← Ch.077 | Ch.079 → |
Đặt túi đá đủ lạnh trên trán sưng đỏ của Mạc Bảo Bối xong, Ross mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
- Oh! Tiểu yêu tinh này! - Bên này Ross vừa mới nhẹ một hơi, Mạc Bảo Bối liền bắt đầu không an phận rồi. Ross lập tức tăng nhanh bước chân trở về giường, ném thẳng Mạc Bảo Bối xuống giường.
Mạc Bảo Bối không kịp chuẩn bị bất ngờ lăn xuống, thiếu chút nữa lại lăn đến dưới gầm giường, Ross nhanh tay lẹ mắt đỡ một cái, lúc này mới ngăn cản được chuyện Mạc Bảo Bối xảy ra bi kịch lần nữa.
- Củ cải, củ cải, tới đây cho chủ nhân ăn một miếng. - Mạc Bảo Bối cười ha hả kéo tay Ross không cho anh rời đi, nói xong trực tiếp cắn một miếng. Đầu tiên là liếm liếm, sau đó thận trọng gặm cắn, giống như ăn củ cải thật ngọt vào vậy.
Nhìn Mạc Bảo Bối rõ ràng đã rối loạn tinh thần, trái tim Ross cũng chết rồi. Anh đã nhịn đển đủ khổ sở, cô gái nhỏ này lại còn đang đổ thêm dầu vào lửa, lửa lại cháy lan ra muốn thiêu đốt đồng cỏ chung quanh, quả thật chính là khiến Ross đau đến không muốn sống.
Nhìn đôi môi Mạc Bảo Bối mềm mại nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay của anh, lòng Ross xúc động, ánh mắt xanh biếc trở nên thâm thúy u ám, giống như là rừng rậm xổ xưa sâu thẳm, nước xoáy thăm thẳm bắt đầu cuốn lấy lòng kiên định lý trí của anh, từ từ hòa tan, cuối cùng Ross rốt cuộc muốn buông thả mình. Cử động vô tâm của Mạc Bảo Bối hòa tan lòng nhẫn nại vốn là cực hạn của Ross.
- Dễ ăn không? - Giọng Ross trở nên khàn khàn mà trầm thấp, giống như núi lửa đang ẩn nhẫn muốn bộc phát.
- Uh uh, ăn ngon, ngọt ngọt. - Mạc Bảo Bối ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, rất đáng yêu, chọc cho tâm Ross ngứa ngáy khó nhịn.
Nâng đầu Mạc Bảo Bối lên, Ross mặt đối mặt, dán vào gương mặt của Mạc Bảo Bối, hơi thở phun trên mặt Mạc Bảo Bối, nhìn đôi mắt nai con to mê ly dễ thương của Mạc Bảo Bối, nhẹ nhàng rơi xuống nụ hôn nhàn nhạt trên lông mi.
Mạc Bảo Bối cảm thấy giống như cả người mình bất thình lình trở nên nhẹ nhàng, loại cảm giác này trước nay chưa từng có, trong lòng cảm giác như đang run rẩy, có một chút tê dại, tuy nhiên nó làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, loại cảm giác này tựa như sung sướng trong ngày thăng lên làm thần tiên.
Môt khi Ross bị kích phát ra rồi thì như là sóng thần cuốn sạch, càng không thể vãn hồi nữa.
Trải qua thời gian dài yêu thương với Mạc Bảo Bối làm cho anh đè nén nhu cầu sinh lý của mình. Trời mới biết anh phải nhẫn nại tốn bao nhiêu nghị lực mới có thể làm được thành ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Hôm nay mượn tác dụng rượu cồn, Ross không muốn đè nén mình nữa. d, i. ễn đ.. àn l, . , ê quý đ'ôn Người trước mắt ngon miệng vậy, tại sao anh phải cự tuyệt đây? Không, anh không muốn cự tuyệt, muốn chính là muốn!
Từ lông mi Mạc Bảo Bối rồi đến mắt, sau đó là mũi, gương mặt, lỗ tai.
Nụ hôn Ross dịu dàng và cực nóng, đến mỗi một chỗ đều triển khai nhanh chóng giống như lửa dự dội thiêu cháy cả cánh đồng cỏ.
Khát nước! Mạc Bảo Bối cảm thấy trong miệng có một loại cảm giác bị lửa thiêu đốt, lửa mạnh ép khô dưỡng khí của cô, khiến cô không chiếm được nước lễ rửa tội.
Cô biết trong miệng mà nóng ẩm thì cô cần phải có nước.
Mạc Bảo Bối bắt đầu tìm kiếm này hai cánh môi có thể mang nước đến cho cô, có điều đôi môi này quá không an phận rồi, một lát ở chỗ này, một lát lại đến chỗ kia.
Đầu tiên là nhẹ nhàng hôn một cái nhanh chóng và ngắn gọn trên môi mềm mại của Mạc Bảo Bối, Ross dùng tay thay thế nhẹ nhàng xẹt qua môi Mạc Bảo Bối.
- Nước, nước, tôi muốn nước. - Mạc Bảo Bối nếm thấy chút ngon ngọt, liền vội muốn có được nhiều hơn.
Ross cười nhẹ một chút, ngay sau đó cúi đầu.
Xoay tròn. Trêu chọc. Mút. Ross cho Mạc Bảo Bối nụ hôn nóng rực và sâu nhất.
- Nóng...... - Mạc Bảo Bối thở hổn hển, tay nhỏ bé mò mẫm trên người của Ross.
- Yêu tinh nhỏ. - Ross buông môi Mạc Bảo Bối ra, để cô hít thở lấy không khí mới. Tối hôm nay vẫn còn rất dài, anh có rất nhiều thời gian, không vội.
Mạc Bảo Bối cười ha hả nhìn Ross, dùng sức một phát xé áo Ross ra.
Ross nhẹ nhàng đẩy Mạc Bảo Bối giống như một con bạch tuộc quấn quanh mình ra, nâng khuôn mặt đỏ bừng của cô, vạch tóc dài tán lạc của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hỏi:
- Em biết anh là ai không?
Mạc Bảo Bối cúi đầu, chăm chú tự hỏi, qua một lúc lâu mới nói:
- Anh là củ cải, chủ nhân củ cải tốt!
- Ross, tên anh là Ross, ngoan, kêu cho anh nghe. - Ross cầm tay nhỏ không an phận dao động khắp nơi của Mạc Bảo Bối mị hoặc nói.
Tay Mạc Bảo Bối bị cầm không cách nào nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là nghe lời nói:
- Ross, Ross, chủ nhân Ross.
Ross vừa là bất đắc dĩ cười, vừa là ấm áp vuốt ve tóc Mạc Bảo Bối, tự nói một lời:
- Sẽ rất đau, nhịn một cái là trôi qua rồi.
Đêm, xinh đẹp.
Nhức đầu! Đầu choáng váng!
Bị ngẹn nước tiểu mà tỉnh, Mạc Bảo Bối mơ mơ màng màng bò dậy xuống giường đến nhà cầu giải quyết vấn đề bàng quang sung mãn. Đợi thời điểm cô giải quyết xong rửa tay mới hơi tỉnh táo một chút, nhìn mình trong gương, Mạc Bảo Bối cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
Cẩn thận nhìn mình trong gương một chút, Mạc Bảo Bối cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời, mùi rượu khắp người, đó đều không phải là mấu chốt của vấn đề, mấu chốt chính là lúc nào thì cô có thói quen không hề mặc đồ ngủ?
Nỗ lực hồi tưởng chuyện buổi tối một ngày trước của mình, Mạc Bảo Bối nghĩ đến đầu cũng sắp muốn nổ tung nhưng suy nghĩ vẫn không nhớ hết nỗi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là cô muốn chuốc say Ross, sau đó thăm dò từ miệng của anh, sau đó trộm lấy một phần thỏa thuận mình ký lúc hồ đồ, cuối cùng ghi lại một đoạn lời nói hòa bình giải trừ hôn ước của mình với Ross. Kế tiếp xô có thể an tâm đi về nhà, mấy ngày nữa cô cũng có thể nhẹ nhóm quay trở lại trường học.
Đến tột cùng Ross có uống xong bể rượu hay không? Đúng rồi, Ross uống nửa ngày mới uống được một nửa, sau đó cô liền giành lấy uống một hơi, chuyện kế tiếp thì cái gì cũng nhớ không rõ nữa.
Rất rõ ràng, nhìn dáng vẻ bây giờ này, là bản thân uống say.
Trời ơi, sau khi cô uống say rồi, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Cúi đầu nhìn thân thể mình, Mạc Bảo Bối tâm lập tức đóng băng, sau đó vỡ vụn.
- Bà xã, em không mặc quần áo sẽ lạnh. - Một giọng nam thấp sảng lãng dễ nghe truyền đến, đột nhiên trước mặt Mạc Bảo Bối bỗng tối sầm, bị người ta chụp vào một bộ quần áo từ trên đỉnh đầu dài xuống đến đầu gối.
Cổ Mạc Bảo Bối cứng ngắc, y như người máy quay về phía Ross, nhìn Ross đã lộ ra ít râu ria, sau đó duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ chính mình.
- Bà xã, làm sao vậy? Có phải bây giờ vẫn rất đau hay không? - Ross khẩn trương hỏi. Rõ ràng tối ngày qua sau khi làm xong để xoa dịu đau đớn đã ôm cô đi ngâm nước lạnh rồi, mặc dù anh không nhịn được lại muốn thêm một lẫn trong bồn tắm, nhưng cũng sẽ không đau mới đúng chứ.
Ross thấy ánh mắt Mạc Bảo Bối nhìn mình trống rỗng, cũng không nói chuyện, lập tức ôm Mạc Bảo Bối lên, để mông cô ngồi trên mặt bàn, không nói lời nào liền muốn kéo quần áo anh vừa mới mặc vào, muốn kiểm tra một chút có sưng đỏ không.
Tư thế mập mờ và khó chịu thế thức tỉnh trạng thái máy móc hóa của Mạc Bảo Bối.
- A a a a...... sắc lang, cút ra ngoài cho tôi! - Mạc Bảo Bối kinh sợ thét ra tiếng chói tai!
Sao lại thế này! Sao lại thế này! Thật sự làm sao?
Ô ô...... trong lòng Mạc Bảo Bối bắt đầu khóc thút thít, mình thật sự làm? Làm sao đây, cái này nếu đặt trong cổ đại thì phải bị dầm lồng heo mới đúng đấy.
Nhìn nét mặt Mạc Bảo Bối sắp khóc, Ross vỗ vỗ sau lưng của Mạc Bảo Bối, trấn an cảm xúc kinh sợ của cô.
Sau khi Mạc Bảo Bối phản ứng kịp chuyện có thể đã xảy ra tối hôm qua, cả tư tưởng tức khắc lâm vào trạng thái hỗn độn.
- Tránh ra đi! Mau tránh ra nhanh một chút! Sắc lang, đại sắc lang! - Mạc Bảo Bối gấp gáp đuổi Ross giống như đang đuổi con ruồi. Bây giờ cô hoàn toàn không có bất kỳ thể diện gì đối mặt với bất luận kẻ nào. Lần đầu tiên của thiếu nữ cứ thế không còn, mà cô lại không có một chút trí nhớ nào, đây coi là chuyện gì vậy?
Choáng quá, dù là muốn dìm lồng heo, cũng phải để cho cô có chút cảm giác chứ.
Mạc Bảo Bối mê mang và trống rỗng nhìn trần nhà, đầu một màu trắng xóa. Đến tột cùng là cô gặp tội nghiệt gì thế, sao chuyện lại xảy ra thành như vậy?
Loại chuyện thế này, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tưởng tượng qua, còn tưởng rằng sẽ cất giữ đến đêm động phòng hoa chúc của cô đấy.
Chuyện bây giờ đã phát sinh trạng thái không thể nghịch chuyển, mình cần phải làm cái gì bây giờ?
Ross nhìn mặt của Mạc Bảo Bối một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài, để tâm tình Mạc Bảo Bối yên tĩnh một chút, cũng để cho cô lặng lại quyết định chuyện, nếu không hiện tại nói với cô bất kỳ lời gì cô cũng đều nghe không lọt.
Mạc Bảo Bối tự giam mình trong phòng tắm, trầm mặc không nói thật lâu, sau đó nhảy xuống mặt bồn cầu, xông vào tắm nước lạnh cho đầu tỉnh táo một chút.
Thôi, dù sao chính là một miếng màng thật mỏng mà thôi, hiện tại cũng đã là thời đại nào rồi, Mạc Bảo Bối mình là nhân vật nào, sẽ để ý chút đồ nhỏ này sao? Dĩ nhiên sẽ không rồi, đúng, chính là không thể coi trọng quá, chúng ta đều là phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt so gì với cổ đại chứ, dìm lồng heo đó là chuyện mấy trăm năm trước rồi.
Mạc Bảo Bối làm xong xây dựng trong lòng, bọc lấy khăn tắm lén lút mở cửa phòng tắm ra, ngó dáo dác nhìn một chút, phát hiện Ross đã không có trong phòng, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài, tìm một cái quần dài mặc vào, còn bên ngoài mặc một cái áo sơ mi ống tay vào.
Tại sao? Bây giờ là tháng tám nóng nực nhất mùa hè, sao Mạc Bảo Bối muốn mặc như vậy?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |