← Ch.087 | Ch.089 → |
"Không có chuyện gì, chị không quen để người khác nhìn chị thay đồ, ở đây chỉ có em quen thuộc với chị nhất cho nên chị muốn nhờ em giúp chị thử váy cưới!" Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
"À, thì ra là chuyện này, vậy thì chị tìm đúng người rồi!" Nói xong đưa tay muốn cởi quần áo cô.
Đỗ Lôi Ti hoảng sợ nhìn cô, khẩn trường hỏi "Em muốn làm gì......" Vừa nói vừa không quên giữ chặt quần áo.
Bùi Mộng Na im lặng nhìn cô nói "Còn có thể làm gì, không phải giúp chị thay quần áo sao?"
"Vậy để chị tự cởi!" Nói xong, Đỗ Lôi Ti cởi áo khoác nhìn Bùi Mộng Na đứng bên cạnh nói "Em xoay ra chỡ khác, không được nhìn!"
"Chị dâu của tôi ơi, bây giờ là thời đại nào rồi, chị sợ gì chứ, em cũng không phải là đàn ông, em không có hứng thú với chị!" Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti xấu hổ đỏ mặt "Vậy, vậy cũng được!" Nói xong cởi quần áo chỉ còn đồ lót.
"Lôi Ti, không phải chị muốn mặc áo lót trong áo cưới đó chứ?" Bùi Mộng Na trừng to mắt nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti thấy ánh mắt cô nhìn mình rất kỳ quái, tại sao cô ấy lại dùng ánh mắt này nhìn cô chứ? Ánh mắt này là thế nào, sao cảm giác như đang nhìn quái vật.
"Mộng Na, ánh mắt em như vậy là ý gì?" Đỗ Lôi Ti thận trọng hỏi.
"Lôi Ti, chị thật là kỳ quái, áo cưới này rõ ràng là áo cúp ngực, hơn nữa bên trong còncó hai miếng dán ngực, không phải như vậy là đủ rồi sao!"
"Như vậy có thể không?" Đỗ Lôi Ti không xác định hỏi.
Bùi Mộng Na gật đầu, đi tới sau lưng Đỗ Lôi Ti, mở nút áo lót, áo lót rơi trên sàn nhà.
Đỗ Lôi Ti dùng tay che ngực, đỏ mặt nói "Mộng Na, tại sao em lại cởi áo lót chị ra?"
"Thay áo cưới!" Bùi Mộng Na cầm áo cưới trên giường đi tới.
Bùi Mộng Na giúp cô thay áo cưới xong, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi tới phòng khách.
"Oa, thật là quá hoàn mỹ, thật sự quá đẹp, không ngờ vóc dáng phu nhân lại đẹp như vậy!" Nhà thiết kế Mạnh Lạp khen.
Nghe thấy có người khen mình, Đỗ Lôi Ti xấu hổ cúi đầu.
"Anh, nhìn xem vợ anh có đẹp không?" Bùi Mộng Na cười nhìn anh trai hỏi.
Đỗ Lôi Ti thật sự muốn nghe xem tổng thống sẽ nói gì, cô thật sự rất chờ mong......
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái đứng trước mặt, giọng bình thường "Cái này...... áo cưới thật sự rất đẹp nhưng vóc dáng của cô...... !"
"......"
"......"
Mạnh Lạp lúng túng đứng đó, mỉm cười nói "Tổng thống, thật biết đùa, áo cưới rát đẹp nhưng phu nhân càng đẹp hơn, chỉ có người xinh đep, cao quý mới có thể mặc áo cưới này!"
"Mạnh Lạp, cậu thật biết nói chuyện, xem ra, mấy năm không gặp, cậu đã thay đổi nhiều?" Bùi Tuấn Vũ nói.
Đỗ Lôi Ti nghe anh nói như vậy, thật sự rất tức giận, người đàn ông chết tiệt này lại dám chê bai vóc dáng cô trước mặt người khác, thật quá ghê tởm.
Cô chống tay vào eo, tức giận nói "Vóc dáng của tôi thế nào tự tôi biết, dù sao vẫn đẹp hơn anh!"
"Phụt, Tuấn Vũ, cô dâu của anh thật vui tính!" Mạnh Lạp cười nói.
Bùi Mộng Na nhìn người đàn ông đang cười nói "Cười cái gì mà cười?"
Mạnh Lạp đi tới nhìn cô nói "Sao tôi lại không thể cười?"
"Mộng Na, sao em lại nói chuyện với khách như vậy?" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
"Anh, anh không thấy sao? Anh ta đang cười chị dâu......" Bùi Mộng Na tức giận nói.
Đỗ Lôi Ti đứng đó, len lén kéo áo cô, nhỏ giọng nói "Mộng Na, thôi, không nên nói nữa!"
"Tại sao không thể nói?Anh, rõ ràng chị dâu rất đẹp, tại sao anh không thể nói lời ngọt ngào chứ?" Bùi Mộng Na oán trách.
"Hừ, chị còn lạ gì anh ta, chính là một tảng băng lớn!"Đỗ Lôi Ti liếc anh nói.
"Tuấn Vũ, xem ra cuộc sống sau này của cậu sẽ rất vui!" Mạnh Lạp khẳng định.
"Mộng Na, chúng ta về phòng đi!" Đỗ Lôi Ti nói.
Nói xong hai người quay về phòng.
Đỗ Lôi Ti nhìn Mộng Na nói "Mộng Na, em không thích nhà thiết kế kia sao?"
"Cái tên chết tiệt kia sao lại cười chị chứ?" Bùi Mộng Na bất mãn nói.
"Mộng Na, nhà thiết kế đó cũng đâu nói gì chị đâu!"
"Được rồi, xem như em chưa nói gì!" Bùi Mộng Na nói.
"Tuấn Vũ, thật sự muốn kết hôn nhanh như vậy sao?" Mạnh Lạp nhìn bạn thân nói.
"Mạnh Lạp, chúng ta qua phòng làm việc nói chuyện!" Nói xong, Bùi Tuấn Vũ từ trên ghế salon đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Hai người một trước một sau đi vào phòn làm việc.
Bùi Tuấn Vũ ngồi trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu để lên bàn.
Mạnh Lạp từ trên ghế salon đứng dậy, đi tới, cầm tài liệu xem, trợn to mắt "Hợp đồng......."
Bùi Tuấn Vũ ngồi đó, chỉ gật đầu không nói gì.
"Tuấn Vũ, cậu đang chơi trò gì vậy?" Mạnh Lạp tò mò.
"Xem liền biết!" Bùi Tuấn Vũ nhẹ giọng nói sau đó vươn tay, lấy lại "Cậu không nên xem, sau này cậu sẽ biết!"
Mạnh Lạp nhìn anh nói "Cậu sao vậy, sao lại không cho tôi xem?"
"Không có gì, dù sao bây giờ cũng không phải lúc nhìn, sau này cậu sẽ biết!"
Bùi Tuấn Vũ nói.
"Tuấn Vũ, dáng dấp vợ cậu thật sự rất đẹp, tính cách cũng tốt, sau này cuộc sống của cậu sẽ rất thú vị!" Mạnh Lạp cười nói.
"Bây giờ hôn nhân đối với tôi mà nói, chỉ như là một hình thức mà thôi!"
Mạnh Lạp thu hồi vẻ mặt vui đùa, nghiêm mặt nói "Tuấn Vũ, chuyện kia đã qua nhiều năm như vậy, cậu cũng nên buông, như vậy cậu mới có thể yêu được!"
"Mình không tin tưởng vào tình yêu, bây giờ mình chỉ có công việc mà thôi!" Bùi Tuấn Vũ không có vẻ gì nói.
"Thật ra thì yêu cùng được yêu, chỉ là một biên giới, chỉ cần trong tim để ý liền có thể lấy được, cậu không cần phải để ý đến người phụ nữ kia nữa, trong mắt mình, cô gái mà cậu chuẩn bị kết hôn rất xứng với cậu!" Sau đó Mạnh Lạp nói tiếp "Lần này cậu thật sự nhặt được bảo bối!"
Bùi Tuấn Vũ lắc đầu "Bảo bối này cho cậu đấy!"
"Thôi đi, nếu cho tôi vậy hôn lễ ngày mai của cậu thế nào......."
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Đỗ Lôi Ti đỏ hoe hai mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt, Bùi Mộng Na đứng một bên tức giận nói "Anh, anh cùng anh ta đang nói chuyện hoang đường gì vậy?"
Bùi Tuấn Vũ lộ ra ánh mắt sắc lạnh, lạnh giọng nói "Đi vào không biết phải gõ cửa sao?"
Hiện tại cô rất đau lòng, rất đau lòng, thổ lộ bị từ chối không nói nhưng mà bây giờ anh ta ở sau lưng lại muốn nhường cô cho người khác, xem cô giống như đồ bỏ đi vậy.
"Phu nhân, cô hiểu lầm Tuấn Vũ rồi, chúng tôi chỉ nói đùa mà thôi!" Mạnh Lạp giải thích.
Bùi Mộng Na đứng một bên tức giận nói "Đây là chuyện nhà chúng tôi, không liên quan gì đến anh!"
"Mộng Na, xin lỗi Mạnh Lạp!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
"Anh, tại sao em lại phải xin lỗi thằng ngốc kia?"
"Em không muốn!" BùiMộng Na từ chối.
"Thôi, Tuấn Vũ, đừng ép cô ấy!" Mạnh Lạp nói.
"Câm mồm!" Đỗ Lôi Ti tức giận lớn tiếng nói.
Ba người đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cô......
"Bùi Tuấn Vũ, anh thật là quá đáng......" Nói xong, Đỗ Lôi Ti xoay người chạy ra khỏi phòng.
"Anh, chị dâu tức giận rồi, anh nhanh đi xem đi!" Bùi Mộng Na vội vàng nói.
Mạnh Lạp cũng khuyên "Tuấn Vũ, đi xem đi!"
Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người, sải bước đi ra khỏi phòng.
Bùi Mộng Na thấy anh đi ra khỏi phòng, dùng sức đóng mạnh cửa, nhìn người đàn ông trước mặt "Mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi!"
"Tôi vừa mới thiết kế áo cưới tặng anh cô, cô đối xử với khách như vậy sao?" Mạnh Lạp nhìn cô nói.
"Vậy thì được, áo cưới anh cũng đã đưa qua rồi, chuyện vui cũng được xem rồi, mời về!" Bùi Mộng Na dùng tay làm vẻ mời.
Mạnh Lạp đi tới cạnh cô, ghé sát tai cô nói nhỏ "Cô kết hôn chưa?"
Bùi Mộng Na dùng tay ôm ngực nhìn anh "Sao tôi lại phải nói với anh?"
"Cô không cần nói tôi cũng đã biết!" Mạnh Lạp cười nói.
"Anh biết gì chứ?"
"Cô nhất định là chưa kết hôn!" Mạnh Lạp khẳng định, sau đó tiếp tục nói "Cũng khó trách, một người giống đàn ông như cô, có người muốn kết hôn mới lạ!" Nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Bùi Mộng Na tức giận dậm chân, nhìn bóng lưng người đàn ông kia tức giận tự nói với mình, sau này tốt nhất không nên gặp lại người đàn ông chết tiệt này nếu không cô sẽ làm anh ta đẹp mặt.
Đỗ Lôi Ti tức giận chạy trở về phòng mình, vào phòng tắm, khóa trái cửa.
Cô tức giận, sao hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?
"Mở cửa!" Ở ngoài cửa giọng nói lạnh lùng của Bùi Tuấn Vũ vang lên.
Đỗ Lôi Ti ở trong phòng trả lời "Tôi không mở!"
"Rốt cuộc cô có mở không?"
"Tôi không mở!" Đỗ Lôi Ti ở bên trong lớn tiếng nói, sau đó tiếp tục "Anh có gì đặc biệt hơn người, tổng thống thì ngon sao? Anh nghĩ anh là ai, tôi cũng không phải vật phẩm gì, để cho các người tùy tiện chơi đùa!"
Bùi Tuấn Vũ xoay người quay về phòng làm việc, nhìn thấy trong phòng trống không liền đóng cửa, đi tới ghế ngồi xuống.
Nhìn bản hợp đồng trên bàn, cầm lên xem......
"Cốc cốc cốc......"
"Vào đi!" Bùi Tuấn Vũ nói xong, cầm hợp đồng nhét vào ngăn kéo.
Đường Vũ đẩy cửa đi vào, mở miệng nói "Tổng thống, nước Hàn muốn xuất binh!"
"Chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi lập tức bay qua đó!" Bùi Tuấn Vũ nhíu mày.
"Tổng thống, vậy hôn lễ ngày mai của anh phải làm sao?"
"Hủy bỏ!"
"Như vậy không tốt lắm đâu?" Đường Vũ mở miệng nói.
Bùi Tuấn Vũ liếc mắt nhìn anh lạnh giọng mở miệng nói "Thế nào, ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng không làm được sao? Chuyện quốc gia quan trọng hay hôn lễ quan trọng!"
Đường Vũ cúi đầu, khom người nói "Tôi biết sai rồi, tôi sẽ đi làm!"
Nói xong, anh ta đi ra ngoài.
Bùi Tuấn Vũ lại đi vào phòng mình, nhìn thấy trong phòng tối mịt, anh mở đèn đầu giường thấy trên giường trống không, đi ra khỏi phòng.
"Tổng thống, sắp đến giờ ăn tối, phu nhân đâu ạ?" Quản gia mở miệng hỏi.
"Phu nhân không có ở dưới sao?" Bùi Tuấn Vũ hỏi.
"Không có!"
"Quản gia, ông lấy chìa khóa dự bị đến đây cho toi!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
"Vâng, tổng thống!" Nói xong, quản gia lui xuống.
Bùi Tuấn Vũ lại đi vào phòng ngủ, đứng ở cửa phòng tắm đợi quản gia.
Hai phút sau, quản gia xuất hiện trong phòng ngủ, mở miệng nói "Tổng thống, chìa khóa đây!"
Bùi Tuấn Vũ nhận chìa khóa mở miệng nói "Ông lui xuống đi!"
Quản gia xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Bùi Tuấn Vũ mở cửa phòng tắm đi vào, nhìn thấy cô mặc áo cưới, ngồi trên sàn đá cẩm thạch hai tay đặt trên đầu gối ngủ thiếp đi.
Anh đi lên trước, khom người bế cô vào lòng đi ra khỏi phòng tắm đặt lên giường, liếc mắt nhìn cô đang ngủ say, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đường Vũ đi tới mở miệng "Tổng thống, đã giải quyết xong, máy bay cũng đã chuẩn bị xong, khi nào thì lên đường?"
"Lập tức!" Bùi Tuấn Vũ vừa đi vừa nói.
Bùi Mộng na ngồi ở phòng ăn nhìn anh trai hỏi "Anh, anh muốn đi đâu?"
"Ra nước ngoài!" Bùi Vũ đơn giản nói.
Bùi Mộng Na trợn mắt, không dám tin hỏi "Anh, ngày mai là hôn lễ của anh, sao bây giờ anh lại muốn ra nước ngoài?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói "Hôn lễ quan trọng hay chuyện quốc gia đại sự quan trọng?"
"Nhưng...... nhưng hôn lễ ngày mai không có chú rễ phải làm sao?" Bùi Mộng Na khẩn trương hỏi.
"Hủy bỏ hôn lễ!" Nói xong, xoay người đi ra ngoài, đi về phía sân bay.
Bùi Mộng Na đứng ở cửa nhìn bóng dáng anh đi xa, sau đó chạy lên phòng của Đỗ Lôi Ti.
"Lôi Ti, Lôi Ti, nhanh tỉnh dậy......" Bùi Mộng Na nóng nảy gọi.
Đỗ Lôi Ti dụi mắt, ngồi dậy nhìn người trước mặt hỏi "Chuyện gì, sao lại gấp như vậy?"
"Lôi Ti, không xong, anh trai em ra nước ngoài!" Bùi Mộng Na lo lắng nói.
"Em...... em nói cái gì?" Đỗ Lôi Ti không tin hỏi.
Bùi Mộng Na nhìn cô mở miệng hỏi "Em nói, anh em ra nước ngoài!"
"Làm sao em biết?" Đỗ Lôi Ti hỏi.
"Em mới gặp anh, chính miệng anh nói!"
Đỗ Lôi Ti sững sờ ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng, cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ, rõ ràng đã định thời gian kết hôn trogn nháy mắt liền bị hủy bỏ, mặc dù hôn lễ này chỉ có trên hợp đồng nhưng cô thật sự rất chờ mong.......
Bùi Mộng Na nhìn cô ngồi đó, trên mặt không lộ vẻ gì, lo lắng an ủi "Lôi Ti, chị đừng lo lắng, anh em có chuyện nên mới phải ra nước ngoài đột ngột như vậy."
Đỗ Lôi Ti nhìn cô gượng cười "Không có chuyện gì, em cũng biết nguyên nhan anh và chị kết hôn, bây giờ thì tốt rồi, không có hôn lễ, không có áp lực gì, cũng sẽ không......"
"Lôi Ti, chị thật sự không sao chứ?" Bùi Mộng Na cẩn thận hỏi.
"Chị làm sao có chuyện gì được, được rồi, em ra ngoài đi, chị muốn ngủ tiếp!"
Đỗ Lôi Ti mỉm cười nói.
Bùi Mộng Na lo lắng hỏi "Thật không có việc gì?"
"Thật sự không sao, đi ra ngoài đi, chị rất buồn ngủ!" Nói xong không quên đưa tay che miệng.
Bùi Mộng Na không thể là gì khác hơn là đứng lên, lúc đi tới cửa quay đầu nhìn người trên giường rồi đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti nằm trên giường, dắp chăn, trong lòng rối bời......
"Quản gia, chuẩn bị một phần ăn tối cho tôi!" Bùi Mộng Na nhìn quản gia nói.
"Vâng, cô chủ chờ một chút!" Nói xong, quản gia xoay người đi vào phòng bếp.
"Cô, cô muốn lấy bữa tối làm gì?" Bùi Vũ ngồi trên bàn ăn tối tò mò hỏi.
"Dì Lôi Ti không xuống ăn nên cô đưa lên cho dì!" Bùi Mộng Na nhìn cháu mình nói.
Bùi Vũ vừa thấy cô nói muốn đưa bữatối cho giúp việc kia, cậu thấy cơ hội của mình đã đến, vì vậy từ trên ghế trượt xuống, đi tới bên cạnh cô "Cô, cô ăn tối đi, ăn xong rồi đưa lên cũng được!"
"Không, hay là cô đưa lên trước!"
"Vậy thì được, cháu vào phòng bếp xem quản gia đã chuẩn bị xong chưa?" Nói xong đi vào phòng bếp.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |