← Ch.097 | Ch.099 → |
Người tới cả người nguỵ trang quân trang, da ngăm đen dưới đêm tối chỉ còn lại một đôi mắt và hàm răng.
Không nói hai lời, người nọ khiêng Mạc Bảo Bối lên.
- Á á á...... sắc lang, cứu mạng, có ai không...... - Mạc Bảo Bối đã sớm không còn hơi sức phản kháng, chỉ có thể vừa quyền đấm cước đá trên bả vai kẻ địch, vừa lớn tiếng la lên, có điều cô chỉ thét lên một nửa đã bị người nọ đánh một con dao vào cổ ngất xỉu.
Trong bóng tối, đám người Hàn Kì nhanh chóng chạy tới chỗ phát ra âm thanh.
Tề Giai trên cao trên nhìn thấy đám Hàn Kì rồi mới yên tâm mà đi ra ngoài tụ hợp lại với Hàn Kì và Viên Bân.
Bởi vì dẫn theo hai nữ sinh, để ngừa trên đường có một nhỡ, Cố Thiếu Thông và Lôi Lợi dưa hai nữ sinh ra ngoài trước tiên.
- Đi, hướng quốc lộ 217, bọn họ muốn đi Ahrle, đó là đường phải đi qua. - Tề Giai dùng tốc độ nhanh nhất nói hết. Cô núp ở phía trên không có ai phát hiện, cộng thêm cô ở vị trí thuận gió, cho nên sau khi Mạc Bảo Bối bị đánh ngất xỉu, toàn bộ mọi chuyện những người đó nói không chút kiêng kỵ lọt vào tai cô.
Tề Giai biết được nhóm Lôi Lợi đã an toàn, những người đó trở về thì lục soát thành phố ma, không thu hoạch được gì không thể làm gì khác hơn là rời đi. Nhưng cảm thấy một mình Mạc Bảo Bối xuất hiện rất là quỷ dị, liền quyết định mang theo cùng rời khỏi.
- Yên tâm, nghe giọng điệu bọn hắn hình như là chuyện gì đó quan trọng, bọn họ không thể xác định Bảo Bối có phải một mình hay không, cho nên tạm thời cậu ấy an toàn. Chưa tìm ra được chúng ta ở đằng sau, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. - Hàn Kì an ủi cảm xúc Tề Giai.
Bởi vì người đó là Mạc Bảo Bối, bởi vì người đó là ggười bạn quan trọng nhất, cho nên lúc này Tề Giai lý trí tĩnh táo hơn đi nữa cũng có chút lo lắng sợ hãi.
Chạy như bay trên đường cao tốc, hai bên đường là mênh mông bát ngát sa mạc hoang vu. Dưới trời mù khói, gò đất gò đồi địa chất kỳ lạ đếm không hết lui về phía sau dần dần biến mất, bọn họ rời khỏi thành phố ma rồi.
Không xác định đó là những người nào, Tề Giai gửi tất cả ghi âm cho Hàn Kì đồng thời cũng gửi cho Ross.
Ngay lúc này Mạc Trường Thắng đang du ngoạn, Tề Giai không muốn làm cho bọn họ lo lắng, cho nên chỉ gửi tin tức cho Ross.
Mà hiện tại, trước khi máy bay đến Tân Cương, Ross đang bình tĩnh phân tích tất cả tài liệu và số liệu.
Bởi vì một số lượng quân hỏa bị mất, tổ trọng án đã cùng bộ quốc phòng những bên có liên quan hợp tác thành một nhóm, mà số lượng quân hỏa này vốn dĩ phải vận chuyển đến quốc gia Ross, lúc này mất, Ross liền tham dự vụ án quan trọng này.
Khi lấy được tin tức nói tổ chức trộm quân hỏa này đã lẻn vào Tân Cương, Ross cũng rất lo lắng nhóm Mạc Bảo Bối có đụng phải hay không, không ngở anh vừa mới tham gia hội nghị tác chiến xong thì nhận được ghi âm Tề Giai gửi tới.
