Tớ thích rượu nhưng không nát rượu
← Ch.018 | Ch.020 → |
- Nào có, ở trường học tớ thật sự được xưng là thùy mị, hơn nữa tớ thích rượu nhưng không nát rượu, rất khỏe mạnh nhá.... Cậu nhìn tinh thần và cơ thể cường tráng cũng biết rồi! - Mạc Bảo Bối phản bác.
Sau giữa trưa ngày hè, hai thiếu nữ lẳng lặng uống trà, bàn về một chút chuyện cũ đã qua và một số chuyện vụn vặt.
Giữa chị em, cười đùa tức giận mắng đều nảy sinh một loại tình cảm.
Mạc Bảo Bối nghỉ hè vì thời tiết nóng bức nên lười biếng trải qua ở nhà. Mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, ăn cơm trưa, nghe nhạc, xem phim, đọc sách, ngay sau đó lại ngủ trưa, ăn bữa tối. Đến buổi tối bơi lội trong bể bơi ở nhà hoặc nói điện thoại với Tề Giai, Viên Tử.
Ngày hôm đó, Mạc Bảo Bối mới vừa ngủ trưa dậy, mơ mơ màng màng ngồi trên ghế sofa lim dim hồi hồn.
- Tiểu thư Bảo Bối, đây là lễ phục buổi tối cô phải mặc, đồ trang sức hôm nay lúc ra cửa phu nhân đã phối xong đặt trên bàn trang điểm của cô rồi. Lão gia căn dặn bảo hôm nay ông ấy đi họp về tương đối trễ, trực tiếp đến thẫm mĩ viện đón phu nhân cùng đến Đại sứ quán. Cậu Ross sẽ tới đón tiểu thư ra ngoài. - d. iễnđ, àn, lê. quý, đôn Thím Lưu đặt hộp lễ phục trên bàn trước mặt Mạc Bảo Bối nói.
- Lễ phục? Hôm nay có bữa tiệc gì sao? - Mạc Bảo Bối nghi ngờ hỏi.
- Lần trước cậu Ross mời cô làm bạn gái cậu ấy, đi tham gia bữa tiệc ở Đại sứ quán Nga, cô quên sao? - Thím Lưu trả lời.
- À, vậy cũng được, dù sao mới năm giờ, giúp cháu chuẩn bị món điểm tâm ngọt lót dạ trước, cháu lại chợp mắt chút. - Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn cái hộp, không mở ra nhìn lễ phục bên trong có cái dạng gì, trực tiếp ngã vùi đầu vào ghế sofa.
- Được rồi, tôi đi làm xoài miếng và trà bưởi tiểu thư Bảo Bối thích, bảy giờ rưỡi bữa tiệc mới bắt đầu cũng không gấp. - Thím Lưu gật đầu một cái, dự định đem hộp đựng lễ phục để vào trong phòng trên lầu của Mạc Bảo Bối.
- Đúng rồi, có phải thím Nghiên có con trai sang năm thi tốt nghiệp trung học không, sao xin nghỉ lâu như vậy vẫn chưa tới? - Mạc Bảo Bối hỏi, trong nhà họ Mạc ngoài hai nhân viên bảo vệ cố định, còn có một người khác là thím Nghiên chuyên lo việc gia đình, còn thím Lưu bình thường chỉ phụ trách công việc trong phòng bếp. Nhưng sau khi thím Nghiên xin nghỉ tất cả mọi chuyện đều do thím Lưu xử lý cả, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, Mạc Bảo Bối không đành lòng mới hỏi thế này.
- Đúng vậy, thành tích con trai thím Nghiên năm nay không tốt, đàn ông nhà thím Nghiên lại đi ra ngoài làm nên đứa nhỏ không ai trông nom, vì thế bà ấy ở nhà lâu mấy ngày, giám sát con trai mình đến trường luyện thi, đã xin phép với phu nhân rồi, nói muốn chờ tháng chín khai giảng rồi trở về đi làm lại. - Thím Lưu cười trả lời.
- Vậy ngày mai thím hãy đến trung tâm giúp việc tìm trợ thủ có năng lực, một mình thím xử lý trong nhà này quá vất vả, nhớ phải tìm người quy củ gọn gàng, cháu không thích quá cá tính. - Mạc Bảo Bối dứt lời, ngã đầu tiếp tục ngủ.
- Ưm, được. - Nhìn thấy tiểu thư nhà mình suy nghĩ cho mình, thím Lưu vui vẻ đến phòng bếp làm món điểm tâm ngọt.
- Tinh linh linh...... - Bên trên sofa truyền tới một hồi điện thoại vang.
Mạc Bảo Bối mơ màng mò mẫm nơi phát ra âm thanh, giùng giằng bò dậy.
Một mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên xõa trên vai, thắt lưng váy ngủ lệch nghiêng sang một bên, phơi bày ra bờ vai nhỏ tròn trần trụi, lông mi cong dày xinh đẹp chớp chớp.
- A lô, ai đó? - Tiếng Mạc Bảo Bối thấp bé ngọt ngào, làm người ta say mê.
- Là anh, Ross.
- Làm gì? - Mạc Bảo Bối tức giận nói.
- Anh sắp đến nhà em, không biết công chúa xinh đẹp tối nay chuẩn bị xong chưa?
- Công chúa? Cái gì...... hiện tại mấy giờ rồi? - Mạc Bảo Bối đột nhiên nhớ tới, mặc dù cô luôn không thích những bữa tiệc xã giao này, nhưng thân là ** cô không cách nào thoát khỏi, nhất là lão tử của cô đã thay cô đồng ý, cho dù không tình nguyện cô cũng phải tham dự đúng giờ.
- Không vội vàng, còn có thời gian, anh lập tức đến, đợi lát nữa gặp.
Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng Ross dễ nghe, kỳ diệu trấn an tâm tình cuống quít của Mạc Bảo Bối, nhìn thấy thím Lưu bưng món điểm tâm ngọt đi tới, lập tức cúp điện thoại:
- Hẹn gặp lại.
- Bây giờ đúng sáu giờ, không vội vàng. - Thím Lưu vừa để điểm tâm xuống vừa nói.
- Vậy thì tốt, làm cháu hoảng sợ. - Mặc dù Mạc Bảo Bối là người hùng hổ, tuy nhiên lại đặc biệt giữ vững quan niệm thời gian.
Biết thời gian còn kịp, Mạc Bảo Bối an tâm ăn xong điểm tâm, mãi đến khi chuông cửa trong nhà vang lên, nhân viên bảo vệ thông qua điện thoại video báo rằng Ross đã tới biệt thự.
Người Ross mặc âu phục màu đen, dưới bên trái cổ áo cắm một đóa hoa mai tinh xảo khéo léo, làm nổi bật tuấn lãng tự nhiên của anh. Dáng người cao lớn tráng kiện kết hợp với đường cong âu phục hàng hiệu lưu loát làm cho anh nhìn qua hào hoa phong nhã, là quý ông đẹp trai lịch lãm.
Mạc Bảo Bối cầm khăn lông ướt lên lau miệng, nhìn về phía Ross miệng huýt sáo.
- Thường thức không tệ, nhất là đóa hoa ở ngực. - Mạc Bảo Bối không tiếc tán thưởng.
- Cảm ơn, không biết anh có vinh hạnh được đưa công chúa đêm nay đi thay lễ phục xinh đẹp không? - Ross cười lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, tao nhã, lễ độ khom lưng dò hỏi.
- Dĩ nhiên, tôi ban cho anh quyền này. - Mạc Bảo Bối cũng không hề khách khí vươn đôi tay ra.
Kể từ sau khi thỏa thuận với Ross, trong lòng Mạc Bảo Bối cũng không cảm thấy ghét kịch liệt đối với Ross như trước nữa.
Khom lưng ôm ngang Mạc Bảo Bối lên, Ross xoay chân không biết nên đi chỗ nào, nhưng vào lúc này thím Lưu nhanh nhạy dẫn đường ở phía trước, làm người dẫn đường cho Ross ôm Mạc Bảo Bối trong ngực đi lên lầu ba của biệt thự.
Tổng diện tích biệt thự nhà họ Mạc hơn một ngàn ba trăm mét vuông, trừ vườn hoa, hồ bơi và với nông trường nhỏ ở ngoài, diện tích công trình thực sự chỉ có hơn bảy trăm mét vuông. Lầu một chủ yếu là phòng tiếp khách, toilet, phòng bếp, phòng ăn, phòng trà cùng với phòng của năm người giúp việc.
Lầu hai là không gian hôn nhân của Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố, lầu bốn là phòng khách, lầu năm chỉ thiết kế có một nửa diện tích, lấy giải trí nhà nhã làm chủ, bao gồm phòng đánh cờ, phòng karaoke, phòng thể thao, còn lại lầu ba là thiên hạ của Mạc Bảo Bối.
Băng qua đại sảnh thiết kế mười phần cổ xưa, thím Lưu mở cửa phòng Mạc Bảo Bối ra.
- Chờ tôi. - Mạc Bảo Bối vừa đến phòng lập tức tự động từ trên cánh tay của Ross nhảy xuống, chân không giẫm trên mặt thảm, cầm cái hộp trên bàn trang điểm lên chạy đến phòng để quần áo.
Kéo cửa phòng để quần áo lại, Mạc Bảo Bối lấy lễ phục Ross chuẩn bị ra, chau mày, tỏ vẻ thưởng thức tán thưởng đối với Ross, sau đó ung dung thay.
Một bộ lễ phục vàng chanh hơi xéo, eo thắt lại phác hoạ đường cong uyển chuyển của Mạc Bảo Bối, ở nếp gấp dát đầy kim cương mỏng làm eo càng thêm có vẻ quyến rũ động lòng người. Váy dài đến nơi trên đầu gối 10 cm, làn váy phiêu dật xinh đẹp, màu sắc đơn giản. Màu sắc chất liệu vải tính chất trơn bóng khiến Mạc Bảo Bối nhìn qua có một loại cảm giác khiêm tốn xa hoa, rồi lại hoạt bát hấp dẫn.
Trên cổ tay vẫn mang lắc tay hoa mai vàng, Mạc Bảo Bối lấy ra một cái trâm vàng búi tóc lên đơn giản. Một bộ phận cây trâm vàng này chạm khắc đóa hoa mai tinh mỹ, cùng với lễ phục và lắc tay tương thích lộ ra sự tinh tế lộng lẫy, vài sợi tóc rơi xuống hai má, lại tạo ra hơi thở dịu dàng, điềm tĩnh.
Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối trang điểm xong, đôi mắt trở nên thâm thúy, tản ra ánh sáng sâu xa.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |