Vay nóng Tima

Truyện:Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Chương 195

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Hiện có 257 chương (chưa hoàn)
Chương 195
Huẩn luyện dã ngoại, chuyện cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-257 )

Siêu sale Lazada


Lúc ngày mới vừa mới bắt đầu, nhóm học viên đã bắt đầu lục tục đến điểm cuối.

Nhóm học viên không còn hăng hái như lúc vừa đến, lúc này bọn họ đều chật vật không chịu nổi mà nằm trên mặt đất thở hổn hển dữ dội, mặt nhìn có vẻ cực kỳ đau khổ, bọn họ đã không quan tâm được hình tượng của bản thân nữa, lúc này đối với họ mà nói, chỉ cần có thể nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc cũng rất tốt rồi.

Tuy nhóm người U Linh không phải là đội đến điểm cuối đầu tiên, nhưng mà cũng không có tụt lại phía sau cùng.

Nhóm người U Linh đến được điểm cuối cũng không ngã xuống đất nghỉ ngơi như các học viên khác, mà là nhanh chóng chạy tiếp về phía trước, chỗ đó có mấy thùng lớn chứa cháo trắng và bánh ngô, bánh rất cứng, nếu không có cháo trắng thì có lẽ không thể nào nuốt được bánh đó.

Nhóm người U Linh đã quen cuộc sống như vậy, lúc U Linh huấn luyện, trừng phạt của bọn họ đều là như vậy, vài người rớt lại phía sau cùng không có quyền lợi ăn cơm, nếu cứ liên tục vòng tuần hoàn ác tính như vậy, họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị đào thải.

Đợi sau khi nhóm người U Linh tự giác cầm bánh ngô và một chén cháo trắng ngồi ở một bên bắt đầu ăn ngấu nghiến, toàn bộ đám người ngã xuống đất thở hổn hển dữ dội đều xoay người dậy trong nháy mắt, nhằm về phía đồ ăn của họ.

Đêm qua họ không ăn nhiều cơm tối, này còn chưa được nghỉ ngơi hoàn toàn thoải mái đã bị kéo đi chạy ngoài trời 10km, ai có thể chống đỡ được cơ chứ?

"Nhớ kỹ, người chạy ở cuối cùng thì không có cơm ăn!" Thợ Săn lớn tiếng hô trong đám người, nhưng mà lúc nói lời này, tầm mắt ông lại khẽ quét qua nhóm người U Linh.

Dường như nhóm người này rất rõ cách sinh tồn ở đây, thậm chí ông còn có loại cảm giác họ rất rõ làm sao để tiếp tục chơi đùa.

Chỉ có điều ông nghĩ đến phương diện này có sự tồn tại của Phó Quân Hoàng, hơn nữa nghe nói, Phó Quân Hoàng là huấn luyện viên của nhóm người này, vậy thì đương nhiên cũng không tồi rồi.

Nhưng nếu là vậy thì ông phải thay đổi kế hoạch huấn luyện của mình rồi.

Nhưng mà nếu như một khi thay đổi kế hoạch huấn luyện thì phải thay đổi toàn bộ kế hoạch, đây là một công trình to lớn.

Thợ Săn hơi nhíu mày, sau đó buông tha cho quyết định này, ông mặc kệ đám người Hoa Hạ này chuẩn bị dốc sức ra sao, giả mãi mãi đều là giả đúng không? Ông sẽ làm cho những người này nếm được ưu đãi của trường học thợ săn đối với họ.

"Một người chỉ có thể lấy một cái!" Thợ Săn đồng loạt bắt được tay của binh lính đang đưa ra đi lấy cái bánh ngô thứ hai, ánh mắt lạnh lẽo.

Binh lính kia đã mệt đến mức không nói thành lời, sao ăn một cái bánh ngô to cỡ bàn tay mà no được chứ? Hơn nữa nói cháo trắng kia chi bằng nói là nước cơm, thậm chí họ còn không thấy được hạt gạo nào bên trong.

Năm người đến cuối cùng không được ăn cơm, bọn họ gần như phải bò mới bò qua được, chỉ là lúc bọn họ bò về phía đồ ăn thì bị thợ săn ngăn cản lối đi.

"Mọi người đã không còn tư cách ăn cơm, bây giờ hít xì dầu một trăm lần tại chỗ."

Giọng nói không lưu tình chút nào của thợ săn vang lên trên đỉnh đầu năm người.

Trong năm người này không có cô gái nào, năm người học viên đã không còn sức lực đi tranh luận nữa, nhưng hít xì dầu một trăm cái? Sao bọn họ có sức để làm nữa chứ?

Nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của thợ săn, họ không làm không được. Họ biết thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Chỉ cần yếu hơn người khác, cũng chỉ có mức bị người khác ăn.

Không thể oán thán bất kỳ điều gì, chỉ có thể tự trách bản thân không bằng người khác.

Năm người học viên liếc mắt nhìn nhau, lập tức không nói câu nào mà bắt đầu hít xì dầu.

Lúc người dựa vào trên người Phó Quân Hoàng nghỉ ngơi nhìn thấy năm người kia, trong ánh mắt hơi lộ vẻ kinh ngạc thoáng qua, thậm chí trong năm người kia còn có một người châu Á, trước kia cô cũng không phát hiện ra cậu bé châu Á kia.

"Nhìn gì vậy?" Hơi thở Phó Quân Hoàng có vẻ cực kỳ bình ổn, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào, lồng ngực nhấp nhô không khác gì so với lúc bình thường.

An Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, sắc mặt cô có vẻ hơi trắng xanh, cô hỏi anh:

"Không mệt sao?"

Phó Quân Hoàng lắc đầu: "Không mệt." Từ sau khi anh ra khỏi hang động kia thì anh đã không còn cảm thấy mệt mỏi.

An Nhiên đưa hai tay ra ôm Phó Quân Hoàng: "Như vậy rất tốt không phải sao?" Trong ánh mắt An Nhiên xẹt qua vẻ u ám, cô không tra được chút manh mối nào về người năm đó bắt lão soái ca đi làm thí nghiệm.

An Nhiên cũng từng âm thầm điều tra tin tức của cơ thể này, nhưng nhận được đều là trống không, không có tí tin tức nào.

Xem ra người ẩn giấu phía sau đám người kia rất lợi hại.

Không sao, dù sao cô cũng có thời gian, để từ từ bắt đám người này lại!

"Này, số 8, cô và số 2 là một đôi sao?" Một giọng nói trêu ghẹo vang lên, An Nhiên nhìn sang, lại là số 21 lúc trước nói chuyện nhiều với họ.

An Nhiên không để ý đến anh, bây giờ giữ sức khỏe vẫn quan trọng hơn.

"Nếu như hai người không phải là một đôi thì ở cùng tôi đi, tôi nhìn trúng cô rồi." Nhìn số 21 không có vẻ gì là đang nói đùa, mặt anh còn lộ chút vẻ nghiêm túc.

"Nếu như không muốn chết thì cách xa tôi một chút." An Nhiên hoàn toàn có lòng tốt mà nhìn số 21, sau đó tiếp tục núp ở trong lòng Phó Quân Hoàng, không nói thêm câu nào nữa.

Hình như tình hình của Vạn Lỗi cũng hơi chật vật, tuy anh không ở trong đội ngũ năm người kia, nhưng mà xem ra rõ ràng anh tiêu hao nhiều thể lực hơn nhóm người U Linh rất nhiều.

Lúc Vạn Lỗi đến được điểm cuối thì tầm mắt âm u khẽ quét qua người An Nhiên, sau đó nhắm mắt lại, không nói gì cũng không làm gì, cứ nằm như vậy.

Tiết mục duy nhất vào lúc này của nhóm học viên chính là xem năm học viên kia hít xì dầu, họ nhàm chán đến độ bắt đầu đếm cho năm người kia, có người trực tiếp cạn kiệt sức lực nằm trên mặt đất, không nhúc nhích tí nào, đôi mắt đều đã nhắm chặt lại.

Đội y hộ vẫn luôn chờ ở một bên vội vàng đi lên, bắt đầu kiểm tra cơ thể những người đang nhắm chặt mắt này.

Đây chỉ mới là một bắt đầu mà thôi.

An Nhiên yên lặng thở dài ở đáy lòng, thợ săn cũng không phải là một người mềm lòng.

"Đều đã nghỉ ngơi xong rồi đúng không? Nếu đều đã nghỉ ngơi xong thì tất cả đứng vững hết cho tôi!" Sau khi toàn bộ năm người đã hít xì dầu xong thì giọng nói của thợ săn đột nhiên vang lên.

Mọi người chợt giật mình, toàn bộ lập tức đứng lên từ trên mặt đất.

Có vài người do đứng lên quá nhanh, máu không cung đủ, mê mang choáng váng một lúc, suýt nữa ngã quỵ trên đất, may mà có người bên cạnh đỡ, nếu không thì chắc chắn sẽ ngã cực kỳ thảm.

Hoa Hạ.

Bên trong căn phòng u ám chỉ có một ngọn đèn màu da cam đang sáng, có hai người đang yên lặng ngồi trước bàn.

"Nói đi, em tốn sức tìm tôi như vậy, chắc không phải là yêu tôi rồi chứ?" Giọng nói tùy tiện không đàng hoàng vang lên, người nọ có một đôi mắt quyến rũ, anh nhìn người phụ nữ đang ngồi ở phía đối diện như đang muốn ăn anh vào bụng, cười ha ha nói.

Ánh mắt Kiều Tử Du u ám dừng ở trên thân người kia: "Nguyên Phi, anh biết tại sao tôi lại đến tìm anh."

Nguyên Phi nhún nhún vai: "Sao cơ? Em muốn rồi hả? Yên tâm, tuy em bắn một phát súng vào tôi, nhưng mà nói thật, kỹ thuật của em đúng thật là không tồi. Tuy nhiên, tôi chỉ là một thế thân cực kỳ đáng thương."

Kiều Tử Du cười lạnh: "Nguyên Phi, nếu tôi đã dám bắn một phát súng vào anh thì tôi sẽ dám bắn phát súng thứ hai. Nếu hôm nay tôi có thể tìm được anh, lần sau tôi vẫn có thể tìm được anh như trước."

"Ồ? Hóa ra Cáo Lông Đỏ của chúng ta thích tôi như vậy nha." Nguyên Phi tiếp tục cười: "Nhưng mà vậy phải làm sao bây giờ, tôi lại không thích em. Chúng ta chỉ là dựa theo nhu cầu có đúng không?"

"Ồ? Nếu tôi không nhớ nhầm thì anh chỉ là người do tôi mua về từ chỗ MB nhỉ?" Giọng nói Kiều Tử Du chợt trở nên lạnh lùng: "Nói, anh đang làm việc cho ai."

"Ôi, xem em nói kìa, đương nhiên là tôi làm việc cho bản thân rồi. Có một người đẹp siêu cấp như vậy yêu thương nhung nhớ tôi, còn muốn cho tôi tiền, đương nhiên là tôi sẵn lòng rồi." Đương nhiên là Nguyên Phi không sợ Kiều Tử Du đe dọa: "Nhưng mà tôi hỏi em, bị một người đàn ông có khuôn mặt tương tự Diêm Tử Diệp đặt dưới thân thì có cảm giác thế nào? Có phải cực kỳ thoải mái hay không, có phải cảm thấy ước muốn của mình trở thành sự thật rồi hay không hả?"

Kiều Tử Du đột nhiên cầm lấy súng, họng súng nhắm ngay mi tâm của Nguyên Phi: "Nếu như anh không muốn chết thì tốt nhất bây giờ hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai, làm việc cho kẻ nào."

Nguyên Phi cười cười: "Không, em không nỡ giết tôi."

"Anh quá tự tin rồi." Cô mở chốt an toàn.

"Đương nhiên. Cho dù nói thế nào thì tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em đấy." Lúc Nguyên Phi nói ra lời này, nhìn vẻ mặt rất mập mờ.

Anh nói đúng là sự thật, ban đầu lúc anh đặt cô dưới thân, hoàn toàn không ngờ đó lại là lần đầu tiên của cô, cô thích Diêm Tử Diệp như vậy, sao còn không dâng lên trinh tiết quý báu của bản thân? Mà lại chọn cho anh, một người có khuôn mặt gần giống Diêm Tử Diệp.

Pằng ——

Viên đạn xẹt qua má Nguyên Phi.

Trên má Nguyên Phi lập tức truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát.

"Nguyên Phi, đừng tưởng rằng, tôi sẽ không ra tay. Anh có phần quá coi trọng bản thân rồi." Kiều Tử Du không hề định cho qua, khi Nguyên Phi còn chưa mở miệng, lại bắn thêm một phát súng, viên đạn vẫn xẹt qua gương mặt anh như cũ, bây giờ trên gương mặt anh đã có một vệt máu rồi.

Nguyên Phi hơi khó tin mà đưa tay chạm vào gò má của mình, cảm giác đau đớn khiến anh không thể không hít một hơi khí lạnh, ánh mắt anh nhìn về phía Kiều Tử Du lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.

"Kiều Tử Du, Nguyên Phi tôi cũng không có nguyên tắc không đánh phụ nữ." Nguyên Phi cong khóe miệng, sau đó nói: "Em muốn có được tin tức từ chỗ tôi, ha, vậy mà cũng có thể nghĩ được."