Trước tiên, Ross liên lạc máy bay quân dụng, bay thẳng đến Tân Cương.
Cả đêm đã qua, cả vùng đất bắt đầu sống lại giữa anh nắng.
Suốt cả một ngày, Mạc Bảo Bối nhìn núi xa chạy dài ngoài cửa xe, xinh đẹp tuyệt trần mà êm dịu.
Đường lớn cô độc mà sạch sẽ, tựa như vĩnh viễn trông không thấy đoạn cuối. Mạc Bảo Bối bị trói hai tay hai chân, miệng cũng bị băng dính dán kín không có cách nào ra tiếng. Cô bị ném trên ghế sau của xe. Cô chỉ có thể nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn quang cảnh phía ngoài, nhưng không làm gì được.
Để ngừa ngộ nhỡ, Mạc Bảo Bối tắt máy sau đó giấu điện thoại di động dưới lòng bàn chân, vậy nên may mắn không bị lục soát đến. Đợi đến khi những người này buông lỏng, bây giờ Mạc Bảo Bối mới cố gắng ép cơ thể đến cực hạn, cong cơ thể lên, cả người giống như một vòng tròn.
Dùng ngón tay tháo dây giày ra, Mạc Bảo Bối mất thời gian một giờ. Khả năng chịu đựng của cơ thể cô có hạn, qua mỗi năm phút đồng hồ nhất định phải buông lỏng một lần, nhưng năm phút đồng hồ đối với cô mà nói quá ngắn ngủi, ở trong không gian thu hẹp thế này, vốn dĩ một chuyện rất đơn giản là cởi dây giày ra này, đổi lại bình thường cô chỉ cần mười giây đồng hồ là có thể làm được, thế nhưng lúc này cô lại dùng nhiều thời giờ vậy, bởi vì cô còn phải thời khắc đề phòng những người đằng trước tùy thời có thể quay lại nhìn.
Lấy điện thoại di động ra sau đó mở máy, Mạc Bảo Bối buộc dây giày lại lần nữa, quay lại dáng vẻ lúc đầu của cô.
Cả ngày không ăn cơm cũng không uống nước, làm xong một ít chuyện này, Mạc Bảo Bối đã mệt mỏi đến hơi lả đi.
Những người đó quá mạnh, tối ngày hôm qua đánh nhau đã khiến Mạc Bảo Bối chồng chất vết thương, khắp nơi trên người đều vẫn còn đau nhức. Một người mềm mại như cô, những thứ đau đớn trên người cô giống như trở thành chịu đựng tăng gấp bội, nếu như không phải là kiên trì không buông tha bất kỳ một cơ hội nào, Mạc Bảo Bối đã sớm ngất đi.
Nhìn Alhagi lên dày ven đường, nhỏ nhắn, ngoan cường sinh trưởng, lại kéo cô về thực tế và hi vọng. Giờ phút này, cô cần nghỉ ngơi rồi, mà nghỉ ngơi là để sau chiến đấu.
Lấy điện thoại di động giấu dưới mặt ghế xong, lúc này Mạc Bảo Bối mới dám buông lỏng thần kinh, ngủ đi.
Không biết đã trải qua bao lâu, Mạc Bảo Bối bị nước lạnh dội tỉnh.
Lúc này cô đã bị mang vào trong một cái phòng, đây cũng là một làm mạc nhỏ, vì quang cảnh xung quanh nói cho cô biết đây là nơi có người sinh hoạt, chẳng qua không biết hiện tại những người đó đi đâu thôi.
- Nói, tại sao mày lại xuất hiện ở thành phố ma? Mày biết những gì? - Một người cánh tay băng bó treo lên ánh mắt u ám nhìn thẳng Mạc Bảo Bối, giống như một con báo, làm cho người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo.
- Tôi...... - Vừa mở miệng, Mạc Bảo Bối mới phát giác được miệng mình đã rách ra, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
- Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tốt nghiệp một mình ra ngoài du lịch, bởi vì thích thành phố ma nên muốn tiếp tục ở lại thưởng thức, giá vé đắt khiến tôi lựa chọn nghỉ đêm ở thành phố ma, tôi không biết anh còn muốn biết những chuyện gì. - Giọng Mạc Bảo Bối khàn khàn.
- Xem ra, mày không có ý định phối hợp. - Người bắt cô về nói xong, trong tay cầm một cây gậy đến gần bên người Mạc Bảo Bối.
Nhìn này cây gậy gỗ to bằng cánh tay, chân Mạc Bảo Bối đã bắt đầu phát run.
- Tôi thật sự không biết, các anh không tin tôi vậy cũng không có cách nào. Đến tột cùng các anh muốn tôi nói cái gì? - Mạc Bảo Bối không sợ chết quát, có điều cơ thể yếu ớt hoàn toàn không phát ra được bao nhiêu âm thanh.
- Tối hôm qua mày nghe được cái gì? - Cầm gậy, người kia quỳ một chân trên đất, nắm lấy cằm Mạc Bảo Bối, ép buộc Mạc Bảo Bối nhìn thẳng hắn.
- Một chiếc xe rời đi, bên trong xe có phải là đồng bọn của mày không? Có phải bọn chúng nghe được cái gì? - Tiếng của người kia lớn khiến Mạc Bảo Bối ù tai, vốn dĩ chóng mặt vì như vậy, liền trực tiếp ngất đi.
Vận động mạnh, cộng thêm hai ngày không một giọt nước, Mạc Bảo Bối đã chống cự đến cực hạn.
Nhìn Mạc Bảo Bối ngất đi, người nọ nắm tóc dài của Mạc Bảo Bối lên chuẩn bị đánh cô tỉnh.
- Đợi chút, cho cô ta ăn chút gì, hiện tại cô ta không nói được cái gì. - Một người bên cạnh lịch sự trái với người kia nói. - Thể lực cô ta đã tiêu hao rồi, tiếp tục như vậy chỉ có chết, nhưng đồng bọn của cô rốt cuộc biết chút ít gì, chúng ta còn không thể nào biết được, ngộ nhỡ cô ta cứ như vậy chết rồi, đến lúc đó chúng ta ngay cả lợi thế đàm phán cũng không có.
Độc Xà cười âm u, nhìn một cánh tay bị thương của mình:
- Cô ta không thể chết được, cho dù không biết gì hết cũng có thể giữ lại làm lá bài chủ chốt cuối cùng.
Người bắt Mạc Bảo Bối tới nghe Độc Xà nói như vậy, kỳ quái hỏi:
- Có phải phía trên có chuyện gì xảy ra rồi không?
- Ừ, đã đuổi kịp tới Tân Cương, chúng ta tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, phải mau sớm rút lui, đi Philippines. - Độc Xà nhìn bầu trời ngoài cửa, trong mắt có tia sáng khát máu.
Sau khi Ross và nhóm Tề Giai hợp lại, lập tức lên đường truy đuổi đến nơi đám người Độc Xà. Nhưng bởi vì quân hỏa ở trong tay một nhóm người khác, đi hướng khác nhóm người bắt Mạc Bảo Bối đi, vậy nên mặc dù đã biết nơi đám người bắt Mạc Bảo Bối ở vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì bọn họ nhất định phải chờ những người đó và nhóm giữ quân hỏa tụ hợp lại mới có thể ra tay.
Lòng của Ross cực kỳ phức tạp, một mặt anh hận không thể lập tức mang người tiến sát vào cứu Mạc Bảo Bối ra. Mặt khác, làm quan lớn của quốc gia, anh phải lấy số quân hỏa kia làm trọng.
Cách Mạc Bảo Bối ba mươi dặm, trong một nơi dân ở nho nhỏ.
Ross người mặc trang phục dân tộc địa phương, đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn quang cảnh phía ngoài, Tề Giai và Hàn Kì yên lặng ngồi trên giường.
