Vay nóng Tinvay

Truyện:Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Chương 231

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Hiện có 257 chương (chưa hoàn)
Chương 231
Sự phẫn nộ của nhóm người u linh! vì sao có thể không tức giận? (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-257 )

Siêu sale Shopee


"Thiếu gia, như thế này hoàn toàn không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa gì cả. Đã bao nhiêu ngày rồi, ở chỗ tiểu thư có biết bao nhiêu người trông coi, bọn họ trông coi thì cũng thôi đi, còn không cho tôi vào chăm sóc tiểu thư, nếu như tiểu thư có chỗ nào không quen thì phải làm sao đây?"

Bà Bạch tận tình khuyên bảo nhưng Bạch Tịnh Trần vẫn lạnh nhạt đứng một bên quan sát, hiện giờ bà vô cùng lo lắng cho thiếu gia nhà mình nhưng xem ra thiếu gia vẫn bình tĩnh đến ngỡ ngàng.

"Thiếu gia, đây giờ đã đến thời điểm mấu chốt rồi, cậu còn bình tĩnh đến vậy à?" Bà Bạch gấp gáp đến mức độ xoắn xuýt cả lên.

Bạch Tịnh Trần có chút đau đầu, đưa tay ôm trán: "Bà Bạch, chuyện này không gấp được đâu."

"Sao có thể không gấp? Nếu như tiểu thư thích gã đàn ông đó, để tôi xem thiếu gia cậu đi đâu để khóc." Bà Bạch hừ hừ: "Mặc dù bây giờ cậu là vị hôn phu của tiểu thư nhưng chỉ cần tiểu thư nói một câu thôi, hôn phu chính thức của cô ấy sẽ đổi người đấy."

"Bà Bạch..."

"Cậu xem vị hôn phu của Nhã tiểu thư đi, hắn ta chẳng phải là một ví dụ sao? Cậu xem Nhã tiểu thư vì hắn mà thậm chí đến... cũng không cần nữa. Nếu như vị tiểu thư này cũng làm như thế, thiếu gia phải làm sao đây!"

Chuyện năm đó, tiểu như Nhã Văn làm đã chấn kinh cả nước.

Tiểu thư Nhã Nhi tuy không phải là tiền lệ nhưng thật sự lại khiến người ta kinh ngạc nhất.

Vì một người đàn ông mà tự nguyện...

Bỏ đi bỏ đi, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ là một chuyện bực mình, bây giờ bà đang lo lắng nếu tiểu thư cũng đi con đường giống tiểu thư Nhã Nhi, vậy thiếu gia nhà bà thật đáng thương.

Bạch Tịnh Trần dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, hắn tự cười giễu: "Bạch Dạ mới là vị hôn thê của tôi."

"Làm sao tôi lại không biết chứ? Bạch Dạ là đứa con ruột duy nhất của chủ thượng, cũng có nghĩa là, cô là người thừa kế thuận vị hàng đầu. Tôi giúp đỡ cậu lâu như vậy chẳng phải vì một lời nói của chủ thượng năm đó sao?" Bà Bạch thở dài.

Chuyện năm đó xảy ra quá đột ngột, không ai dự liệu được. Lúc sự việc năm ấy xảy ra, bên cạnh chủ thượng chỉ có bà Bạch và Bạch Tịnh Trần còn nhỏ.

Ngẫm lại, khóe mắt bà Bạch còn ẩm ướt.

Bạch Tịnh Trần mãi một lúc lâu vẫn không lật sang trang sách tiếp theo.

"Thiếu gia, tôi biết cậu muốn cho tiểu thư một cơ hội để suy nghĩ, nhưng thời gian quá dài thật không tốt. Cậu xem vị Phó tiên sinh đó ngày nào cũng ở cùng tiểu thư." Trong lòng bà Bạch thở dài một hơi: "Không phải tôi nói khó nghe nhưng có vẻ tiểu thư cũng rất thích Phó tiên sinh ấy."

Sao Bạch Tịnh Trần có thể không biết bà Bạch đang lo lắng cái gì. Vốn dĩ Bạch Dạ này là giả, điều hắn thật sự chờ đợi là người mà chủ thượng giao phó cho hắn - một cô gái mà hắn cũng chưa từng gặp mặt.

Khuôn mặt Phó An Nhiên này có vài phần giống với chủ thượng. Qua không bao lâu nữa, đợt tuyển cử tiếp theo sẽ bắt đầu, nếu vẫn không tìm được con gái của chủ thượng thì người thượng vị tiếp theo có thể sẽ là Bạch Niệm Điệp.