Sao Kiều Tử Du có thể bị anh dọa được: "Nguyên Phi, tôi dám đến tìm anh, đương nhiên là nắm được nhược điểm của anh, bây giờ chỉ cần anh nói cho tôi rốt cuộc là ai muốn ra tay với Tần Môn, hết thảy chuyện cũ tôi đều không tính toán nữa."

"Ôi, nhìn xem Đường chủ của chúng ta đại nghĩa cỡ nào, tiếc là tôi không biết tốt xấu như vậy đó." Nguyên Phi đột nhiên nở nụ cười: "Em phải biết rằng, chủ nhân nhà tôi, ghét nhất chính là người ăn cây táo rào cây sung. Tôi vẫn chưa muốn khiến chủ nhân nhà tôi chán ghét tôi đâu."

Kiều Tử Du lạnh lùng nhìn anh, cũng lúc cô đang muốn ra tay, Nguyên Phi đột nhiên đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất của anh đi đến bên cạnh Kiều Tử Du, cũng ngay lúc cô ngẩn ra, một tay choàng sau lưng cô, sau đó ôm ngang eo cô, cười nói:

"Nhìn xem Đường chủ của chúng ta xinh đẹp như vậy, tại sao luôn thích bày ra vẻ mặt lạnh lẽo vậy chứ? Chắc chắn em không biết, lúc lửa tình trong em dâng cao, lúc em gọi tên anh Diêm của em, vẻ mặt động lòng người biết bao, e rằng ngay cả chính em nhìn thấy cũng chưa chắc đã tin, người lộ vẻ mặt nịnh nọt như vậy lại là chính em."

Nguyên Phi vừa nói, vừa lấy ra di dộng của mình, mở một tấm hình cho Kiều Tử Du xem, người trong ảnh chính là Kiều Tử Du, Kiều Tử Du cùng lăn ga trải giường với Nguyên Phi.

Kiều Tử Du căm phẫn nhìn Nguyên Phi, Nguyên Phi gỡ súng lục trong tay cô xuống, sau đó nở nụ cười: "Có phải cảm thấy cực kỳ động lòng người hay không? Lúc nào tôi nhớ em đều mở ra nhìn. Em nói xem, nếu tôi bán tấm ảnh này cho tòa soạn, tôi có thể nhận được bao nhiêu tiền nhỉ?"

Ánh mắt Kiều Tử Du trở nên lạnh hơn, ánh mắt lạnh lùng kia giống như muốn bắn thủng cả người anh.

Nguyên Phi đột nhiên buông Kiều Tử Du ra, chậm rãi đi ra ngoài ngay dưới ánh mắt lạnh băng của cô, xem ra anh lại phải đổi nhà rồi, chỉ là trước khi anh đi, anh ném lại một câu:

"Đời này Diêm Tử Diệp khó có thể ở cùng với em nữa. À, đúng rồi, còn có thế thân tôi đây, cũng không hề thích em."

Khoảnh khắc Nguyên Phi rời đi, Kiều Tử Du giống như đột nhiên lấy lại tinh thần, cô gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, vẻ mặt từ từ lộ vẻ căm phẫn!

Cô biết, cô đã biết cả rồi!

Cô không cần người khác tới nhắc nhở cô! Cả đời này anh Diêm đều khó có thể ở cùng với cô nữa, cho dù anh ở cùng với người khác, cũng không thể nào ở cùng với cô.

Nếu như họ đi cùng với nhau, dù sao giữa họ sẽ cách một Tần gia, cô không gỡ được khúc mắc của bản thân, luôn muốn vị trí của bản thân trong lòng anh cao hơn Tần gia, nhưng mà đây sao có thể? Cho dù là nói bây giờ, ngay cả Phó An Nhiên kia cô cũng không bằng, huống hồ là Tần gia? Tần gia nuôi bọn họ từ nhỏ đến lớn.

—— "Muốn báo thù không?"

Cô vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô gặp Gia, người đứng ở bên ngoài vòng tròn, lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt người không có chút độ ấm nào, chỉ là lạnh lùng như vậy mà hỏi cô.

Cô vẫn nhớ rõ, lúc đó chàng trai đứng bên cạnh Tần gia cũng không nói gì cả, trong đôi mắt anh cũng không có thần sắc gì, nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được lúc anh nhìn về phía Tần gia, trong đôi mắt chứa vẻ cuồng nhiệt.

