôi ra!" Bùi Mộng Na nói.

"Ha ha ha...... Tao điên, đó cũng là do bị bọn mày làm cho phát điên!" Lâm Thanh đi tới cạnh Bùi Mộng Na ngồi xổm xuống nói.

"Lâm Thanh, có chuyện gì cô cứ nhắm vào tôi, Mộng Na không liên quan, nhanh thả cô ấy ra!" Đỗ Lôi Ti nhìn cô ta cầu xin nói.

Lâm Thanh đi tới bên cạnh Đỗ Lôi Ti, không nói lời nào hung hăng tát một cái vào mặt Đỗ Lôi Ti, căm hận nói "Đều là mày, đều là tại con giúp việc đê tiện như mày nên toàn bộ cuộc sống của tao đều bị phá hủy, đều tại mày......."

Khi cô ta đứng dậy, đi tới đóng cửa, mở đèn trong phòng nói "Bọn mày ở đâu? Ở đây tao có đồ tốt, sẽ cho bọn mày hưởng thụ một cách thoải mái!"

Bùi Tuấn Vũ cúp máy, phân phó "Đường Vũ, bây giờ cậu đi máy bay quay lại kia đón người!"

"Vâng, tổng thống!" Nói xong Đường Vũ xoay người đi.

Anh đang nghĩ lúc cô xảy ra chuyện, trong lòng không khỏi khẩn trương? Tại sao lúc nhìn thấy quần áo trên người cô bị rách trong lòng lại cảm thấy không vui? Tại sao lúc nhìn thấy cô cả người đầy vết thương trong lòng lại khó chịu như vậy?

Anh không biết bản thân mình thế nào, trong lòng có quá nhiều tại sao, mà anh không muốn biết câu trả lời, vẫn muốn theo ý mình, vẫn tiếp tục trốn tránh!

Bùi Tuấn Vũ tự nói với lòng mình, anh chỉ yêu Ái Hoa, đời này Ái Hoa phụ anh, vậy tình cảm của anh cũng sẽ biến mất cùng Ái Hoa!

Khi Đường Vũ tới bệnh viện, trong phòng trống không, anh tìm bác sĩ hỏi "Bệnh nhân trong phòng đâu?"

Bác sĩ nhìn anh trả lời "Lúc chúng tôi làm việc đã không thấy bệnh nhân trong phòng đâu, người bên ngoài phòng bệnh cũng hôn mê bất tỉnh!"

"Cô nói gì?" Đường Vũ nhíu mày hỏi.

"Người đứng ngoài cửa bây giờ đang ở phòng bên cạnh, anh có thể đi hỏi họ!" Bác sĩ nói xong xoay người đi ra ngoài.

Đường Vũ bước nhanh sang phòng bên cạnh, mở cửa hỏi "Phu nhân và cô chủ đâu?"

Hộ vệ nằm trên giường mở miệng "Bị bắt cóc!"

"Chuyện này xảy ra lúc nào?" Đường Vũ hỏi.

"Chúng tôi cũng không biết khi nào, thư ký Đường chúng tôi cũng chỉ mới vừa tỉnh lại còn chưa kịp gọi điện báo tổng thống!"

"Hai người làm sao ngất xỉu?"

"Lúc rạng sáng chúng tôi ra ngoài mua đồ ăn, sau khi ăn xong liền bất tỉnh!" Hộ vệ trả lời.

"Vậy hai người nghỉ ngơi đi!" Nói xong Đường Vũ đi ra khỏi phòng.

Đường Vũ lấy điện thoại bấm số "Tổng thống, đã xảy ra chuyện, phu nhân cùng cô chủ đã bị bắt cóc!"

"Cái gì? Khi nào? Hộ vệ thì sao?" Bùi Tuấn Vũ hỏi.

"Hộ vệ bị đánh thuốc mê!" Đường Vũ trả lời.

"Lập tức cho người đi tìm, bây giờ tôi lập tức bay tới đó!" Bùi Tuấn Vũ ra lệnh xong cúp máy.

Đỗ Lôi Ti cùng Bùi Mộng Na nhìn cách trang trí căn phòng liền trợn to mắt, Đỗ Lôi Ti hoảng sợ hỏi "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

"Ha ha, giúp việc đê tiện, tao muốn cho mày nếm thử mùi vị của những món đồ chơi này!" Lâm Thanh nhìn cô nói.

"Đàn bà điên, cô thật không bình thường, cô làm sao có thể so sánh với chị dâu tôi chứ!" Bùi Mộng Na nói to.

Lâm Thanh tát Bùi Mộng Na một cái, hung ác nói "Mày nói gì? Tao không thể so sánh với con giúp việc đê tiện kia? Tao đường đường là một công chúa!"

Đỗ Lôi Ti tỉnh táo nói "Cô xem lại mình bây giờ xem, làm gì còn là dáng vẻ của một công chúa, bây giờ chính là dáng vẻ của một mụ đàn bà đanh đá!"

Cô nói như vậy chỉ là không muốn Mộng Na bị thương, mọi chuyện đều do cô, cô không muốn liên lụy đến người khác cho nên mới mở miệng nói chuyện, chính là muốn thu hút vào chính bản thân mình, như vậy Mộng Na mới không bị thương.

Lâm Thanh chỉ cười cười nhìn cô, đi tới cầm cái túi đặt trên bàn mở ra, cầm một cây kim dài đi tới bên cạnh Đỗ Lôi Ti, từ từ ngồi xuống, cười âm hiểm nói "Chúng ta chơi trò chơi chút nhé?"

Bùi Mộng na nhìn ánh mắt cô ta, cơ thể không tự chủ run lên, giọng run run hỏi "Cô...... cô muốn làm gì......"

Lâm Thanh quay đầu nhìn cô cười nói "Bùi Mộng Na, đừng gấp, lát nữa tao sẽ chơi với mày!" Nói xong cười lớn.

Cô ta đi tới sau lưng Đỗ Lôi Ti ngồi xuống, nâng bàn tay đang bị trói của cô lên, cầm cây kim đưa tới đưa lui trên bàn tay nhỏ bé của cô.

Đỗ Lôi Ti ngẩn người, tim đập mạnh, khẩn trương hỏi "Cô muốn làm gì...... ?"

"Tao muốn nhìn một chút bàn tay nhỏ bé của mày nếu bị cây kim này đâm vào có chảy máu hay không, giúp việc đê tiện, chúng ta thử nhìn xem......" Lâm Thanh vừa cười vừa nói.

"Lâm Thanh, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao...... ?" Đỗ Lôi Ti hoảng sợ hỏi.

"Bởi vì mày là đồ giúp việc đê tiện, tao trở nên như vậy cũng đều bởi vì một con giúp việc đê tiện là mày!" Giọng nói Lâm Thanh càng ngày càng cay độc, nói xong dùng tay cầm kim hung hăng đâm vào đầu ngón tay trắng như tuyết của cô.

"A......" Đỗ Lôi Ti đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Bùi Mộng Na nghe thấy tiếng kêu của Đỗ Lôi Ti la to "Cô thả chị dâu tôi ra, mụ đàn bà điên, đồ tâm thần......"

Lâm Thanh vừa cười vừa nói "Bộ dáng của tao bây giờ là do bọn mày ép, trò chơi chỉ mới bắt đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau, bọn mày từ từ đợi đi!"

Lâm Thanh tiếp tục dùng kim đâm vào đầu ngón tay đỗ Lôi Ti, máu từ đầu ngón tay cô từ từ nhỏ xuống sàn nhà......

"A...... Thật sự rất đau...... a....... Mụ đàn bà điên!" Đỗ Lôi Ti mở miệng chửi.

"Cô mau dừng tay lại? Mụ đàn bà tâm thần!" Bùi Mộng Na chửi.

Lâm Thanh đi tới trước mặt Đỗ Lôi Ti, ngồi chồm hổm xuống, dùng tay nâng cằm cô, mỉm cười nói "Cảm giác thế nào? Có phải rất đau không? Ha ha ha...... Cái này chỉ mới bắt đầu mà thôi!"

Đỗ Lôi Ti mồ hôi từ trán chảy xuống mặt, cô cắn môi nhịn đau nói "Cô đối xử với tôi như vậy Tuấn Vũ cũng sẽ không thích cô, mụ đàn bà điên!"

Khi Tuấn Vũ đến nước Hàn thì Bùi Mộng Na cùng Đỗ Lôi Ti đã mất tích hai ngày.

"Tổng thống, đều tại tôi bất tài, không tìm thấy cô chủ và phu nhân!" Đường Vũ tự động nhận lỗi.

"Các người lập tức đi theo giõi lão già Lâm Thành, xem tình hình bọn họ thế nào!" Bùi Tuấn Vũ nói.

"Vâng, tôi làm ngay!" Nói xong Đường Vũ đi ra ngoài.

Bùi Tuấn Vũ đứng trước cửa sổ khách sạn nhìn ra ngoài, anh đang tự nói với lòng mình, không sao đâu, em gái cùng cô ấy sẽ quay về an toàn......


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-178)