Bạch Niệm Điệp sát phạt quá nặng tay, cô còn chưa thượng vị, chỉ mới là người đại diện, mà đã khiến tình hình hiện tại loạn như thế này. Nếu như cô ta thượng vị rồi, có thể chịu nổi nữa sao?

Bạch Nhã Nhi vì Khâu Doãn Hiên mà đã mất đi tư cách người thừa kế.

Chỉ có duy nhất Bạch Nhã Nhi có thể sánh vai với Bạch Niệm Điệp nhưng cô lại lựa chọn tình yêu, khiến những người từng theo đuổi cô đều nhanh chóng thay đổi chủ kiến. Hắn không thể nói Bạch Nhã Nhi thế nào cả, cô ấy cuối cùng cũng có cơ hội lựa chọn của chính mình, chẳng phải sao?

"Bà Bạch, bà yên tâm đi. Bạch Dạ biết rõ nên làm thế nào." Bạch Tịnh Trần khép cuốn sách đang đặt trên đầu gối, hắn nói với bà Bạch đang rầu rĩ lo lắng.

Bà Bạch làm sao có thể không lo lắng?

"Tôi thấy thiếu gia cậu yên tâm quá mức rồi. Mặc dù tiểu thư đã được chúng ta tìm về, nhưng nếu như yêu nghiệt kia muốn động tay động chân, nói tiểu thư là giả mạo. Vậy chúng ta cũng á khẩu không nói được lời nào." Ngay từ lúc bắt đầu, bà Bạch đã nghĩ đến vấn đề này nhưng vẫn cứ không biết nên nói như thế nào.

"Chỉ cần gặp qua chủ thượng, không có ai dám nghi ngờ thân phận của Bạch Dạ." Bạch Tịnh Trần vẫn luôn chắc chắn với điều này.

Bà Bạch nhíu mày một chút: "Nếu như Bạch Niệm Điệp yêu nghiệt kia thật sự muốn làm gì đó, chỉ sợ là tướng mạo..."

"Không có việc gì đâu, hãy tin tưởng Bạch Dạ." Bạch Tịnh Trần không nói cho bà Bạch biết Bạch Dạ này là giả, nếu không bà ấy cũng không dốc hết tâm tư đối xử tốt với Bạch Dạ.

Bà Bạch là người thân cận bên cạnh chủ thượng. Lúc chủ thượng đi, bà Bạch vẫn một mực ở bên chăm sóc.

Lòng trung thành của bà Bạch với chủ thượng không ai có có thể so sánh được, vì thế bà cũng sẽ tận tâm tận lực đối xử tốt với đứa con duy nhất của chủ thượng.

Chỉ chờ đến sau khi thành công, hắn sẽ nói chuyện của Phó An Nhiên cho bà Bạch nghe, bà Bạch cũng sẽ không tức giận, tự nhiên bà ấy sẽ hiểu thế nào là lấy đại cục làm trọng.

"Bây giờ tôi đi gặp tiểu thư, nếu như đám người kia vẫn không cho bà lão này vào thì tôi sẽ động thủ với bọn họ."

Nói xong, bà Bạch kéo cửa, đi ra ngoài.

Bạch Tịnh Trần lắc đầu, hắn không biết bây giờ Từ Tĩnh Ngưng có còn ở trong phòng hay không. Vả lại, với sáu bộ đội đặc chủng đó, bà Bạch cũng không dễ gì vào được.

Mặc dù thân thủ bà Bạch cũng không tệ nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi.

Sắc trời bên ngoài tối rất nhanh.

Lúc này, bà Bạch đang đứng trước cửa nhìn sáu người kia, vẻ mặt hơi kỳ lạ. Mấy người bây giờ không giống với mấy người lúc trước.

Đã hoàn toàn thay đổi một đám người trông ở cửa.

"Bà à, thật xin lỗi, không có phê chuẩn của cấp trên, chúng tôi không thể tùy tiện cho vào."

Bà Bạch vừa mới đến gần phòng bệnh đã bị một gã cầm đầu ăn mặc thoải mái ngăn lại.

Màu sắc trang phục của sáu người này không giống với sáu người trước. Bọn họ mặc thường phục, nếu không phải bởi phong thái của họ, thì hoàn toàn không nhận ra bọn chúng là quân nhân.

"Bên trong là tiểu thư nhà chúng tôi, các người không thể..." Bà Bạch rất tức giận, bà không hiểu rõ Phó gia này nhưng cách làm của nhóm người này thật sự khiến người khác nổi giận. Bên trong là tiểu thư nhà bà, vì sao bọn họ không cho bà vào chứ?

"Xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh."

Hiển nhiên, sáu người này còn khó nói chuyện hơn sáu người trước.

Thoạt nhìn, bọn họ thật sự trông rất lão luyện, còn sáu người trước chỉ toàn là tân binh, hai lần hoàn toàn không cùng một cấp độ.

"Cẩn thận tôi tố cáo các người giam cầm phi pháp!" Bà Bạch nổi giận, bọn họ dựa vào cái gì mà không cho bà gặp tiểu như nhà bà chứ? Đã rất lâu rồi không được gặp tiểu thư, cũng rất lâu rồi không được hầu hạ tiểu thư cho tốt, nếu như tiểu thư không quen với đồ ăn ở đây của bọn thì phải làm sao?

Vẻ mặt bọn họ không có một chút sợ hãi, hoàn toàn là một vẻ mặt "bà muốn làm sao thì làm".

"Bà à, thật sự xin lỗi. Không phải chúng tôi không để bà vào, nếu như chúng tôi cho bà vào rồi, chúng tôi sẽ làm trái với quy định. Đến lúc đó chúng tôi sẽ phải chịu phạt đấy." Một gã có vẻ ngoài hơi buồn cười, thân hình nhỏ gầy bước nhanh về phía trước, cười tủm tỉm nói với bà Bạch.

Tục ngữ nói rất hay, đưa tay không đánh người đang cười, thấy người này cười như vậy, bà Bạch tất nhiên cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn tức giận.

"Thế nhưng các người cũng không thể không cho tôi gặp tiểu thư nhà chúng tôi, đúng không? Tiểu thư nhà tôi bị cấp trên của các anh nhốt lâu lắm rồi, không cho tôi vào gặp tiểu thư, làm sao tôi biết được hiện tại tiểu thư của chúng tôi thế nào rồi."

Bà Bạch thật cũng không ngờ lời nói của mình khiến tất cả mọi người có mặt ở đấy đều ngẩn người.

Lúc bọn họ đến cũng không hỏi người trong phòng bệnh là ai. Đối với bọn họ mà nói, nhiệm vụ của sĩ quan huấn luyện giao cho thì họ chỉ biết phục tùng, sau đó dùng hết năng lực để hoàn thành nó.

Bởi vậy bọn họ chưa từng hiếu kỳ người trong phòng bệnh này rốt cuộc là ai.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng người trong phòng là một nhân vật khá quan trọng, nhưng nghe những lời mà bà dì đây nói, thì hóa ra tất cả đều do sĩ quan huấn luyện của bọn họ tự mình hành động à?

Nghĩ vậy, cả sáu người lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Người đứng đầu ngọn sóng như sĩ quan huấn luyện sao có thể làm ra một việc như vậy? Nếu như bà dì này thật sự đi tố cáo, vậy thì đến lúc đó không chỉ sĩ quan huấn luyện của bọn họ xong đời, có khả năng toàn bộ Phó gia cũng bị liên lụy.

"Bà à, trước tiên bà không nên vội càng, rốt cuộc bên trong là ai chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi chỉ tuân lệnh làm việc. Bà xem bà như vậy thì chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào, đúng không?" Người đàn ông gầy gò nói tiếp.

"Các người cứ để tôi vào trong thì không phải xong rồi sao?" Bà Bạch hừ giọng: "Chỉ cần các người cho tôi vào thì không có chuyện gì xảy ra cả."

Lúc người đàn ông nhỏ con định nói gì đó thì bị một gã đầu trọc kéo sang bên cạnh.

"Khỉ Gầy, qua bên kia đi." Người đàn ông đứng nghiêm chỉnh trước mặt bà Bạch: "Bà à, chúng tôi cũng có luật lệ của chúng tôi, nếu như bà cứ khăng khăng muốn vào, chúng tôi chỉ có thể nhốt bà lại."

Khỉ Gầy không ngờ Ngốc Ưng sẽ làm vậy, mặt hắn vô cảm nói những lời này, hoàn toàn mất đi vẻ chất phác và tùy tiện vốn có, bây giờ thoạt nhìn hắn lạnh lùng cực kỳ.

"Các người đang uy hiếp tôi đấy à?" Bà Bạch hừ lạnh, bà đã đã lớn tuổi như vậy rồi, có tình huống nào chưa từng trải qua? Tụi trẻ ranh này còn muốn uy hiếp bà?

"Không, chúng tôi chỉ đang nói sự thật cho bà biết mà thôi." Ngốc Ưng tiếp tục lạnh lùng nói.

Khuôn mặt hiền từ của bà Bạch mất đi từng chút một, dần dần trở nên lạnh lùng.

"Nếu các người đã không biết điều như vậy, thế thì..." Bà Bạch còn chưa nói hết thì cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra.

Từ Tĩnh Ngưng xách hộp cơm đi ra ngoài, nhẹ nhàng nhìn bà Bạch một cái rồi lập tức nói với sáu người kia:

"Canh chừng cho tốt, đừng để ai tùy tiện tiến vào."

