Sự phẫn nộ của u linh! kinh hoàng! (1)
← Ch.199 | Ch.201 → |
Nhưng trong ký túc xá lúc này.
Những người sớm đã mệt mỏi lại chưa đi ngủ, quả thật là một chuyện thần kỳ, nghe nói là có người đang kể chuyện gì đó.
"Hây, các người không biết đâu, cái cô gái Hoa Hạ kia bây giờ không biết đang vui sướng với người ta ở đâu rồi ấy." Lúc nói câu này, số 33 gian xảo nhìn một lượt mọi người xung quanh, ánh mắt của hắn đậm mùi khiêu khích.
Ngốc Ưng không có phản ứng, những người còn lại tự nhiên cũng không có phản ứng gì, bọn họ đang nhịn, nếu không đến thời điểm bất đắc dĩ tự nhiên họ sẽ không ra tay.
"Các người không biết cô gái Hoa Hạ ấy nhìn thì không có gì nhưng khi chạm vào thì tuyệt đối sẽ cho các người cảm giác thoải mái." Số 33 nói tiếp.
"Ồ? Anh chạm vào rồi?" Lúc này không biết ai đã lên tiếng.
"Đương nhiên rồi." Số 33 cười lớn: "Kỹ năng giường chiếu của cô ta tuyệt đối không bình thường, mọi người đều nói con gái Hoa Hạ lên giường rất lợi hại, tôi thấy cô gái này nhất định cũng rất lợi hại."
"Cô ta có lợi hại hay không làm sao anh biết được?"
"Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ đưa cô ta lên giường, để cô ta phục vụ tôi!" Số 33 tiếp tục cười lớn.
Nói đến nước này rồi, nhóm người U Linh nếu vẫn không cảm thấy gì thì quả là hết nói nổi.
Ngân Lang là người đầu tiên có phản ứng, hắn không làm gì khác mà chỉ bước đến giữa ký túc xá, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn số 33.
Ngốc Ưng cùng Liệp Báo theo sát phía sau, Vạn Lỗi và Từ Chính cùng với Vương Hào cũng ngồi dậy, cùng nhìn về số 33.
Không khí trong ký túc xá trở nên khẩn trương hơn, số 33 cũng không nói gì nữa, chỉ ngả người dựa lên đầu giường của mình, khiêu khích nhìn bọn họ.
"Két..." Âm thanh mở cửa vang lên.
Mọi người dồn ánh mắt của mình về cánh cửa.
Chỉ thấy hai người An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng đang bước vào ký túc xá, biểu cảm của hai người đều lạnh lùng, mặt của Phó Quân Hoàng như vừa ngâm nước đá, đôi mắt đen nhánh của anh lần lượt nhìn từng người, ánh mắt sắc bén ấy làm mọi người cảm thấy như bị kim đâm.
Sau khi An Nhiên đi vào ký túc xá thì cảm nhận được không khí căng thẳng bên trong.
Ba người Ngân Lang, Ngốc Ưng và Liệp Báo đang đứng giữa ký túc xá với vẻ mặt lạnh tanh, trong đó biểu cảm của Ngốc Ưng là phẫn nộ đến cực điểm, ba người Vương Hào, Từ Chính và Vạn Lỗi cũng đứng lên, biểu cảm không đồng nhất nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của bọn họ.
Sau khi thấy An Nhiên và Phó Quân Hoàng trở về, Ngân Lang lập tức chạy đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, nhìn thẳng vào Phó Quân Hoàng một cái rồi đi đóng cửa ký túc xá lại, thậm chí hắn còn khóa cửa lại.
Ngay khi Ngân Lang khóa cửa thì lính gác cũng lui xuống, cũng có nghĩa là xung quanh ký túc xá không còn ai canh cửa nữa.
Lúc này, Thợ Săn đang ở trong phòng làm việc, trên tay kẹp một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ, nhìn về phía ký túc xá, trong mắt lóe lên tia sáng âm u.
Hắn đã ra điều kiện cho cô rồi, giờ chỉ xem cô làm như thế nào thôi.
"Huấn luyện viên." Liệp Báo và Ngốc Ưng đi đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, trên mặt vẫn còn vẻ căng thẳng chưa kịp giấu đi.
Bọn họ không biết những lời số 33 vừa nói sĩ quan huấn luyện có nghe chưa, chưa nghe thấy thì thôi, nếu như đã bị nghe thấy, thì hắn chỉ có một kết quả... Đó là chết!
Trong tay những người này sao có thể không có sinh mạng chứ, bọn họ cũng không phải sợ sĩ quan huấn luyện của mình sẽ giết một kẻ ngu ngốc, nhưng trong trường học lại công khai giết người là việc không tốt, chỉ cần một lần không tốt đã bị đuổi học rồi, điều này với sĩ quan huấn luyện mà nói quả là một vết nhơ trong cuộc đời.
Cặn bã như hắn nên giữ lại từ từ xử lý, không cần phải cho hắn đau đớn một lần như vậy, như vậy ngược lại càng dễ cho hắn.
Ngốc Ưng không nghĩ nhiều như Ngân Lang, hắn chạy đến trước mặt An Nhiên, nhìn một lượt cả người An Nhiên, sau khi xác nhận cô không sao mới thở phào một cái.
"May mà cô không sao."
An Nhiên cười và nói: "Yên tâm đi, tôi có chuyện gì được chứ."
Ngốc Ưng mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị Liệp Báo ngăn lại.
An Nhiên tất nhiên biết Ngốc Ưng định nói gì, nhưng chuyện này không phải là chuyện mà Ngốc Ưng có thể quyết định, cô có rất nhiều biện pháp khiến những người kia phải giậm chân.
"Số 8, không phải là cô có việc gì sao?" Số 14 nằm sấp trên giường nhìn An Nhiên, trong đôi mắt màu xanh của hắn có kèm theo ý cười thờ ơ.
An Nhiên hiếu kỳ: "Ồ? Anh nói vậy là có ý gì?"
"Vừa rồi có người nói đêm nay cô không đến." Biểu cảm của hắn chứa đầy mùi mờ ám.
Trong lúc này, ý nghĩa của việc không về nhiều hơn.
"Có người ở đây là ai?" Ánh mắt lạnh băng của An Nhiên lướt qua những người đang nằm trên giường.
Số 14 cười cười nhưng lại không nói gì, hắn quay người "Hầy, luyện tập cả ngày mệt quá, tôi đi ngủ trước đây."
Số 14 biểu thị ý không muốn xen vào chuyện này nữa, hắn chỉ thấy số 8 này không tệ, nhưng không cần thiết vì cô mà gây thù kết oán với những người khác.
Đây mới là bắt đầu huấn luyện, ai biết được đến cuối cùng người nào được giữ lại, người nào bị rời đi?
"Các người ngủ đi, tôi chỉ là muốn tìm vài người gây khó dễ chút thôi." Lời nói của An Nhiên rất lạnh lùng, đến cả khóe miệng của cô cũng lạnh tanh.
Lúc này làm gì có ai còn muốn ngủ nữa, trong mấy ngày bọn họ ở chung với những người Hoa Hạ, hành động của những người này cũng không quá phô trương, ngoại trừ những lúc tham gia huấn luyện thì hầu như rất ít khi nói chuyện với người khác, cho dù có nói thì trên mặt cũng mang nụ cười hờ hững.
Nhưng bọn họ chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, lại còn có nụ cười khiến người khác phải dè chừng, cứ như là thấy địa ngục tu la vậy.
Tuy mới mười tám tuổi, nhưng khí thế của cô quả thật khiến bọn họ cảm thấy sợ.
Đám người U Linh tự giác đứng sau lưng An Nhiên, đám người Từ Chính cũng chạy đến, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ở đây bọ họ đều là người Hoa Hạ, cho dù xảy ra chuyện gì thì bọn họ vẫn là một đội.
Nếu đồng đội của mình bị ức hiếp, bọn họ tự nhiên sẽ đi ức hiếp lại.
Vạn Lỗi mặc dù có nhiều ý kiến với An Nhiên nhưng lúc nghe thấy bọn người Tây Dương nói những lời dơ bẩn đó, trong lòng hắn cũng tràn đầy phẫn nộ.
Hắn mặc dù không vừa mắt Phó An Nhiên, nhưng hắn nhìn rất rõ năng lực của cô ấy trong mấy ngày nay, có thể ngồi vào chức đội phó bộ đội đặc chủng U Linh quả nhiên không chỉ bằng những lời nói suông được.
Nhưng cô ấy lại bị nói những lời không thể chấp nhận nổi như vậy, hắn làm sao có thể nhịn được chứ?
Trên mặt An Nhiên luôn mang nụ cười lạnh nhạt, chỉ là trong tươi cười lại ẩn chứa đầy sự lạnh lẽo.
Dưới những ánh mắt khác thường của mọi người, cô đi đến trước mặt số 33, cười híp mắt và nói: "Vừa rồi anh nói gì vậy, có thể nói lại một lần nữa không hả?"
Âm cuối trong lời nói của An Nhiên kéo rất dài, những lời nói thờ ơ của cô lại khiến người khác phải run sợ.
Lúc An Nhiên đi vào, số 33 vẫn chưa kịp nằm xuống, khi thấy An Nhiên thì người hắn đã bất giác cứng đơ lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng nhưng lại không nói lời nào.
An Nhiên cười và cũng không để ý, cô đi đến cạnh mấy cái giường, mỗi lần đi đến một cái giường thì đều gõ gõ mấy cái lên cột sắt trên đầu giường, sau đó cô đứng lại, lạnh lùng nói:
"Nào, các người nói cho ta biết, trói ta rồi đưa ta đến phòng làm việc của Hunter, các người được lợi gì, hả?"
Xôn xao...
Khi những người giả vờ ngủ nghe được lời này, biểu cảm của bọn họ vô cùng phong phú, số 14 ngồi dậy, ánh mắt đột nhiên rơi trên người An Nhiên.
An Nhiên đứng thẳng người ở giữa những chiếc giường, lông mày cau lại. Ở nơi cách cô chưa đến ba bước chân có một thân hình mạnh mẽ đứng sau cô, ánh mắt người đó vẫn luôn dừng trên người cô, tuy nhiên, quanh người anh ta lại tỏa ra hơi lạnh khiến cho những người khác phải chùn bước.
Số 2 kia quả thật không phải là người chúng ta có thể xem là đồng bọn được.
"Chết tiệt! Muốn chết à!" Ngốc Ưng nghe những lời An Nhiên nói lập tức phẫn nộ.
Nhóm người Hoa Hạ đã hoàn toàn nổi giận.
Bọn họ đột nhiên hiểu ra vẻ mặt của sĩ quan huấn luyện vừa rồi sao lại lạnh băng như vậy. Nếu không phải anh ấy sớm phát hiện, cứu tiểu quái vật về thì có phải bây giờ tiểu quái vật đã bị... Chà đạp rồi không?
Nghĩ đến đây, bọn người Hoa Hạ không đứng yên nữa, Ngốc Ưng là người đầu tiên xông lên, nhưng hắn xông lên chưa được mấy bước thì bị Liệp Báo ngăn lại.
"Thổ Báo Tử, thả tay ra! Ông đây không dạy cho đám cẩu này khóc đến kêu cha gọi mẹ thì ông sẽ cùng họ với cậu!"
"Được rồi đó! Đợi đi!" Nếu đội phó muốn cho bọn người đó chết, còn không phải là chuyện nhỏ sao? Bọn họ đến bây giờ vẫn chưa hành động tức là có nguyên nhân gì đó.
Ngốc Ưng nào chịu bỏ qua? Bây giờ trong lòng hắn dường như đang có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, nếu hắn không bùng phát ra thì nhất định hắn sẽ bị kìm nén mà chết mất.
Nhưng một ánh mắt của Phó Quân Hoàng cũng đủ làm hắn ỉu xìu xuống rồi.
"Bây giờ sợ rồi hả?" An Nhiên nhếch môi: "Bây giờ các người sợ cũng không sao, nhưng nếu lúc lên chiến trường mà các người vẫn sợ, a..."
Một tiếng "a" cuối cùng trong câu nói của An Nhiên đã hoàn toàn chọc giận số 33, hắn đã hoàn toàn bị cô khiêu khích.
"Số 8, nếu ngươi không về giường mà còn ở đây lẩm bẩm tôi sẽ đánh chết cô!"
An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng đang định xông lên, khuôn mặt cô nở nụ cười, giễu cợt nói: "Dựa vào anh?"
"Đánh cô tôi còn ngại bẩn!" Số 33 kiêu ngạo nói.
Ánh mắt An Nhiên lạnh lẽo, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh số 33, sau đó đấm vào mũi của hắn!
Số 33 kêu lên đau đớn, cả người cũng bị An Nhiên đánh văng ra ngoài.
Số 33 rơi xuống đất một cái phịch, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì An Nhiên đã lao đến chỗ hắn, không nể tình mà dùng chân đạp vào ngực hắn, từ trên cao nhìn xuống rồi cười.
"A, muốn đánh tôi đúng không? Chê tôi bẩn đúng không? Không sao, chúng ta có thể từ từ mà tính từng chút một."
Thấy số 33 bị đối xử như thế, Thành viên số 11 của Hải Báo lập tức xuống giường, nhưng khi hắn vừa xuống giường thì bị Phó Quân Hoàng ném ra ngoài, tuy nhiên, vẫn có thể thấy rất rõ vết thương trên mặt hắn.
Mấy người còn lại vừa muốn hành động cũng đồng thời bị đám người Ngân Lang ngăn lại, bọn họ phát hiện, trên mặt những người này cũng có vết thương.
"Thả tôi ra!" Số 33 vừa nói vừa bụm sống mũi, phận nộ nhìn An Nhiên và lớn tiếng hét.
"Buông ra? Có thể." An Nhiên đạp chân lên lồng ngực hắn, ngồi xổm xuống: "Nào, nói cho tôi biết, các người cuối cùng thấy chúng ta dễ bị ức hiếp ở chỗ nào, hả?"
Số 33 gào lên: "Tôi hoàn toàn không làm gì hết, cô dựa vào gì mà như vậy với tôi."
An Nhiên cười: "Tôi muốn đánh anh còn cần lý do sao?"
Cô cong môi một cách lạnh lùng: "Không phải anh nói muốn làm gì tôi sao? Nào, cởi hết ra, xem anh có đủ tư cách không?"
Lúc này, An Nhiên không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, lưỡi dao hắt ra ánh sáng lạnh bắt đầu chạy dọc từ trên trán của số 33 đi thẳng xuống bụng hắn, sau đó từ từ xuống dưới, cho đến khi dừng lại ở một chỗ thì đôi mắt màu trà của An Nhiên chứa đầy sự lạnh lẽo.
Cả người số 33 không khỏi run lên.
"Số 8, nếu cô muốn động thủ, tôi..."
"Phanh!"
Phó Quân Hoàng không báo hiệu trước mà nện cho hắn một quyền. Một quyền của Phó Quân Hoàng, số 11 nhận không nổi, sau khi nhận một quyền đó xong thì cả người số 11 ngã xuống giường, không dậy nổi nữa.
"Số 33, đừng tưởng anh thông minh. Các người tưởng che một miếng vải lên mặt tôi thì tôi sẽ không biết các người là ai sao?" An Nhiên mỉm cười và nói: "À, hẳn là các người nghĩ chúng tôi rất yếu đuối, dễ bị các người ức hiếp đúng không? Nhưng có ai nói với các người rằng trêu chọc ai cũng đừng trêu chọc người Hoa Hạ chúng tôi chưa? Hả? Nếu không thì chết như thế nào... Các người cũng không biết được đâu."
Dao găm hoàn toàn không rời vị trí, thậm chí mũi dao còn đưa lên đưa xuống chỗ đó của số 33. Trang phục của bọn họ bây giờ rất phong phanh, ngoài áo lót ra thì chỉ mang một chiếc quần quân đội, mũi dao sắc bén này nếu không cẩn thận thật sự có thể lấy mạng của hắn!
Ánh mắt của An Nhiên lướt qa những người có vết thương trên mặt, khóe miệng cô nở ra một nụ cười lạnh nhạt.
"Những người còn lại... Tôi sẽ không ra tay với các người, giống nhau quá nhiều ngày mai sẽ bị hỏi đấy."
"Tôi hoan nghênh các người, vào ngày mai, lúc tham gia huấn luyện, bày ra mọi cách để giày vò chúng tôi, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ là các người sẽ thành công đâu! Chúng tôi sẽ đợi các người vào lúc huấn luyện, và dĩ nhiên... Sẽ đối đãi với các người thật tốt!"
"Nếu đã ra tay với tôi, thì nên chấp nhận hậu quả!"
"Muốn chết? Đó là chuyện quá xa xỉ, sao tôi có thể để các người chết được?"
"Thời gian của chúng ta còn dài lắm."
Lúc An Nhiên đang nói những lời này, không ai ngắt lời, tất cả mọi người đều nghe, chỉ có số 11 đè nén không được thốt lên một tiếng rên đau đớn.
"Chỉ là, nếu thật sự có người muốn chết, tôi cũng không ngại tiễn một đoạn."
Sau khi An Nhiên nói xong, tất cả mọi người đều tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng không ngờ, lúc cô đứng dậy, bàn chân đang để trên ngực số 33 bỗng nhiên dẫm mạnh một cái. Lúc này, trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô thể hiện quyền lực tuyệt đối.
Đây là An Nhiên đang nói với mọi người, cô đang uy hiếp.
Cô công khai nói với mọi người nếu bọn họ muốn chơi thì cô sẽ chơi với họ, nhưng nếu bọn họ chơi không lại cô thì chỉ có đường chết.
Cô gái Hoa Hạ này quả nhiên rất thú vị!
Số 14 cười và trực tiếp nằm xuống giường, xem ra người này không cần hắn phải lo lắng.
Một người đang cuộn mình ngủ ngon lành khi nghe cô nói như vậy cũng thở một hơi dài, xem ra cô ấy không sao rồi.
Chỉ là hiện tại toàn thân hắn đang đau dữ dội, hắn muốn để giành sức, hắn không thể bị đánh gục.
An Nhiên về giường của mình, nhưng Phó Quân Hoàng lại không nhúc nhích gì, ban nãy lúc An Nhiên ra tay, anh mới thấy trên cánh tay của bảo bối có nhiều vết hằn đỏ, đôi mắt đen của anh lại biến thành màu đỏ.
Anh không chút do dự mà trực tiếp bẻ cánh tay của số 33 đang ở gần anh nhất.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng trật khớp vang lên cực kỳ rõ ràng.
An Nhiên sững người, cô lập tức đưa tay lên, lúc này cô mới phát hiện những vết dây hằn trên cổ tay mình.
Ai cũng không ngờ được Phó Quân Hoàng không nói lời nào lại làm như vậy, anh đi đến trước số 33 đang nằm trên nền đất, liếc nhìn cổ tay hắn, dùng cặp mắt căm hận nhìn hắn. Cả người số 33 bắt đầu run rẩy.
Phó Quân Hoàng giẫm lên cổ tay số 33 rồi bước qua, cùng lúc đó Ngân Lang cũng thả cánh tay của số 5 mà anh đang khống chế ra.
Nhìn thấy Phó Quân Hoàng đang từng bước tiến đến chỗ mình, số 20 đang bị Ngốc Ưng khống chế cũng biết mình thoát không được, hắn không thể trơ mắt nhìn cánh tay mình bị phế, nếu các ngón tay bị gì thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích luyện tập.
Do đó, lúc Phó Quân Hoàng còn chưa đến, số 20 đã ra tay với Ngốc Ưng.
Ngốc Ưng phản ứng rất nhanh, thân thủ của số 20 cũng không tồi, công phu của hắn cũng không kém Ngốc Ưng là bao, nhưng Ngốc Ưng bây giờ đang không tìm được chỗ trút giận đột nhiên gặp một người để luyện tập thì làm sao có thể để lỡ chứ.
Hắn thả hết toàn bộ, chỉ đánh với mỗi số 20.
Bọn Tây Dương chết tiệt này. Hôm nay tôi không đánh cho các người tàn phế, thì Ngốc Ưng tôi không xứng làm thành viên của U Linh!
Nếu không phải hai người đều bị tiêu hao thể lực thì trận đánh này tuyệt đối còn phải đánh rất lâu. Các thành viên U Linh luôn giành chiến thắng trong các buổi huấn luyện thường ngày của họ, không khác gì với chương trình huấn luyện của trường Thợ Săn, do đó, nếu nói về thể năng, thì Ngốc Ưng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thấy số 20 bắt đầu phản công, những người khác cũng ra tay ngay lúc đó, bọn họ cũng không thể ngồi đó chờ Phó Quân Hoàng đến bẻ cổ tay của mình được.
Mọi người trong ký túc xá bắt đầu đánh nhau, loại bỏ được ba người, chỉ còn lại ba người, Phó Quân Hoàng không ra tay nữa nhưng anh nhất định phải bẻ tay của những người kia.
An Nhiên không có tâm trạng để ý đến bọn người đó, lúc cô quay người đi ngủ thì thấy Phó Quân Hoàng khoanh tay, gật đầu, anh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Ngốc Ưng, lúc không ai ngờ được, Phó Quân Hoàng trực tiếp chế trụ số 20, sau đó bẻ tay hắn.
Anh dùng phương thức giống nhau để bẻ tay hai người khác là số 29 và số 37.
Tiếng kêu đau đớn vang khắp ký túc xá, bọn họ định gọi lính gác cổng vào nhưng họ phát hiện dù bọn họ có kêu thế nào đi nữa thì cũng không có ai đi vào.
Nhóm người Hoa Hạ lúc này đã lên giường đi ngủ, bọn họ không sợ lúc bọn họ ngủ có người đến báo thù, chỉ cần những người đó không sợ chết thì hoàn toàn có thể báo thù.
Giống như An Nhiên nói, bọn họ không sợ bọn chúng ra tay, chỉ sợ bọn chúng không làm gì.
Đối phó với bọn người Tây Dương này, bọn họ có rất nhiều cách.
Tất cả việc làm của nhóm người Hoa Hạ trong đêm nay hoàn toàn có tác dụng, An Nhiên vốn tưởng lúc trước, khi kiểm tra sức khỏe, cô đã thể hiện đủ nhiều rồi, nhưng không ngờ lại có người không có mắt, thích chĩa họng súng về phía họ.
Nhưng lần này, sau khi bọn họ chứng kiến thực lực của người Hoa Hạ, tất cả đều duy trì thái độ im lặng.
Thực lực người Hoa Hạ lúc này rất mạnh.
← Ch. 199 | Ch. 201 → |