Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Chương 212

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Hiện có 257 chương (chưa hoàn)
Chương 212
Kết cục của catherine, đã tìm được tin tức của cô ta (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-257 )

Siêu sale Shopee


Vô Xá.

Tất cả mọi người đều ngồi quanh một cái bàn làm việc. Phong Lượng ngồi ở phía trên. Chỉ có điều, cái ghế ở vị trí cao nhất đã trống hai chỗ rồi.

"Có chuyện gì vậy?" Phong Lượng lạnh lùng nhìn qua mọi người một lượt, cảm giác lạnh lẽo này thực sự giống quân chủ như đúc.

Lam Nhược Khê ngồi ở vị trí trên, không nói lời nào, nhìn chăm chú vào tay mình, khuôn mặt xinh đẹp không có chút thần sắc nào.

"Chuyện vẫn chưa được điều tra rõ, chưa thể xác định được." Lãnh Hạo nghiêng nghiêng ghế dựa vào tường, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy.

"Vậy thì tin tức này của anh lấy ở đâu?" Phong Lượng nhìn có chút vội vàng, tay của anh ta nắm chặt để trên mặt bàn.

Lam Nhược Khê cũng cẩn thận lắng nghe, có thể nói tất cả mọi người trong Vô Xá đều im lặng lắng nghe. Tin tức có được ngoài ý muốn này thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

"Bên phía Venezuela, cả nhà Blake rất thê thảm. Ngay cả đồng tộc của Black cũng phải chịu đựng những tổn thương không giống nhau." Lãnh Hạo lạnh giọng nói.

-----

Khoảng nửa tháng trước.

Hiệu trưởng tiền nhiệm của trường Thợ Săn là Blake hai năm trước đã từ chức rồi. Hơn nữa, công ty Hắc Thủy cũng không mời hắn làm việc. Thậm chí, có thể nói Blake tìm cả châu Âu cũng không tìm ra việc.

Con gái của hắn là Catherine Blake càng chịu tổn thương nhiều hơn nữa. Không ai biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi bọn họ nhận được tin tức, sau khi Catherine mất tích và được tìm thấy, cô ta đang ở trong trạng thái điên khùng.

Catherine trở về và hoàn toàn trở nên điên khùng. Blake đã đem cô đến rất nhiều bác sĩ tâm lí, nhưng những câu trả lời nhận được đều giống nhau. Hết thuốc chữa.

Sau đó, Blake không tìm được việc. Không có cách nào khác, ông đã dùng những tài sản tích cóp bao năm nay để mở một công ty. Không được bao lâu, toàn bộ gia sản của ông bị người ta lừa hết sạch. Blake lập tức trở nên trắng tay. Đứa con gái quý báu Catherine của hắn vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, lúc đó cũng bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

Đã đến mức này, Blake không biết có người nhằm vào mình mà nói rằng, hắn đã sống vô dụng như vậy nhiều năm nay rồi. Nhưng ông ta không tìm được người sau lưng đó là ai. Ông rốt cuộc không biết là do ai làm. Ông có đối tượng nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ. Xung quanh ông ta bây giờ, mọi người nhìn thấy đều né tránh, giống như họ đã chào hỏi ông ta rồi.

Lãnh Hạo có được tin tức này, không có chút thiện cảm nào với Blake. Sau khi bọn họ điều tra được việc quân chủ bị mất tích năm đó có liên quan tới Catherine chết tiệt đó, anh ta thậm chí còn giúp thêm.

Cuối cùng, Blake vốn quen với địa vị cao cũng không chịu nổi những ngày tháng khó khăn. Ông ta muốn có tiền, nhưng không có công việc thì không thể có tiền, phải làm gì đây? Lúc đó, ông ta chú ý đến đứa con gái bảo bối bị điên của mình.

Catherine mặc dù đã bị điên, nhưng với khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng của cô, nếu như đến những nơi đi khách, thu nhập chắc chắn không ít. Ông ta nghĩ tới đây, vốn dĩ không cần đấu tranh gì, đưa Catherine đến những nơi cần sắc đẹp.

Nhưng những nơi cao cấp làm sao có thể nhận một cô gái điên khùng vào chứ? Nếu như cô ta quấy nhiễu khách quý của bọn họ thì phiền phức to rồi. Không có cách nào để vào được các nơi cao cấp, vậy thì thu nhập của bọn họ sẽ bị giảm sút rất nhiều. Nhưng vì kiếm sống, Blake nghĩ đâm lao thì phải theo lao, trực tiếp đem Catherine vào những khách sạn nhỏ có giá thấp nhất.

Lần này, không có ai ngăn cản, thậm chí có nhiều người nhận được tin như vậy, những người năm đó bị Blake chế nhạo hay xem thường, tất cả đều gọi Catherine vào tiếp mình. Blake vẫn một mực nhẫn nại. Ông ta cho rằng, tiền nhờ vào việc mà Catherine làm kiếm được sẽ giúp ông phất lên. Nhưng nếu như có người muốn hãm hại thì làm sao khiến ông dễ dàng phất lên được chứ.

Cuối cùng, trong một lần Catherine "phục vụ" làm một khách bị thương, người khách đó túm lấy Catherine không buông, thậm chí muốn giết cô. Blake không thể bị mất đi thứ giúp mình kiếm ra tiền. Vì thế, ông đã đem hầu hết số tiền trong tay ra mới giải quyết được cơn giận của vị khách kia.

Lãnh Hạo biết rõ, người khách đó có vấn đề. Nhưng điều lạ lùng là, thân phận của người gọi là khách đó thì anh ta không điều tra ra được. Hiển nhiên, thân phận của người muốn cắt nguồn thu thập của Blake phải có nguồn gốc rất lớn.

Vào nửa tháng trước, Black và Catherine chết bất đắc kì tử trong cùng một ngày với thủ đoạn tàn nhẫn hung bạo. Có không ít người, lúc nhìn thấy thi thể của Catherine và Blake đều chịu không nổi mà nôn ra. Lãnh Hạo cảm thấy việc giết hai người bọn họ không phải là một nhóm người làm. Nếu như người đó muốn giết Blake, sẽ không đợi đến gần hai năm mới giết hắn. Bọn họ hình như đang đợi điều gì đó.

Người này có phải giống như bọn họ, cùng đợi người ấy xuất hiện, chờ đợi quân chủ của bọn họ...xuất hiện, tự tay giết hai người đó? Tất cả các tin tức đều bị gián đoạn vào nửa tháng trước, bọn họ không điều tra được sự việc còn lại.

"Vậy thì ý của anh ... Người giết bọn họ sẽ là..." Giọng điệu Lam Nhược Khê có chút chần chừ. Cô hiện tại thậm chí không nói được tên của hai người đó.

Lãnh Hạo trầm ngâm một lúc, sau đó lạnh lùng "ừ" một tiếng.

"Mấy ngày trước, tôi cũng nhận được tin là, có người nhìn thấy quân chủ."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Phong Lượng. Bọn họ dường như muốn nhìn anh ta đến thủng lỗ.

"Nhưng sau đó người đó lại phủ nhận, nói là đã nhìn nhầm người." Phong Lượng thở dài.

Hai năm nay, Vô Xá luôn phát triển rất tốt, bọn họ vẫn luôn chờ đợi quân chủ trở về. Bọn họ không biết hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

-----

Ngân Lang mất tích.

Trong đoàn nhân viên từ Venezuela trở về, không có bóng dáng của Ngân Lang, bọn họ không thể xác định được Ngân Lang rốt cuộc còn sống hay đã chết. Bọn họ không tìm được bất cứ tin tức nào.

Điều khiến bọn họ càng cảm thấy kì lạ chính là trong hai năm nay, Phó gia không có một chút động tĩnh nào. Bọn họ đón nhận một cách bình tĩnh tin tức quân chủ bị mất tích. Giống như, họ đã sớm biết được kết cục vậy.

Điều khiến bọn họ không cách nào lí giải được chính là cách làm của Phó Quân Hoàng. Hắn ta quá điềm tĩnh. Nếu là trước kia, hắn đã sớm làm loạn lên rồi. Nhưng lần này, hắn không có động tĩnh gì, không làm gì cả, chỉ ở trong đơn vị không ra ngoài.

Năm ngoái, lúc bộ đội đặc chủng U Linh chọn người, Phong Lượng cũng không phái người của Vô Xá đi. Tất cả những chuyện mà Phó Quân Hoàng làm đã khiến bọn họ thất vọng. Bọn họ không biết nếu đưa người qua bên đó, sẽ đem đến ích lợi gì cho họ.

Tấm lòng của quân chủ quả nhiên là lãng phí rồi. Không khí áp lực lại thêm lần nữa trầm xuống.

"Phải tin tưởng quân chủ, người đã từng nói, cho dù phải chết trong tay mình, cô ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." Lam Nhược Khê là người đứng dậy đầu tiên.

"Ta thấy yêu nghiệt này không thể dễ dàng chết như vậy được. Cô ấy bây giờ chắc đang không biết ở nơi nào, phát triển thế lực mạnh của bản thân rồi." Vương Thế Kiệt ngồi phía trên, cả người nhìn giống như một tên côn đồ.

Vương Thế Kiệt là người gia nhập vào Vô Xá năm ngoái, thông qua sự thẩm tra nghiêm khắc nhất của Phong Lượng. Biểu hiện của Vương Thế Kiệt trong hai năm qua cực kì xuất sắc. Chỉ có điều, người tinh mắt có thể nhìn ra được, con người Vương Thế Kiệt đối với mỹ nữ họ Lam không phải bình thường.

"Anh câm miệng!" Lam Nhược Khê lạnh nhạt liếc Vương Thế Kiệt một cái.

Vương Thế Kiệt ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lãnh Hạo trước giờ đều không để tâm đến Vương Thế Kiệt. Ánh mắt của anh ta luôn luôn lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng đó nhìn thấy tất cả.

Vương Thế Kiệt trước đây đã nhìn thấy Lãnh Hạo mấy lần. Nhưng mỗi lần cảm giác đều không giống nhau, hoàn toàn là một người đàn ông được làm từ khối băng. Theo như hắn ta được biết, Lãnh Hạo nhỏ hơn mình một tuổi. Nhưng bây giờ xem ra, anh ta trưởng thành sớm hơn rồi.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra một bí mật. Nhưng bí mật này có vẻ như toàn bộ người Vô Xá đều biết, thậm chí cả Lam Nhược Khê cũng biết bí mật này.

"Nhưng tôi cảm thấy, chúng ta có cần đi điều tra những người có bề ngoài giống quân chủ. Tục ngữ nói, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót đó thôi? Mặc dù tôi dùng phép so sánh đó không hay cho lắm, nhưng đạo lí chính là ở đó rồi." Vương Thế Kiệt tiếp tục nói.

Hai năm trước, lúc hắn nhận được tin Phó An Nhiên mất tích cũng ngây ngẩn cả người. Hắn hoàn toàn không thể hiểu được, một người phụ nữ lợi hại như vậy, người phụ nữ lợi hại đến gần như biến thái lại có lúc bị mất tích. Hắn cho rằng người phụ nữ này cảm thấy phiền não, cho nên đã tìm một nơi để chơi. Nhưng không ngờ, cô ấy đi chơi một mạch tới hai năm trời.

Những người biết An Nhiên mất tích không nhiều, trong Vô Xá cũng chỉ có mấy người cấp trên mới biết. Hầu hết, những người ở dưới đều chưa từng nhìn thấy quân chủ trong miệng bọn họ rốt cuộc có hình dáng như thế nào. Cũng không có ai nói cho bọn họ.

Hơn nữa, cho dù có ai nói với bọn họ, cũng chỉ khiến Vô Xá trở nên khủng hoảng, không có ích lợi gì cho bọn họ.

"Đã phái người đi điểu tra rồi." Phong Lượng đáp lại vấn đề của Vương Thế Kiệt.

Vương Thế Kiệt gật đầu.

Từ lúc quân chủ không có mặt ở đây, luôn là Phong Lượng gánh vác cả Vô Xá. Nhiều quyết sách mà anh ấy làm đều đặc biệt tốt. Phong Lượng bây giờ cũng coi như đã trở thành thần tượng của hắn rồi.

-----

"Rốt cuộc đã điều tra ra chưa!" Mike như đang đối mặt với vũ bão. Anh ta ngồi trên chiếc ghế xoay, ánh mắt sắc như dao, toàn thân tỏa ra khí phách lạnh lẽo.

Jame người đầy mồ hôi, thực sự tim muốn rớt ra ngoài. Anh ta vừa điều khiển máy tính trong tay, vừa kiểm tra kết nối trên điện thoại của mình.

"Nếu chuyện này thực sự là do cô ấy làm, anh cảm thấy chúng ta có thể tìm được gì?" Jame gập điện thoại lại, thở dài.

Mike bỗng nhiên đứng dậy, quay người đi về phía cửa ra vào. Jame khẩn trương ném điện thoại và máy tính trong tay xuống, chạy đến trước mắt Mike, đưa tay giữ Mike lại, vội vàng nói:

"Anh muốn đi đâu!"

Mike hất tay Jame ra.

"Buông ra."

"Không!" Jame nắm chặt.

"Không buông ra đúng không?" Mike đột nhiên cười.

Jame liền giật bắn buông tay ra. Bình thường, chỉ có lúc tức giận vô cùng Mike mới cười như vậy... cười dịu dàng như vậy. Hầu hết những lúc Mike cười đều là kiểu cười như không cười.

Hắn ta cười càng hiền dịu, chứng tỏ hắn càng tức giận. Nhưng nghĩ đến buông tay Mike, tiểu Mike của hắn ta sẽ rời khỏi hắn, trong lòng hắn đau xót. Lại một lần nữa nắm lấy tay Mike, biểu cảm vô cùng hiên ngang lẫm liệt.

"Anh cứ tức giận đi, tôi mặc kệ bây giờ anh tức giận nhiều thế nào, nhưng anh không được rời khỏi tôi nữa."

"Anh dựa vào cái gì?"

"Dù sao thì anh cũng không thể đi." Hoàn toàn bắt đầu một trò đùa vô lại.

"Jame, đừng quên, anh nói anh có tin tức của tiểu nữ vương, tôi mới giao công việc này cho anh." Mike nở nụ cười.

Bây giờ cái gì anh ta cũng không biết, anh ta còn ở đây chờ đợi làm gì chứ? Trong lòng Jame chợt nhói lên, nếu như hắn ta không dùng lí do này, tiểu Mike cả đời này sẽ không bước vào nhà của hắn ta nửa bước. Nhưng nếu Mike đã quay trở lại, hắn sẽ không để Mike đi nữa! Huống hồ hắn thực sự có chút tin tức.

"Nhưng mà..."

"Jame, đừng để tôi hận anh." Ánh mắt Mike giống như lưỡi trượt (gắn ở đế giày trượt băng) nhìn hắn ta.

Jame hít một hơi thật sâu, xem ra chiêu này không dùng được rồi, chỉ đành đổi qua mánh khóe khác thôi.

"Tiểu Mike của tôi, hai năm nay anh đều không đáp lại tôi. Anh biết trong lòng tôi đau khổ thế nào không?"

"Tiếp tục." Mike cười nhạo. Một dáng vẻ không quan tâm.

"Trong hai năm anh không ở đây, tôi đều ôm lấy mình mà ngủ, anh xem đáng thương chừng nào." Jame đã không thèm quan tâm đến mặt mũi mình nữa, còn nắm lấy tiểu bảo bối quan trọng nhất của mình: "Xem tôi đáng thương đến mức nào, anh hãy tha thứ cho tôi đi."

"Được thôi." Mike đột nhiên thay đổi thái độ.

Jame sững sờ, hắn không nghĩ Mike sẽ nhanh đồng ý như vậy.

"Anh tìm được tiểu nữ vương về đây cho tôi, anh muốn gì cũng được."