Qua hơn 10' sau, một người sĩ quan đi vào.
Ba người Ross nhìn người tới.
- Giống như kế hoạcg, Viên Bân và hai chuyên gia trinh thám công nghệ khác đã bị bắt. - Người sĩ quan kia nói xong, trên người của ông cũng mặc đồ bình thường.
Các cộng sự của Ross và hỗ trợ kỹ thuật một tổ, tổ trọng án một tổ, hai tổ tách ra hành động, cùng lúc bắt kẻ địch.
Ross giả trang thành người đi du lịch tới gần nơi của đám người bắt Mạc Bảo Bối. Mà bước đầu tiên của bọn họ chính là để Viên Bân dẫn theo hai người khác đi cứu Mạc Bảo Bối, dĩ nhiên, thất bại bị bắt cũng là trong kế hoạch của họ.
Viên Bân bị bắt, như vậy giải bỏ thân phận bình thường của Mạc Bảo Bối, cảnh giác của những người đó đối với Mạc Bảo Bối cũng sẽ không quá cao, ngược lại sẽ tăng thêm lực chú ý vào tổ trọng án đuổi bắt. Mà khi trong quá trình tổ trọng án tăng cường lục soát và trinh thám, bọn chúng cũng không dám gây ra án mạng, không thể làm gì khác hơn là vẫn nhốt đám người Mạc Bảo Bối.
Hai người cùng Viên Bân xâm nhập vào trong, một là công nghệ trinh thám, cũng là anh ta tìm được vị trí nơi ở của bọn chúng thông qua tần số điện thoại Mạc Bảo Bối được mở ra mở. Anh ta trà trộn là vì đem theo trang thiết bị vào trong.
Một người khác, lại là chuyên gia đàm phán, để ngừa ngộ nhỡ thời điểm Độc Xà muốn giết người diệt khẩu, anh ta có thể ra ngoài ngăn cản một chút.
- Rất tốt, bọn chúng đã ở đây ba ngày rồi, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, nhất định đang đợi thời cơ. Thông báo người của tổ trọng án có thể buông lỏng truy đuổi, để nhóm quân hỏa kia mau chóng tụ hợp lại với bọn chúng. - Ross phân phó.
- Rõ. - Người tới gật đầu một cái, lại lui ra.
Nhìn Tề Giai, Ross tiến lên vỗ vỗ bả vai cô, cho cô một chút khích lệ và an ủi.
Sau khi Mạc Bảo Bối bị bắt, cảm xúc Tề Giai vẫn rất cằng thẳng, Ross biết đó là đang lo lắng Mạc Bảo Bối sẽ xảy ra chuyện.
- Em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu cô ấy trở về, chờ khi cô ấy trở về sau này các em vẫn còn có thể du lịch cùng nhau. - Ross dịu dàng nhìn Tề Giai nói.
Tề Giai nghe được lời Ross nói, trong lòng trấn an rất nhiều. Mặc dù cô vẫn ép buộc mình phải tỉnh táo, nhưng vừa nghĩ tới những người đó đều là những người giết người không chớp mắt, Tề Giai liền sợ. Tính tình Mạc Bảo Bối nóng nảy như vậy, nhất định bị hành hạ không ít.
Nghĩ tới đây, Tề Giai liền đau lòng.
Từ nhỏ vẫn chưa có người nào có thể làm cho Mạc Bảo Bối bị thương, nhưng đêm hôm đó cô trơ mắt nhìn Mạc Bảo Bối khắp nơi trên người đều là vết thương. Mỗi một quyền cước của người nọ đều làm cho Mạc Bảo Bối chịu không ít đau đớn. Tuy Mạc Bảo Bối không kêu ra, nhưng tiếng cơ thể va chạm làm cô cảm thấy sợ hết hồn hết vía.
Cô không dám nói Mạc Bảo Bối giao đấu với những người đó còn bị thương, cô lo lắng Ross sẽ không chịu nổi.
Cô đã hoảng loạn, một người sợ đã đủ rồi, cho nên Ross phải gắng giữ tỉnh táo.
Ôm hông của Ross, Tề Giai cảm nhận được vỗ về trên bàn tay Ross, nhất thời an tâm không ít.
- Em biết rõ, Bảo Bối nhất định không có việc gì. - Tề Giai cười nói, ngay sau đó buông Ross ra, xoay người đi nghiên cứu những tài liệu về tổ chức kia.
Thân cô không có võ trang, không có chỗ cô có thể giúp được, vậy nên cô nhất định phải tìm được nơi cô có thể giúp được một tay.
Kế tiếp, tất cả mọi người ở trong đề phòng khẩn cấp.
Mạc Bảo Bối và Viên Bân căng thẳng nhìn bên ngoài cửa sổ có người đi vào không, bởi vì lúc này chuyên gia công nghệ trinh thám đang chế tạo một quả bom, mà quả bom sẽ giúp bọn họ thoát ra.
"Rầm!" một tiếng, cửa bị người bên ngoài đạp ra.
Mạc Bảo Bối nhìn đám người tới, người kia giơ một cây súng trong tay lên, Mạc Bảo Bối không biết đó là loại nào, nhưng cô biết, một phát súng đó cũng đủ để lấy mạng của bọn họ.
Viên Bân bảo vệ Mạc Bảo Bối thật chặt, nhìn người tới.
Quân hỏa đã tập hợp rồi, vậy thì những người này cũng không còn cần thiết phải sống.
Người tới giơ súng tiểu liên lên, nhắm ngay Viên Bân:
- Gặp lại các vị sau, đều bị cuốn vào chuyện này chỉ có thể nói tụi mày xui xẻo.
Giữ chặt cò súng, người nọ cười nhìn Viên Bân, nhưng......
Nụ cười của hắn ngưng đọng lại.
Vì lúc này ở trước mặt Viên Bân là một quả bom, mà quả bom đủ để nổ tan xác cả căn phòng.
- Đi! Quay lại đi ra ngoài. - Chuyên gia đàm phán nói, cầm lấy súng người nọ chĩa vào hắn.
- Anh đừng nghĩ đến giở trò, bọn người đều đã đi ra ngoài, để lại mấy người canh chừng cái chỗ này. Anh cảm thấy túi thuốc nổ này có thể nổ tung hết họ với nhau không? - Chuyên gia đàm phán cười nói.
Mọi người đi về phía trước, đi theo bước chân người nọ.
- Làm sao các người biết? - Người nọ dò hỏi.
- Rất đơn giản, chúng ta là cảnh sát nằm vùng, chưa tới mười phút nơi này đều sẽ bị bao vây lại, đám người các anh cũng trốn không thoát. - Chuyên gia đàm phán kiêu ngạo nói, dáng vẻ rất tài ba, dương dương tự đắc.
Thời điểm tất cả mọi người đều không nhìn thấy, ánh mắt người nọ đi ở phía trước chợt lóe lên sáng loáng.
Quả nhiên, bảy phút sau, toàn bộ đám người Mạc Bảo Bối bị người cầm súng chĩa vào huyệt thái dương.
- Tự cho là thông minh, biết tại sao bọn tao ở lại không? Bởi vì chút thuốc nổ này, chờ những thứ thuốc nổ này phát nổ xong, tất cả cảnh sát bọn mày cũng sẽ xong đời. Dĩ nhiên, còn có số lượng quân hỏa đã được đặt mua cũng sẽ được nói thành nổ tung biến mất trong trận này.
- Ha ha ha......
Đám người cười hả hê, khom lưng cột chung bốn người bọn họ một chỗ.
Sau khi xác nhận đã trói chặt họ, toàn bộ những người khác rút lui, thiết bị phát nổ bị mở toang ra, thời gian của bọn họ chỉ có ba phút.
Ba phút sau, bom nổ tung, tất cả người ở nơi này biến mất.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |