← Ch.078 | Ch.080 → |
"Cô Đỗ, giáo viên dạy lễ nghi đợi đã lâu, mời cô đi học!" Quản gia nói.
Đỗ Lôi Ti thấp thỏm đi theo quản gia tới trước mặt giáo viên dạy lễ nghi, Đỗ Lôi Ti nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của giáo viên, hai chân liền lảo đảo.
"Đây là cô Đỗ!" Quản gia giới thiệu.
Sau khi quản gia dẫn người tới liền rời đi.
Giáo viên dạy lễ nghi giới thiệu "Xin chào cô Đỗ, gọi tôi Anna là được, nhiệm vụ lần này của chúng ta......"
Đỗ Lôi Ti nghe cô nói một chuỗi sự việc, đầu óc choáng váng, học lễ nghi có rất nhiều yêu cầu, xem ra lần này cô phải chịu khó rồi.
Đầu tiên Đỗ Lôi Ti bị hai cô gái đưa tới phòng tắm, Anna đứng một bên nói cái này không thể, cái kia không thể, cô cảm thấy một nửa chính là hưởng thụ, một nửa là tội lỗi.
Thật ra thì Đỗ Lôi Ti vẫn hiểu một chút, bởi vì khi học đại học giáo viên có nói qua, đơn giản là cách cô ăn nói, cách cười, cách đi đứng, phải im lặng thế nào, thậm chí cả nói dối, tóm tắt chính là ưu nhã, ưu nhã, ưu nhã!
Dĩ nhiên, phải học hết trong một ngày.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, hiện tại Đỗ Lôi Ti gặp phải vấn đề rất lớn, mặc dù đã từng đeo giày cao gót nhưng chỉ trong một thời gian ngắn trong buổi tiệc mà cô đã không chịu nổi, bây giờ lại cầm đôi giày cao gót mười mấy phân cho cô đi, không phải giống như đưa cà kheo cho cô đi sao.
Anna thật không hổ là giáo viên dạy lễ nghi, đối với khóa học lễ nghi trương đối kỹ càng.
Lúc này hai cô gái đi tới, giữ chặt eo cô, giúp cô thay một chiếc vày dài, đeo giày cao mười mấy tấc cho cô......
Thật sự rất đẹp.
Đỗ Lôi Ti đi đôi giày cao gót kia trong nháy mắt có cảm giác xiêu vẹo như muốn té.
Cô đang suy nghĩ không biết có phải cô giáo này điên rồi không? Hay đầu bị nước vào? Mặc chiếc váy dài lại đeo thêm đôi giày cao gót, rốt cuộc có muốn cô đi nửa hay không?
Đỗ Lôi Ti đứng tại chỗ, cô gian nan cất bước đi, Anna nhìn thấy bộ dáng của cô, lạnh giọng nói "Ở trong phòng khách này đi năm vòng, sau đó đi tới phòng ăn, cô Đỗ chúng tôi ở đó chờ cô, ngàn vạn lần không được đi chân đất, khi cô đến phòng ăn chúng tôi sẽ kiểm tra xem chân cô có bẩn hay không, nếu như bẩn thì xin lỗi cô không được ăn tối!"
"Cái gì?" Đỗ Lôi Ti không thể tin được, trợn to mắt nhìn giáo viên trước mặt, trong lòng bất mãn "Mẹ kiếp, đây là muốn bức cô chết sao?"
"Bây giờ bắt đầu, tôi đã tính qua thời gian, cô phải dùng thời gian đi bộ đi tới phòng ăn, nên còn có thể ăn tối, nếu như chậm một chút, cô chỉ có thể ăn đồ nguội!" Anna nói xong dẫn hai cô gái đi ra khỏi phòng khách.
Vừa nhìn thấy ba người trước mặt rời đi, Đỗ Lôi Ti ở phía sau kêu to "A??? Mọi người khoan hãy đi? Mặc cái váy dài như vậy, lại đi đôi giày cao gót thế này, làm sao tôi có thể đi chứ....... ?" Bọn họ không quan tâm tới cô cứ như vậy đi.
Khi đi tới cửa, Anna dừng lại "Cô Đỗ, tốt nhất là cô đi mà không dừng lại, nếu như bị người khác nhìn thấy, bữa tối của cô sẽ bị hủy bỏ!"
Nói xong ba người liền đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti buồn bực trong lòng nhưng không còn cách nào khác, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đạo lý này cô vẫn hiểu, cô đưa tay nâng váy, để tránh trong lúc đi dẫm lên váy bị ngã, cô hít sâu một hơi, nhớ lại lúc ở trường giáo viên dạy đi như thế nào, bước chân không yên ổn đi về phía trước......