Trái tim nóng bỏng của Jame lập tức rơi vào địa ngục, còn không phải muốn lấy mạng của hắn sao? Đừng nói là tìm tiểu nữ vương trở về, bọn họ bây giờ thậm chí không có một chút tin tức nào về tiểu nữ vương. Nếu như cô ấy thực sự chết rồi thì tốt, ít nhất hắn sẽ tìm được thi thể của cô. Nhưng trong hai năm nay, bọn họ lại không tìm được gì cả.

Hai năm trước, sau khi bọn họ nghe được tin tiểu nữ vương rơi xuống biển, liền lập tức phái người lặn xuống biển tìm. Nhưng bọn họ hầu như đã tìm khắp vùng biển kia rồi, nhưng không tìm được gì, thậm chí đến một bộ áo quần cũng không tìm thấy.

Trong lúc đang tìm kiếm, có người nói một câu có phải đã bị cá ăn rồi không, đã lập tức bị chết trong tay Mike. Lúc đó, Jame bị dọa một trận. Mike từ lúc xuất ngũ, hầu như không giết người. Hắn vẫn còn nhớ Mike đã từng nói, mỗi lần giết người, đều sẽ khổ sở một khoảng thời gian. Nhưng lần này hắn ta không như vậy, ánh mắt hắn ta còn lạnh như băng.

"Nếu ai dám nói nhảm thêm một câu nữa, đây chính là kết cục." Nói xong câu đó, Mike liền bỏ đi.

Từ đó về sau, trong hai năm nay, Mike hầu như luôn phải đối diện với chính mình

"Nếu sớm biết như vậy, năm đó việc gì phải cam đoan nói với tôi, tiểu nữ vương sẽ không xảy ra chuyện?" Mike nhìn vẻ mặt đau khổ của Jame, khóe môi hắn ta nở một nụ cười.

Mike hít sâu một hơi. Lồng ngực của hắn trong hai năm nay cứ luôn có cái gì đè nặng, hắn ta chưa bao giờ được thoải mái.

Hắn ta vừa mới biết tin tiểu nữ vương của mình không xảy ra chuyện, vừa nhận được tin cô ấy vẫn còn sống, hắn còn chưa kịp nói với tiểu nữ vương chuyện của mình trong mười mấy năm qua. Tiểu vương nữ lại mất tích thêm lần nữa. Mà lần này lại không biết còn sống hay đã chết.

Sống chết không rõ. Buồn cười biết bao.

Nhìn thấy nụ cười mỉa mai trên mặt Mike, Jame trong lòng cũng rất khó chịu. Hắn mạnh mẽ ôm Mike vào trong lòng mình, hết lần này đến lần khác theo phía sau lưng của hắn ta.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi." Hắn nhắc tới nhắc lui bên tai Mike.

Mike muốn ra khỏi người hắn nhưng không biết phải làm sao vì sức của Mike không so được với hắn. Cuối cùng, Mike giống như cả người bị mất hết sức lực, hắn dựa vào người Jame, hai tay từ nhiên buông lỏng hai bên, giống như đã mất hết tất cả sự chống cự vậy.

Jame cũng im lặng, hắn không nói thêm lời nào nữa. Mike vùi mặt mình vào vai Jame, không tạo ra bất cứ tiếng động nào, cứ như vậy mà dựa vào người Jame. Hai năm nay, ai cũng không dễ dàng gì.

Jame yêu hắn, hắn không phải là cũng yêu Jame sao? Hắn ta chỉ là không đi nổi ra khỏi cửa, hắn ta không có cách nào tha thứ cho Jame, cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.

Nếu như hai năm trước bọn họ giết hết bọn buôn bán ma túy xung quanh, chứ không phải uy hiếp chúng, khiến bọn chúng thành thật nói ra, thì sự việc hai năm trước cũng không xảy ra rồi. Hắn ta hận bản thân mình bất lực. Jame còn có thể đi đến nơi nào được chứ?

Có lẽ, tình cảm của Jame đối với tiểu nữ vương còn sâu đậm hơn hắn ta. Chỉ có điều, Jame từ trước tới giờ chưa biểu đạt tình cảm với ai, ngoại trừ hắn.

Trong hai năm nay, Thợ Săn đã ít lời hơn rồi, không khí xung quanh hắn cũng trở nên lạnh lẽo rồi. Giờ đây, đến hắn ta gọi điện thoại, Thợ Săn cũng rất ít khi nghe máy.

Bọn họ quả nhiên đều không thể chịu đựng được chuyện tiểu nữ vương đã mất tích trên địa bàn của mình.

Trong hai năm nay, Mike cũng đã chịu đựng quá lâu rồi. Cả người hắn ta sắp bị đè sập rồi. Hắn ta không muốn chịu thua, không muốn lộ ra sự yếu mềm của bản thân trước mặt Jame. Chỉ là, lúc Jame thì thầm bên tai, hắn ta rốt cuộc không thể chịu nổi nữa. Hắn ta cũng có sai lầm, làm sao không mắc sai lầm được chứ?

Cơ thể Jame bỗng chốc cứng đờ. Hắn cảm giác được trên vai mình có nước gì ấm ấm chảy xuống.

"Bảo bối của tôi..." Giọng nói của Jame có chút nghẹn ngào: "Không sao đâu, chớ quên, đó là tiểu nữ vương. Tai nạn máy bay năm đó cô ấy còn có thể sống sót. Đây chẳng qua chỉ là rơi xuống biển mà thôi. Đừng quên, khả năng bơi của cô ấy rất tốt đấy."

Mike không nói gì.

"Chúng ta vẫn cứ chịu đựng chuyện không giết mấy người của Blake, không phải vì đang đợi hay sao?"

"Nhưng mà anh không điều tra được bọn họ bị giết." Giọng nói Mike mang theo tiếng mũi.

"Nhưng anh không cảm thấy cách chết của bọn họ rất quen mắt sao? Ngẫm lại chuyện trước kia, nghĩ kĩ xem, anh sẽ phát hiện được điều bất ngờ đấy."

Jame trước đây cũng không nói với hắn ta phát hiện của mình, bởi vì hắn sợ rằng Mike sẽ vô cùng kích động. Mike rơi vào trạng thái kích động thì làm sao có thể nhớ ra chứ?

Mike ngây người, chuyện trước kia?

"Nghĩ lại chuyện của Hill năm đó." Jame tiếp tục nhắc nhở.

Chuyện Hill năm đó? Trong đầu hiện ra một khung cảnh, Mike đột nhiên giật mình!

Giống như đúc!

"Cô ấy.... Cô ấy trở về rồi!"

Jame thở dài một hơi, Mike có vẻ đã nhớ ra rồi.

"Phải, cô ấy bây giờ đã về rồi."

"Nhưng tại sao cô ấy về rồi lại không tìm chúng ta?"

"Có lẽ là biết có người đang theo dõi chúng ta, cô ấy lại không muốn bị mấy người theo dõi chúng ta phát hiện ra hành tung của mình mà thôi."

Mike nghe đến đây, biểu cảm bỗng nhiên lạnh xuống. Trong hai năm nay, mỗi tuần đều có những cặp mắt đang rình rập bọn họ. Bọn họ sử dụng các biện pháp chống lại trinh sát, nhưng kế hoạch cũng thất bại. Sau đó, Jame đích thân ra tay, vậy mà vẫn thất bại.

Hai năm trước nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, Jame dùng thủ đoạn đi ép hỏi số 9 và số 40. Nhưng hai người đó chỉ không ngừng nói số 2 giết số 8, số 2 làm phản, còn lại thì bọn họ không biết gì cả.

Bọn họ làm sao có thể tin một thành viên Thần Kinh hội của trường Thợ Săn sẽ suy yếu thành như vậy. Bọn họ nhìn quen người chết, làm sao lại vì kích thích quá độ mà biến thành ngu ngốc như vậy? Nếu không có ai ra tay trước với họ, họ sẽ không bao giờ tin.

Hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không có ai biết cả.

"Yên tâm đi, cô ấy là tiểu nữ vương, cô ấy tự biết bản thân mình đang làm gì."

"Nếu như cô ấy cần chúng ta, cô ấy sẽ tới tìm chúng ta."

Mà điều bây giờ bọn họ phải làm, chính là chờ đợi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-257 )