Nói xong, Từ Tĩnh Ngưng đi ngay.

Còn rất nhiều việc bà cần xử lý, không thể phí nước bọt với những người này.

Từ Tĩnh Ngưng không hề hay biết lúc bà ta quay người rời đi, bọn người Ngốc Ưng đều nhìn chằm chằm bà, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Từ Tĩnh Ngưng!

Mẹ của sĩ quan huấn luyện! Phu nhân của Phó gia! Chủ tịch tập đoàn Từ thị! Vậy mà bà ấy lại tự mình đưa cơm đến?

Vậy thì người trong phòng bệnh là ai cơ chứ? Nghĩ đến sắc mặt và tinh thần của sĩ quan huấn luyện, mặc dù mấy ngày nay không tiếp xúc nhiều với sĩ quan huấn luyện nhưng bọn họ có thể cảm nhận rõ rệt tâm trạng của Phó Quân Hoàng tốt lên rất nhiều.

Không, không thể nói là tốt lên rất nhiều, phải nói là dường như cả ngày đều rất vui vẻ. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có lúc buồn rầu nhưng phần lớn thời gian huấn luyện đều cười ngây ngô.

Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ có một suy nghĩ táo bạo, chỉ là ý nghĩ này khiến trái tim bọn họ muốn lập tức nhảy ra ngoài, nhất thời hồi lâu không thể tiêu hóa được tin tức đột ngột xuất hiện này.

Bà Bạch có chút kinh ngạc nhìn mấy người đó, dường như bọn họ bị cái gì đó làm cho ngạc nhiên, đứng yên một chỗ. Trước đây, người đàn ông đầu trọc sống chết không cho bà vào, bây giờ đột nhiên đẩy cửa phòng phòng bệnh. Và một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xuất hiện.

Sáu người kia bước vào phòng bệnh. Lúc bọn họ trông thấy người người đang ngồi ở đầu giường, trên đùi còn để một quyển sách, hốc mắt bọn họ đỏ ửng cả lên.

Bà Bạch có chút khó hiểu.

Mấy người này làm sao vậy, sao mà đột nhiên... Đột nhiên mắt đỏ lên hết cả thế?

Chuyện khiến bà càng cảm thấy kỳ lạ là vẻ mặt kinh ngạc của tiểu thư.

"Cô... cô quả nhiên cô không sao!" Một người đàn ông vẫn im lặng suốt buổi đột nhiên lên tiếng, khi hắn nói những lời này, giọng nói khó tránh có chút nghẹn ngào.

Bà Bạch ngạc nhiên quan sát.

Trong nhất thời, An Nhiên không biết nên nói gì, mấy người kia sao lại đột nhiên xuất hiện?

Nghĩ đến sáng nay lúc rời đi, lão soái ca nói sẽ đổi một nhóm người đến trông coi...

Bây giờ thì hay rồi, bỗng nhiên đổi cả nhóm người Ngốc Ưng đến đây, đây chẳng phải là lão soái ca không muốn cô được yên tĩnh sao?

"Bà Bạch, bà ra ngoài trước đi." Trước tiên, An Nhiên nói với bà Bạch.

Mặc dù bà Bạch không muốn rời đi nhưng nhìn thấy tiểu thư nhà mình không có việc gì, bà cũng an lòng rồi, hơn nữa sắc mặt tiểu thư thoạt nhìn cũng đã tốt hơn nhiều.

"Vậy, tôi chờ ở bên ngoài nhé tiểu thư, nếu như có chuyện gì, tiểu thư gọi tôi một tiếng." Rốt cuộc bà Bạch cũng không yên tâm mấy người này.

An Nhiên gật đầu. Sau khi trừng mắt với mấy gã đàn ông, bà Bạch xoay người rời đi.

Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại rồi, An Nhiên mới để cuốn sách trong tay qua một bên.

"Vì sao cô không liên lạc với chúng tôi?" Vạn Lỗi trầm giọng, nói: "Tôi không tin, cô có biết trong hai năm qua chúng tôi không ngừng tìm kiếm tin tức của cô."

"Tiểu quái vật, không ngờ rằng cô sẽ nhẫn tâm như vậy." Ngốc Ưng ngửa đầu, có chút giễu cợt.

"Chỉ cần không sao, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Khỉ Gầy núp sau lưng Ngốc Ưng, trong giọng nói mang theo âm mũi đậm.

"Mặc dù bọn tôi biết cô sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn không thể yên tâm. Chỉ là không ngờ rằng cô còn bình thản hơn chúng tôi." Liệp Báo nhìn An Nhiên, trên gương mặt cương nghị kia không hề có chút cảm xúc.

"Phó An Nhiên, sao cô có thể máu lạnh như vậy hả?" Từ Chính đứng bên cạnh Vạn Lỗi, vẻ mặt không nhẹ nhõm tý nào, dường như hắn đang giãi bày một chuyện gì đó, giọng rất thấp, rất nhỏ.

Hắn không có sự kích động của Vạn Lỗi, không có sự an ủi của Khỉ Gầy, không có sự trầm tĩnh của Liệp Báo, hắn chỉ bình thản nhìn An Nhiên, dường như đang trần thuật lại một chuyện gì đó.

Trong hai năm nay, bọn họ nhìn thấy sĩ quan huấn luyện chịu đựng từng chút một, bọn họ tận mắt chứng kiến sĩ quan huấn luyện hết lần này đến lần khác lao vào nước biển lạnh buốt để tìm kiếm một thi thể không có khả năng tồn tại, bọn họ nhìn thấy Phó Quân Hoàng liều mạng tập luyện. Lúc đó bọn họ biết, trái tim Phó Quân Hoàng đã nguội lạnh rồi.

Ở đây, e rằng ngoại trừ hắn ra, không ai biết chuyện này.

Một đêm trước khi đợt huấn luyện kết thúc, sĩ quan huấn luyện suýt nữa đã mất mạng.

Cũng như những ngày khác, chiều nào anh ấy cũng đến biển để tìm kiếm cả một đêm, hắn lo lắng nên đi theo.

Có một lần, qua thật lâu mà sĩ quan huấn luyện không ngoi lên mặt nước.

Trong lòng Từ Chính có một linh cảm xấu, đại não còn chưa kịp phản ứng thì thân thể hắn đã nhảy xuống biển.

Lúc hắn tìm thấy sĩ quan huấn luyện, anh ta đã ở trong trạng thái hôn mê, khó khăn lắm hắn mới đưa được anh ấy lên bờ, phải vừa vỗ vào ngực anh ây và vừa hét lên, cuối cùng hắn mới gọi được sĩ quan huấn luyện dậy.

Lúc Phó Quân Hoàng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt của anh, Từ Chính mới biết, hóa ra sĩ quan huấn luyện không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là thật sự có ý định vĩnh viễn chìm xuống ở đây, ở cùng với cô...

Từ Chính không kể chuyện này với bất kỳ ai, thậm chí cũng không nhắc chuyện này với Phó Quân Hoàng.

Từ đó về sau, không biết rốt cuộc sĩ quan huấn luyện đã nghĩ thông chuyện gì, hay là đã biết chuyện gì, tóm lại anh ta không còn tiêu cực nữa, chỉ là anh ta không trò chuyện với ai cả, thậm chí càng lúc anh càng trở nên lạnh lùng.

Bởi vì Từ Chính biết Phó Quân Hoàng đã chịu đựng quá nhiều đau khổ, nên hắn mới không hiểu vì sao Phó An Nhiên lại làm như vậy.

Rõ ràng cô có thể quay lại sớm một chút, rõ ràng có thể nói cho bọn họ sớm một chút, rõ rằng sĩ quan huấn luyện không cần chịu đựng nhiều đau khổ đến thế...

Trong hai năm nay, bất kể là nhiệm vụ gì, Phó Quân Hoàng luôn dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành, anh vẫn luôn xông về phía trước, dường như không muốn sống nữa.

Lúc ấy không ai biết rằng, sĩ quan huấn luyện đã thật sự chờ đến tuyệt vọng rồi. Anh ấy một lòng muốn tìm cái chết, anh ấy chỉ muốn cho bản thân mình một cái cớ và một lý do để ra đi mà thôi.

Khóe mắt Từ Chính đỏ ửng, hắn hỏi rõ từng câu từng chữ: "Phó An Nhiên, vì sao cô lại máu lạnh như vậy?"

Bởi vì ánh mắt của Từ Chính mà An Nhiên ngẩn cả người, năm đó có không ít người nói máu lạnh, nhưng đồng đội cô chưa từng nói những lời như vậy.

Khoảng thời gian An Nhiên và Từ Chính tiếp xúc với nhau không dài, nhưng vẫn tương đối hiểu rõ con người này, nếu như không phải vì xảy ra chuyện gì đó, tất nhiên hắn sẽ không nói những lời như thế.

Mặc dù An Nhiên muốn giải thích, nhưng đối với bọn họ, cô nên nói gì đây?

"Từ Chính, cậu không thể bớt nói vài câu à?" Ngốc Ưng túm lấy Từ Chính kéo sang một bên. Trong hai năm qua, có ai sống dễ dàng đâu?

Bọn họ không sống dễ dàng, chẳng lẽ tiểu quái vật sống vui sao?

Từ Chính cười lạnh không nói gì cả, đi sang một bên.

Hắn không phải người mù, cũng không ngốc, đương nhiên hắn biết Ngốc Ưng nghĩ gì, chỉ là biết là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.

Hắn không nhìn thấy Phó An Nhiên chịu khổ như thế nào, nhưng những đau đớn mà sĩ quan huấn luyện phải chịu, hắn đều nhìn thấy cả.

"Tôi biết các anh muốn hỏi rất nhiều, cũng muốn biết rất nhiều." An Nhiên nhàn nhạt cười: "Nhưng thật xin lỗi, tôi không thể nói cho các anh biết chuyện gì cả."

Một câu nói của An Nhiên khiến vẻ mặt mọi người đều sững sờ.

"Vậy nghĩa là, cô cảm thấy chúng tôi không có tư cách?" Từ Chính hừ lạnh.

An Nhiên làm như không nghe thấy lời của Từ Chính: "Lý do quá phức tạp, có một vài chuyện mọi người không nên biết."

Bọn Ngốc Ưng mím môi, bọn họ hiểu chuyện này, chỉ là đối với bọn họ mà nói, An Nhiên không giống với chiến hữu bình thường, vị trí của An Nhiên trong lòng bọn họ vẫn rất quan trọng.

Nhưng người quan trọng như vậy lại nói với bọn họ rằng, có một số việc mọi người không nên biết.

Cảm xúc này, không cách có thể dùng từ ngữ để hình dung.

"Biết rồi, xem ra hai năm qua chúng tôi uổng công lo lắng rồi." Vạn Lỗi thả tay xuống, khóe mắt vẫn đỏ hồng, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn nguội.

Những lời này của An Nhiên khiến bọn họ cảm thấy lạnh lòng.

Nhưng An Nhiên lại chẳng nói gì nữa.

Cô biết bây giờ cô nói gì đều là sai cả. Thậm chí cho dù cô nói gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng cho rằng tất cả những gì cô nói là mượn cớ cả thôi.

"Sao vậy? Bây giờ thậm chí không muốn nói chuyện với chúng tôi nữa à, thật sự trở thành tiểu thư của bà già kia?" Từ Chính chế giễu nói.

Trong lòng An Nhiên thở dài, không biết từ lúc nào mà Từ Chính đã trở nên "đanh đá" như thế.

Sau khi bước vào, Liệp Báo luôn nhìn An Nhiên, với sự hiểu biết của hắn về An Nhiên, nếu như không có sự uy hiếp nào đó, tất nhiên cô sẽ không lẩn trốn đến tận bây giờ mới liên lạc với bọn họ.

"Cô... Có phải cô gặp chuyện gì rồi không?" Liệp Báo trầm giọng hỏi: "Tiểu quái vật, cô là phó đội trưởng của chúng tôi, cho dù là hiện tại hay tương lai, cô đều là phó đội trưởng của chúng tôi."

Lời nói của Liệp Báo khiến mọi người sững sờ, tầm mắt của mọi người lại chuyển về phía An Nhiên, nhìn cô lâu hơn nữa, sau đó bắt đầu nghĩ lại.

"Đội trưởng, mặc dù đã đến giờ phút quan trọng này, cô vẫn lựa chọn không lựa chọn nói cho chúng tôi biết, đúng không?" Khỉ Gầy cười hì hì nói, xem ra hắn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí trong phòng bệnh.

"Cũng đã hai năm trôi qua rồi, có chuyện gì mà chúng tôi không thể bảo vệ cô chứ?" Ngốc Ưng cười khổ: "Cô không thể biết được hai năm qua chúng tôi sống như thế nào đâu."

Trong lòng An Nhiên chợt nóng lên, nhất thời không biết nên nói gì.

Cô không cách nào nói với bọn họ chuyện của tôi không liên quan đến các anh, cô không nói được như vậy!

Lịch kịch.

Cửa phòng bị ai đó đẩy nhẹ vào, Phó Quân Hoàng mặc quân phục, hiển nhiên là anh không thay quần áo mà đã tới thẳng đây.

Nhìn mọi người trong phòng, lại thấy bầu không khí trong phòng kỳ lạ, Phó Quân Hoàng khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn ngay đến Liệp Báo.

Liệp Báo bất giác dời tầm mắt sang chỗ khác, bây giờ hắn cũng không biết nên giải thích với sĩ quan huấn luyện thế nào.

Vì sự xuất hiện của Phó Quân Hoàng nên bầu không khí trong phòng bệnh trở nên bế tắc.

Sở dĩ Phó Quân Hoàng đưa bọn họ đến đây làm lính gác cổng vì anh biết bọn họ sẽ đoán ra sự tồn tại của bảo bối, chỉ là không nghĩ đến tình cảnh sẽ trở thành thế này.

Anh gọi bọn họ đến là vì muốn để bọn họ biết bảo bối không sao, để bọn họ buông lỏng tinh thần mà thôi.

Phó Quân Hoàng không phải là một người giỏi ăn nói, anh không biết nên nói với họ như thế nào, vì thế với anh thì cách đơn giản nhất là trực tiếp lôi bọn họ dến đây, để mọi người tự mình phát hiện.

Chỉ là, dường như anh đã nghĩ quá đơn giản.

Phó Quân Hoàng bước đến bên cạnh An Nhiên, để cuốn sách của cô lên bàn, sau đó tự nhiên cầm lấy tay An Nhiên đặt vào tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Làm sao vậy?" Cảm giác thấy tay cô hơi lạnh, Phó Quân Hoàng nhíu mày.

An Nhiên lắc đầu, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nắm lại tay anh, tỏ vẻ không có gì.

Từ Chính không hiểu vì sao lúc này sĩ quan huấn luyện còn có thể đối xử tốt với An Nhiên như vậy.

"Huấn luyện viên, vì sao anh không tức giận?" Từ Chính gạt tay Vạn Lỗi, đi về phía trước một bước, hắn nói với Phó Quân Hoàng.

Không ai nghĩ rằng Từ Chính sẽ hỏi một câu như thế.

"Từ Chính, cậu phát bệnh tâm thần cái gì chứ!" Ngốc Ưng vội đến kéo Từ Chính.

Nhưng Từ Chính không đáp, hắn chỉ nhìn Phó Quân Hoàng.

Kỳ thật, câu hỏi của Từ Chính cũng là điều mà An Nhiên muốn biết.

Vì sao anh không tức giận, vì sao không hỏi cô, mặc dù cô có lý do, mặc dù cô có những việc mà bản thân phải làm, nhưng lẽ ra anh nên tức giận chứ.

Nếu như những chuyện này xảy ra với An Nhiên, cô nhất định sẽ rất tức giận, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người đã khiến mình lo lắng suốt hai năm qua?

Nhưng Lão soái ca không nói gì cả, anh vừa bao dung cô, vừa chỉ biết chăm sóc cô, cho cô những điều tốt nhất.

Những điều mà anh làm chỉ vì trừng phạt bản thân mình, tự trách bản thân không bảo vệ cô thật tốt.

Sao cô có thể may mắn đến mức có thể gặp được anh, còn có thể khiến anh thích cô.

"Vì sao phải tức giận?" Phó Quân Hoàng vẫn kéo tay An Nhiên như cũ, cười: "Cô ấy có thể trở lại bên cạnh tôi một lần nữa, tôi đã rất may mắn rồi."

Chỉ cần cô còn sống, còn có thể xuất hiện bên cạnh anh, cô đã từng làm chuyện gì, đối với anh có liên quan gì đâu?

Anh thích cô, yêu cô sâu đậm, cô ở bên cạnh anh là được rồi.

Cô có thể ở bên anh một lần nữa, đối với anh mà nói đã là một chuyện cực kỳ cực kỳ may mắn rồi.

Từ Chính sững sờ, mặc dù ngọn lửa phẫn nộ trong lòng đã nguôi ngoai khá nhiều nhưng hắn vẫn giận dữ nói: "Vì sao chứ? Suýt chút nữa anh đã vì cô ấy mà..."

"Từ Chính!" Phó Quân Hoàng bất thình lình gào lớn lên!

Trong lời nói này mang theo quá nhiều sự uy hiếp, còn có ý cảnh cáo quá rõ ràng.

Một tiếng gầm nhẹ của Phó Quân Hoàng khiến tất cả mọi người đều ngây ra.

Tất nhiên bọn họ đều biết phần sau mà Từ Chính muốn nói rất quan trọng, nhưng bọn họ đều không biết nó là gì.

Từ Chình hung hăng nhìn An Nhiên, hốc mắt đỏ lên, hắn oán hận nhìn cô, nhưng vì Phó Quân gào lên nên hắn chỉ cắn chặt môi dưới, cố gắng ép bản thân mình không được nói ra chữ phía sau.

"Từ Chính, anh nói đi!" An Nhiên nhìn Từ Chính, lạnh lùng nói.

"Mọi người có thể ra ngoài rồi." Phó Quân Hoàng nhíu chặt mày.

Nghe thấy lời nói của Phó Quân Hoàng, mặc dù tất cả mọi người đều muốn biết nhưng rõ ràng là sĩ quan huấn luyện không cho phép bọn họ biết, hết cách, bọn họ chỉ có thể ra ngoài.

Bọn họ còn chưa nhúc nhích, giọng nói lạnh lùng của An Nhiên lại vang lên:

"Từ Chính, nếu bây giờ anh không nói thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Hiện tại, Từ Chính rất khinh thường An Nhiên, nhưng lời nói của cô mang theo sự uy hiếp rõ ràng, không xuất hiện trong tầm mắt cô, cũng nghĩa là cút khỏi U Linh, sao hắn có thể vì cô ta, vì một người phụ nữ mà rời khỏi U Linh chứ!

"Từ Chính, tốt nhất bây giờ cậu đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn nghe lời, đi nào!" Vạn Lỗi ôm chặt Từ Chính, thấp giọng nói bên tai hắn.

Bây giờ làm sao Từ Chính nghe lọt, hắn đẩy Vạn Lỗi ra, đi vài bước về phía trước, không quan tâm đến sự cảnh cáo của Phó Quân Hoàng, cười lạnh.

"Cô muốn biết đúng không? Vậy tôi sẽ nói cho cô biết! Bởi vì cô, năm đó suýt chút nữa sĩ quan huấn luyện đã chết rồi!"

Lời nói của Từ Chính khiến mọi người giật mình, bọn họ không thể tin nhìn Phó Quân Hoàng.

Mà An Nhiên cũng nhìn chằm chằm Từ Chính, đôi mắt màu trà đã bắt đầu đỏ lên.

Từ Chính rất hài lòng nhìn biểu cảm của An Nhiên: "Đau lòng à? Cô đã làm được gì? Năm đó nếu như không phải tôi kịp thời phát hiện thì sĩ quan huấn luyện đã sớm chết rồi! Ngay cả lý do chết tiệt để anh ấy tiếp tục sống cũng không có, nhìn đi, vậy mà anh ấy lại không có lý do chết tiệt nào để tiếp tục sống."

Sau khi nói xong, Từ Chính bắt đầu cười ha ha. Cười xong, hắn bật khóc, hắn khàn giọng, đôi mắt đỏ ửng nhìn An Nhiên, nói: "Phó An Nhiên, sĩ quan huấn luyện bảo vệ cô nhiều thế nào, trân trọng cô nhiều ra sao, chúng tôi đều thấy rất rõ. Vậy thì tôi cầu xin cô, cô có thể... có thể đối xử tốt với sĩ quan huấn luyện một chút không, một chút là được rồi..."

An Nhiên nắm chặt tay mình, tầm mắt cô thoáng nhìn sang Phó Quân Hoàng, đôi mắt phủ sương nhìn Phó Quân Hoàng, đôi mắt ấy chẳng khác gì những mũi kim đâm vào người anh.

Lời nói của Từ Chính khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trước giờ bọn họ đều không biết sĩ quan huấn luyện sẽ...

Với tình hình hiện tại, bọn họ tất nhiên không thể tiếp tục ở lại ấy, mấy người cùng nhau lôi Từ Chính ra ngoài.

Lúc này, Từ Chính không giãy dụa gì cả, chỉ cười khổ rời đi.

Trong phòng bệnh.

An Nhiên vẫn gắt gao nhìn Phó Quân Hoàng: "Vì sao chứ?"

Giọng nói của cô bất giác run rẩy, thậm chí bờ môi cũng đang run lên.

Phó Quân Hoàng thở dài, anh dịu dàng ôm cô vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô.

Giọng nói trầm thấp ôn hòa của anh vang bên tai cô: "Lúc đó đã hơn mấy tháng sau khi em mất tích, anh cho rằng em sẽ không bao giờ trở về nữa. Anh nói rồi đấy, ở bên cạnh em luôn có anh đi cùng, cho dù em còn sống hay đã chết, bên cạnh em luôn có anh."

An Nhiên cắn chặt môi dưới, cắn thật chặt, cô sợ rằng nếu như mình thả lỏng sẽ không ngăn được bản thân òa khóc.

"Anh chỉ không muốn để em cô đơn, bảo bối của anh nên được vui vẻ, bên cạnh bảo bối của anh sao lại không có anh được chứ." Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng xoa môi cô, thương xót nói.

An Nhiên nắm chặt góc áo của anh, cô không nói gì cả, cô chỉ nhìn anh nhưng nước mắt cứ thế lăn ra từ khóe mắt.

"Khóc đi, không sao rồi, có anh ở đây." Anh ôm cô, dịu dàng hôn lên khóe mắt giàn dụa nước mắt của cô: "Anh đều nhớ rất rõ những lời mình từng nói, anh sẽ không nuốt lời đâu."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-257 )