Cô vừa đi vừa thề, đợi đến một ngày nào đó phải rời đi cô sẽ không lưu luyến mà rời khỏi đây......
Tối nào cũng vậy, cô đều rất mệt, chỉ cần nằm lên giường, hai mí mắt liền đánh nhau, không tới hai phút liền ngủ.......
Cứ như vậy, thoáng cái đã qua mười ngày, cách hôn lễ chỉ còn năm ngày, sau khi hôn lễ được quyết định cô liền trở nên bận rộn, hôm nay mới có thể nghỉ ngơi.
Có lẽ là Đỗ Lôi Ti mơ mộng hão huyền quá rồi, ngày thứ năm là hôn lễ, còn lại bốn ngày, cô cũng không thể nghỉ ngơi, mỗi ngày không ngừng bị người ta dùng thước đo người, giống như con rối mặc cho người khác định đoạt.
Thư ký Đường đứng trước phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc......"
"Vào đi!" Bùi Tuấn Vũ cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mở miệng nói.
Đường Vũ đi vào "Tổng thống, đây là bản thảo mới viết xong, mời anh xem qua!"
Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu lên, nhận lấy bài viết xem, gật đầu, mở miệng nói "Còn bốn ngày nữa là tới hôn lễ, ngày mai cậu mở họp báo thông báo với mọi người!"
"Vâng, không biết sẽ có phản ứng thế nào?" Đường Vũ mở miệng nói.
Bùi Tuấn Vũ nhìn anh, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay "Đi ra ngoài đi!"
Đường Vũ nhìn tổng thống sau đó xoay người đi ra ngoài, quay về phòng làm việc của mình gọi điện thoại thông báo cho tất cả nhà báo tham gia buổi họp báo ngày mai.
Mắt thấy hôn lễ càng ngày càng gần, Đỗ Lôi Ti càng cảm thấy hoang mang trong lòng, Bùi Mộng Na an ủi "Lôi Ti, cô làm sao vậy, tại sao mấy ngày nay mặt mày cô luôn ủ dột?"
Đỗ Lôi Ti nhíu mày nhìn cô "Mộng Na, tôi cũng không biết thế nào, trong lòng luôn cảm thấy có việc gì đó sắp xảy ra?"
"Lôi Ti, tôi thấy đây giống như là bệnh sợ hãi trước hôn nhân!" Bùi Mộng Na khẳng định.
"Tôi cũng không biết, có lẽ đúng như cô nói."
"Được rồi, Lôi Ti, cô nghỉ ngơi sớm đi, không cần phải quá lo lắng, biết chưa?" Bùi Mộng Na nói xong xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngay từ lúc quyết định kết hôn, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bùi Mộng Na, Đỗ Lôi Ti đành phải thỏa hiệp kêu cô ấy là Mộng Na!
Kể từ mấy ngày trước Đỗ Lôi Ti đã dọn vào phòng của tổng thống, hai người trải qua cuộc sống mới, cô vừa mới nghĩ tới lời Mộng Na nói, vì vậy liền ngồi vào máy tính, tìm kiếm thông tin kiếm thông tin về triệu chứng sợ hãi trước hôn nhân, chỉ là, xem chưa được mấy phút, cô liền ngủ gục trên bàn.
Lúc Bùi Tuấn Vũ đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy cảnh tượng đó.
Anh nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô đang ngủ thiếp đi.
Anh nhẹ nhàng kéo bả vai cô vào lòng mình, một tay khác bế cô lên, đặt lên giường, vén chăn trùm lên người cô......
Anh ngồi trên giường nhìn cô ngủ rồi suy nghĩ, có lẽ cô thật sự mệt mỏi, nếu không sao có thể ngủ gục trên bàn chứ!
Bùi Tuấn Vũ thuận tay tắt đèn bàn, ngồi trước máy tính, nhìn thấy dòng chữ "bệnh sợ hãi trước khi kết hôn" hiện lên......
Hiện tại thì anh không biết thế nào, có lẽ đồng tình với cô? Hay là có cùng ý nghĩ với cô khi thay đổi cuộc sống bình thường?
Bây giờ anh thật sự không biết, chỉ có thể vô lực lắc đầu, không để mình suy nghĩ quá nhiều.
Bùi Tuấn Vũ tắt máy tính, đi vào phòng tắm rửa, sau đó nằm lên giường lớn, nhẹ nhàng kéo cô gái nằm trên giường vào lòng, có lẽ đã quen với việc ngủ chung, anh luôn luôn là không ý thức được trong lòng lại có thêm một người.
Ngủ đi...... ngủ đi.... . Qua tối nay, đem hết tự do cùng quyền lợi, đem thân phận của cô thông báo với trước mặt của mọi người, chỉ là không biết mọi người có thể thích ứng hay không hay là có thái độ thế nào?
Anh nhắm mắt, ôm cô gái trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ......
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Tuấn Vũ dậy trước, thả cô gái trong lòng về vị trí cũ, anh xuống giường, rửa mặt, đi xuống lầu.
Vốn dĩ Bùi Tuấn Vũ có thói quen ngủ nướng, bởi vì mấy ngày nay công việc bận bịu, không có thời gian nghỉ nên mấy ngày nay rạng sáng anh đều tỉnh dậy.
Anh ngồi ăn sáng, lại nhìn đồng hồ "Tiểu Ngọc, lên gọi phu nhân rời giường, tám giờ phải họp báo rồi!"
"Vâng, tổng thống!" Nói xong tiểu Ngọc đi lên lầu.
Tiểu Ngọc mở cửa phòng đi vào, nhẹ nhàng kêu "Phu nhân...... phu nhân...... ?"
Đỗ Lôi Ti dụi mắt, nhìn thấy có người gọi mình dậy "Thật xin lỗi, còn bắt cô phải đi gọi tôi dậy!"
Tiểu Ngọc nhìn cô nói "Đây là chuyện tôi nên làm, lại nói chúng ta là bạn, được rồi, nếu cô đã dậy thì tôi đi ra ngoài trước!"
Đỗ Lôi Ti nhìn bóng dáng tiểu Ngọc đi ra, nở nụ cười, kể từ khi tới phủ tổng thống, chỉ có tiểu Ngọc là tốt với cô, xem cô như bạn!
Đột nhiên, Đỗ Lôi Ti thấy mình ngồi trên giường lớn, rõ ràng tối qua cô nằm gục trên bàn máy tính, sao có thể lên giường chứ, có lẽ nào......
Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ti liền cảm thấy vui trong lòng, nhảy xuống giường, rửa mặt, thay quần áo đi xuống lầu!
"Phu nhân, bữa sáng đã sẵn sàng!" Quản gia cung kính nói
"Quản gia, đừng khách khí như vậy!" Đỗ Lôi Ti cười nói.
"Còn không mau qua ăn sáng?" Bùi Tuấn Vũ không có bất kỳ biểu hiện gì nói.
Đỗ Lôi Ti vừa nghĩ tới hôm qua anh ôm cô lên giường, khuôn mặt liền đỏ bừng, ngồi cạnh bàn ăn, mỉm cười nhỏ giọng nói "Tối qua cảm ơn nhiều!"
Bùi Tuấn Vũ ăn sáng, không liếc nhìn cô nói "Nhớ sau này chú ý một chút, đây là lần đầu tiên, nếu lại có lần sau, vậy thì cô cũng chỉ có thể ngủ ở bàn!"
Đỗ Lôi Ti nghe anh nói thiếu chút nữa tức đến phun máu!!!
Không thể nói vài lời ngọt ngào sao?
Mặc dù là kết hôn giả nhưng cũng không cần phải nói những lời khó nghe như vậy?
Vì vậy liếc nhìn tổng thống bên cạnh, hận đến nỗi so tài ăn sáng với anh.
"Được rồi, đã đến giờ, quản gia, cho người chuẩn bị xe!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.
Đỗ Lôi Ti dùng khăn giấy lau miệng, đứng lên nói "Tổng thống, anh nói buổi họp báo đó thật sự tôi không cần nói gì sao?"
"Đúng, cô chỉ cần ngồi đó, những thứ còn lại giao cho Đường Vũ là được!" Bùi Tuấn Vũ lại nói "Đừng có gọi tổng thống, phải gọi Tuấn Vũ hoặc là Vũ, không được phạm lỗi biết không?"
"Biết!" Đỗ Lôi Ti nhẹ giọng trả lời.
Đỗ Lôi Ti nhìn anh đi phía trước, cô ở phía sau làm mặt quỷ, lẩm bẩm "Sáng sớm đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng!"
"Cô nói gì?" Bùi Tuấn Vũ xoay người nói.
Đỗ Lôi Ti cười khúc khích nói "Không có, không có, không có gì......"
"Không có gì còn không mau đi?"
"Biết rồi!"
Nói xong, Đỗ Lôi Ti hấp tấp đi theo tổng thống lên xe.
Khi cô ngồi trong xe, liền có cảm giác khẩn trương, đôi tay không ngừng run, hai tay nắm chặt, bàn tay trắng bệch.
Bùi Tuấn Vũ thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, đưa bàn tay của mình ra nắm bàn tay nhỏ bé của cô, lạnh giọng mở miệng "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng khẩn trương bây giờ của cô!"
Khi bàn tay anh nắm bàn tay cô, trái tim nhỏ bé của cô không ngừng đập loạn, trong cuộc sống chung này, lần đầu tiên tuy anh nói hơi khó nghe nhưng vẫn tỏ rõ sự quan tâm, thật sự rất dịu dàng, chỉ là hình ảnh như thế này chỉ tồn tại trong cuộc hôn nhân giả này!
Chỉ cần nhìn anh dịu dàng, cô luôn tự nói với bản thân mình, ngàn vạn lần không được yêu người đàn ông này, không được yêu người đàn ông này......
Sự dịu dàng đó chỉ có trong hợp đồng, không muốn cho bất kỳ ai biết cuộc hôn nhân này là giả, cho nên, sự dịu dàng này không thuộc về cô.
Một hàng dài xe dừng lại tại trước trung tâm triển lãm.
Hơn ngàn nhà báo đứng trước xe, vệ sĩ xuống xe trước, ngăn cản nhà báo ở phía trước.
Có một nhà báo cố gắng hỏi "Tổng thống, nghe nói ngài muốn kết hôn, không biết tin tức này có chính xác không?"
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, đoàn người đi đến phòng nghỉ trong trung tâm triển lãm, Đỗ Lôi Ti nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh "Tổng thống......"
Bùi Tuấn Vũ lộ ánh mắt nghiêm nghị, Đỗ Lôi Ti biết mình gọi sai, vì vậy áy náy "Thật xin lỗi, thật xin lỗi...... Tuấn Vũ, bây giờ tôi thật hồi hộp......"
Không có gì phải hồi hộp, cô nên biết nếu đã lựa chọn chơi, nhất định phải trả giá!
Đỗ Lôi Ti nghe anh nói, nhất thời ỉu xìu, đúng, chỉ có thể trách cô lúc đó nhất thời hồ đồ, tìm người đàn ông này kết hôn.
Hu hu......
Bây giờ cô thật sự hối hận, phải làm sao?
Ai có thể nói cho cô biết?
"Tổng thống đã đến giờ!" Đường Vũ khom người nói.
Bùi Tuấn Vũ nắm tay người vợ trên danh nghĩa của mình, đi vào phòng hội nghị.
Đúng lúc đi lên, Đỗ Lôi Ti khẩn trương vấp chân cô cắn môi chịu đau......
Bùi Tuấn Vũ ôm cô mỉm cười nói "Vợ à, cẩn thận chút!"
Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn anh, bên tai không ngừng vang lên hai chữ "Vợ à"
Bùi Tuấn Vũ đỡ cô đến ghế ngồi.
"Buổi họp báo chính thức bắt đầu!" Đường Vũ thông báo.
Tất cả nhà báo đều rất tò mò về thân phận của phu nhân tổng thống, có lời đồn cô ấy chỉ là một người bình thường nhưng vẫn chưa có đáp án chính xác nên không dám viết lung tung.
"Xin hỏi tổng thống, tin tức anh sắp kết hôn có chính xác không?" Nhà báo A ở dưới hỏi.
"Đúng, cô gái ngồi cạnh tôi chính là vợ tôi, bốn ngày sau sẽ tiến hành hôn lễ!"
Nhà báo B hỏi "Tổng thống có tin đồng rằng vợ anh là người bình thường đúng không?"
"Đúng!"
Nhà báo C hỏi "Tổng thống, vậy tình yêu của anh thật sự giống như hoàng tử yêu lọ lem sao?"
"Tôi cảm thấy định nghĩa này không tốt lắm!"
Đỗ Lôi Ti nghe những câu hỏi này giống như giáo viên hỏi, học sinh trả lời.
"Tổng thống, anh tìm một cô gái bình thường làm bạn, không sợ sẽ bị người khác chỉ trích sao?" Nhà báo D hỏi.
"Tôi muốn mọi người tôn trọng quyết định của tôi, tôi chỉ tìm người tôi yêu!" Bùi Tuấn Vũ khẳng định.
"Nghe nói trước khi tranh cử tồng thống anh đã ly hôn, còn có một đứa con, tôi muốn hỏi, đứa bé cùng phu nhân quan hệ thế nào?" Nhà báo A một lần nữa hỏi.
"Quan hệ của con trai tôi cùng cô ấy rất tốt, hơn nữa, cô ấy chăm sóc con trai tôi rất tốt, tôi tin bọn họ sẽ rất hòa hợp!"
Đường Vũ đứng một bên nhìn đồng hồ "Họp báo kết thúc, hoan nghênh mọi người tới tham dự hôn lễ của tổng thống!"
Bùi Tuấn Vũ cùng Đỗ Lôi Ti từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng đi ra ngoài.
Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn anh "Tuấn Vũ, hôn lễ của chúng ta thật sự muốn cho nhiều người như vậy tham gia sao?"
"Đúng, còn có người nhà cô!"
← Ch. 078 | Ch. 080 → |