Ngay trong khoảnh khắc đó, chàng trai đó lọt sâu vào trong lòng cô.

Lúc đó cô trả lời thế nào nhỉ? Cô đã quên lúc đó nói gì, chỉ là không ngừng gật đầu, nước mắt liên tục chảy ra từ trong vành mắt.

Sau khi cô bị nhốt vào phòng giam kia, không giây phút nào là cô không muốn trốn khỏi nơi đó, ngày nào cô cũng cầu xin người khác cứu cô ra ngoài, nhưng mà đều đã khóc cạn nước mắt, nhưng không có ai cứu cô, bọn họ đều dùng ánh mắt ghê tởm nhìn cô, đều vươn tay chạm vào cơ thể cô khiến toàn thân cô phát run.

Cô chán ghét nơi đó, cô muốn bỏ chạy, nhưng mà sau mỗi lần chạy trốn thất bại, phải đối mặt với từng trận đánh đập cực kỳ thô bạo, sau đó cô học được thông minh, cô không chạy nữa, cô học tất cả chuyện để hầu hạ đàn ông, cũng cùng ngày cô bị bán đấu giá, lúc cô bị nhốt trong lồng giam, Tần gia đã xuất hiện trong sinh mệnh cô.

—— "Muốn báo thù không?"

Sao có thể không muốn chứ, ngày nào cô cũng muốn, từng giây từng phút đều muốn, cô hận không thể giết chết hết toàn bộ người nơi đây.

Nhưng mà người này có thể tin, có thể làm cho cô tín nhiệm sao?

Lúc cô còn chưa phản ứng kịp thì cô đã bắt đầu gật đầu, cơ thể cô đã tự động bắt đầu khuất phục người phụ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

Cô nghe thấy người khác gọi cô ấy là Tần gia, thậm chí nhìn thấy những người lúc trước kiêu căng vênh váo đều khúm núm với cô gái như tiên kia, tất cả cử chỉ và hành động đều là dáng vẻ thật cẩn thận.

Cô biết, chỉ cần cô ấy là có thể cứu được cô rồi.

Cô không thể nghĩ đến biện pháp khác, cô không thể nói thành lời, cũng không kêu được, chỉ có thể không ngừng hô, tiếng phát ra cũng chỉ là tiếng hu hu, cô sợ cô gấp gáp, cô sợ người này muốn đi, càng làm bản thân sốt ruột đến độ không nói nên lời.

Cô gấp gáp vươn tay ra nắm lấy quần áo của cô ấy, nhưng mà lúc cô còn chưa chạm được bộ quần áo xa hoa kia thì chàng trai lạnh lùng đó đã đứng ở trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn cô.

Câu đầu tiên anh nói với cô chính là: "Đừng chạm vào Gia."

Khi đó cô vẫn chưa biết, bắt đầu từ khi đó, Diêm Tử Diệp cũng đã bắt đầu có tình cảm khác thường với Tần gia rồi.

Lúc đó Kiều Tử Du vẫn không rõ, tại sao Gia lại cứu cô, nhưng mà người chỉ cứu cô, không nói gì cả, đưa cô về thẳng nhà.

Cô vẫn luôn cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì từ đầu đến cuối, những người lúc trước giam cầm cô đều không nói câu nào, thậm chí vẻ mặt còn dè dặt giống như phụ nữ.

Sau đó, sau đó cô tiến vào Tần trạch, cô chỉ có tên mình, lúc Gia hỏi tên cô, cô nói tên của mình. Sau đó, người đã nói:

"Sau này nơi đây chính là nhà cô, tôi là chủ nhân của cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không xảy ra chuyện gì."

Sau đó, cô ấy xua tay, cô liền bị dẫn đi xuống.

Người dẫn cô đi chính là chàng trai kia, tuổi tác chàng trai đó xấp xỉ với cô.

"Gia không thích bên cạnh có người lạ, sau này cô cách xa Gia một chút." Cô luôn nhớ rõ, đây là câu nói thứ hai Diêm Tử Diệp nói với cô.

Mà câu nào cũng là cách xa Gia một chút.

Khi đó cô vẫn không biết gì, không hiểu gì, cô chỉ cảm thấy chàng trai có bề ngoài đẹp trai này đối với cô thật tốt, tuy người lạnh lùng, nhưng mà anh nói hết điều cấm kỵ của Gia cho cô.

Bây giờ ngẫm lại, lúc trước bản thân thật đúng là rất ngây thơ, khi đó anh Diêm đã bày ra vẻ mặt rõ ràng như vậy, cô lại tưởng rằng anh chỉ đang nói cho cô biết điều cấm kỵ của Gia.

Nếu như lúc đó cô nghe ra được, có phải sẽ không xảy ra những chuyện sau này rồi hay không? Có phải gia sẽ không phải chết, có phải cô sẽ không phải... không có nhà rồi hay không?"

Lúc Tần gia còn sống, Tần trạch là nhà cô.

Nhưng mà bây giờ Tần gia đã không còn, vậy thì nhà cô... ở nơi đâu?

Nguyên Phi đi thẳng đến nhà Caesar, nhưng không ngờ anh không tìm được Caesar, mà lại thấy Lại Tư đang đứng ở cửa lộ vẻ mặt trầm tư.

"Ôi Lại Tư của chúng ta, đang tự hỏi vấn đề lớn trong cuộc đời đây sao." Hai tay Nguyên Phi đút trong túi đi vào nhà Ceasar từ trong bóng đêm.

Lại Tư không ngờ lại gặp được Nguyên Phi trong quãng thời gian này, sau khi thoáng sững sờ, lập tức nói: "Đã vài ngày không có tin tức của chủ nhân, tôi..."

"Lo lắng?" Nguyên Phi cười cười, lập tức tính ngày: " Ây da yên tâm đi, cũng không phải anh không biết, gần như lần nào lão đại cũng sẽ mất tích một đoạn thời gian vào khoảng thời gian này, chờ qua một lúc sau, anh ấy sẽ nhanh chóng trở về thôi."

Lại Tư ngẫm lại thấy cũng đúng: "Sao vậy, ngay cả anh cũng không biết chủ nhân đi đâu sao?"

"Ha tôi nói với anh Lại Tư này, đừng tưởng rằng có thể moi được tin từ trong miệng tôi."

"Tôi thấy anh cũng không biết." Lại Tư chậc chậc thành tiếng.

"Không biết thì sao nào, tôi chính là vui vẻ mà không biết thế đấy." Thật đúng là Nguyên Phi không biết Caesar đi đâu.

Trong những năm qua, Caesar luôn biến mất một đoạn thời gian trong khoảng thời gian này, tuy thời gian không lâu lắm, nhưng mà anh cảm thấy dường như Caesar đang làm chuyện lớn gì đó.

Dường như gương mặt đen thui của Lại Tư lại đen thêm vài phần: "Chủ nhân không có ở đây, nếu như anh có chuyện gì thì..."

"Thôi đi, nếu anh ấy đã không có ở đây thì tôi sẽ không đi vào, chờ anh ấy trở lại thì gọi điện thoại cho tôi." Nói xong rồi thì Nguyên Phi không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Nhưng mà lúc anh vừa xoay người, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Gần đây Tần Môn bên kia càng ngày càng hoạt động nhiều, thậm chí rất nhiều thế lực họ âm thầm sắp xếp đều bị người khác tiêu diệt, còn có không ít anh em đều đã mất tích, này đối với họ mà nói cũng không phải là tin tức tốt.

Nhưng mà lúc nguy cấp này, rốt cuộc lão đại lại chạy đến chỗ nào rồi?

"Bên kia có tin tức không?" Một người đàn ông khoác một cái áo dài trắng cầm một lọ thuốc trong tay, giọng nói khi anh mặc bộ đồ phòng hộ có hơi khó chịu.

"Tiểu thư ở bên kia thích ứng cực kỳ tốt, ít nhất bây giờ không có xuất hiện bất kỳ tình huống nào. Hơn nữa nghe nói, biểu hiện còn rất không tồi." Trương Tuấn cũng mặc bộ đồ phòng hộ nói kính cẩn lễ phép.

"Vậy là tốt nhất. Tôi cũng không muốn để cho bảo bối của tôi chịu chút tổn thương nào." Tiếp tục nhìn chất lỏng hồng nhạt trong ống nghiệm, die, n; da. nlze. qu;ydo/nn giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ khiến cho người khác toàn thân phát run.

Trương Tuấn gật gật đầu: "Vậy thì bên chỗ thiếu gia..."

"Mặc kệ nó, đến lúc đó tự nhiên sẽ không có chuyện gì." Người đàn ông nhìn chất lỏng hồng nhạt kia, nhìn nó cuối cùng từ từ biến thành màu đen, ánh mắt vốn còn chút độ ấm lập tức trở nên lạnh băng: "Đúng rồi, vẫn không có kết quả sao?"

Trương Tuấn lắc đầu: "Bọn họ đều đang tìm, đã bắt đầu mở rộng phạm vi đến lân cận các quốc gia rồi."

"Đẩy nhanh tốc độ, tôi không đợi được quá lâu."

"Dạ." Trương Tuấn nhìn người đàn ông treo ngược ống nghiệm lên, sau đó nói: "Cũng không có tin tức gì về Triêu Thánh bên kia, nghe nói người của họ đã từng tìm kiếm ở Nhật và Hàn, cũng không tìm được thứ mà chúng ta cần. Mà chúng ta gần như đã tra khắp đại lục Hoa Hạ rồi, chúng ta cũng xem nhiều lần phần danh sách của Triêu Thánh, cũng không có gì khác thường."

Người đàn ông ném ống nghiệm vào thẳng trong hồ, cả người ngồi trên ghế sofa, mặt lộ vẻ u ám.

Bịch ——

Tiếng người ngã xuống đất.

Súng bắn nước bắn ra nước mãnh liệt đâm vào trên người mỗi một học viên, có người không chịu nổi ngã thẳng xuống đất, nhưng mà sau khi ngã xuống, việc bọn họ phải làm chính là lập tức đứng lên, hơn nữa trở lại trong đội ngũ một lần nữa.

Phó Quân Hoàng che chở An Nhiên sít sao, tuy phần lớn nước đều bắn lên người anh, nhưng dù sao anh cũng có cách nào che toàn bộ nước được.

Nước buổi tối không đến mười độ, thậm chí bắn trên người còn có cảm giác lạnh thấu xương.

Có người phải chịu đựng lực nén mạnh mẽ của nước, còn phải chịu đựng nước lạnh buốt này. Nếu như đổi lại là lúc bình thường, bây giờ bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, nhưng mà ngày này, bọn họ vừa trải qua huấn luyện với cường độ cao, đang là lúc cạn kiệt sức lực.

Súng bắn nước với lực lớn phun mọi người ngã hết trên mặt đất, bọn hj không biết bị bắn bao lâu, bọn họ cũng không biết rốt cuộc còn có thể chịu đựng bao lâu, việc bọn họ cần phải làm là không thể gục ngã, bởi vì bọn họ không biết sau khi bản thân gục ngã, còn có thể đứng lên nữa hay không.

An Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tay chân cô đều bắt đầu tê liệt, cả người đều đang run rẩy.

Phó Quân Hoàng đã không có thần kinh đâu đớn trên người, đối với rất nhiều thứ thì phản ứng của anh tương đối chậm chạp, ngoại trừ phản ứng nhanh nhạy của cơ thể với điều kiện bất lợi ra thì phản ứng của anh lúc nào cũng chậm.

Nhưng mà cho dù vậy thì lúc này Phó Quân Hoàng cũng cảm thấy cực kỳ lạnh, anh không quan tâm đến bất kỳ điều gì mà dùng sức ôm chặt bảo bối của mình, anh muốn che chở cô sau lưng anh.

Nhóm người u linh rất ăn ý, bốn người đàn ông bảo vệ An Nhiên chặt chẽ bên trong, không phải Thợ Săn không nhìn thấy, nhưng đây với ông mà nói không sao cả, tinh thần đoàn đội vẫn rất quan trọng, không ngờ đmá người Hoa Hạ này lại đoàn kết như vậy.

Bịch-------------

Lại có người ngã xuống, nhưng mà bây giờ, anh còn chưa đứng lên, người nọ đã quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân co giật, anh hô yếu ớt:

"Tôi không xong rồi, tôi không chịu nổi nữa, tôi không được..."

"Số 29, đứng lên đi! Anh mau đứng lên!"

"Số 29! Nếu như anh không đứng nổi, anh chính là kẻ hèn nhát!"

"Tin tưởng chính mình anh, anh có thể làm được! Số 29, anh có thể làm được! chỉ cần đứng lên thì chúng ta sẽ vượt qua!"

Giống như trong trận mưa to, mọi người lớn tiếng hô, tuy thời gian bọn họ ở cùng nhau không dài, nhân tình hữu nghị giữa quân nhân luôn đến nhanh như vậy, đơn giản như vậy.

"Không, tôi không được rồi, tôi không chịu nổi, quá mệt rồi, tôi không chịu nổi!" Số 29 giống như sụp đổ hô lớn tiếng, cơ thể đầy vết thương do nước gây ra đang quằn quại trên mặt đất, vẻ mặt nhìn như cự kỳ đau đớn, sắc mặt trắng bệch như tờ giâý.

Mà sắc mặt người nào ở đây mà không như vậy chứ? Cơ thể mọi người đều đang run rẩy, hai tay họ nắm chặt lại với nhau, bọn họ không thể gục ngã, gục ngã rồi sẽ không dạy nổi nữa.

Thợ Săn phất phất tay, đội chứa trị vẫn luôn chờ ở một bên lập tức đứng lên, nâng binh lính kia đi xuống, hơn nữa khiên đi ngay trong tầm mắt mọi người.

"Bây giờ ai trong mọi người muốn rời đi thì nhanh chóng nói cho tôi biết!" Thợ Săn đứng ở trước mặt bọn họ, gào lớn tiếng: "Không sao, mọi người không chịu nổi thì không mất mặt, chỉ cần đến ranh giới của mọi người thì mọi người cũng chỉ có thể đi đến bước này mà thôi. Bây giờ trả lời tôi, ai muốn rời khỏi!"

Khóe miệng Thợ Săn cong lên một độ cong khó phát hiện.

Cũng chính lúc vừa cong lên.

Vào lúc này, hai giọng nói vang lên cùng lúc: "Tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn rời khỏi!"

Là hai tên nước Đức.

Ánh mắt Thợ Săn lập tức lạnh đi, tầm mắt ông dừng trên người hai tên nước Đức: "Hai người thật sự tính rời khỏi sao?"

"Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải đi về!" Số 5 hoàn toàn ngồi trên mặt đất, có vẻ gã đã cạn kiệt sức lực, gã nhìn Thợ Săn, không sợ hãi chút nào, bây giờ gã chỉ muốn đi về nhà, chỉ muốn được về nhà mà thôi."

"Huấn luyện viên của các người như vậy quả thực chính là biến thái! Tôi không muốn trở thành chiến sĩ siêu cấp. Tôi không chịu nổi nữa, tôi rút lui."

"Được, sau khi gõ cái chuông kia thì hai người có thể rời đi." Thợ Săn không nói thêm câu nào nữa, tầm mắt dừng ở cái chuông sắt to cách bọn họ không xa

Hai người dìu dắt lẫn nhau, vẻ mặt không có vẻ không nỡ chút nào, thậm chí An Nhiên còn thấy một ít vẻ được giải thoát từ trên mặt họ

Đúng rồi, đây mới là ngày đầu tiên mà thôi, nhóm người này cũng đã không chịu nổi rồi, sau đó còn có thêm hơn trăm ngày, đại khái là bọn họ sỡ, sợ hãi mà thôi

Lúc tiếng chuông vang lên dữ dội, cũng ngày lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì tiếng chuông thứ hai lại vang lên, sau khi hai người cúi chào chuông thì đặt mũ của mình dưới chuông.

Hai người dìu dắt lẫn nhau đi về ký túc xá

"Còn có ai!" Thợ Săn tiếp tục hô.

Lại có thêm bốn người đi ra từ trong đám người, trong bốn người đó có ba người là người hôm nay không được ăn sáng sau buổi huấn luyện ngoài trời.

Thợ Săn không nói câu nào, bốn người đi đến trước chuông, cầm lấy cây sắt gõ từng tiếng từng tiếng một nối tiếp nhai lên chuông, khoảng khắc tiếng chuông vang lên, nước mắt bọn họ ngập tràn bờ mi.

Lúc trước khi bọn họ bước lên con đường này thì ý chí bọn họ ra sao, lại không ngờ ngay ngày đầu tiên thì họ đã không chịu nổi.

Có điều dù sao họ cũng đã trải qua, nhưng mà bọn họ thật sự không chịu nổi, bọn họ không muốn vì hư vinh mà mất đi tính mạng của bản thân.

"Còn có không!" Thợ Săn gầm rú lớn tiếng: "Tôi không muốn lát nữa còn có người nói với tôi rằng tôi muốn rút khỏi, tôi muốn rời đi, điều tôi rất muốn thấy chính là các người đều rời đi hết, không ai tốt nghiệp được từ tay tôi."

Lần này, không có ai đi ra, súng bắn nước cao áp vẫn tiếp tục phun như cũ, thậm chí nhóm người khống chế súng bắn nước cũng có chút nhằm vào người khác, cũng giống như nói người Hoa Hạ gì gì đó.

"Ngừng." Thợ Săn vừa dứt lời, tất cả nước đều ngừng lại.

An Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân mình đều đang lạnh run, khí lạnh xông tới từ bên trong trong làm thân thể cô run rẩy không ngừng.

Cở thể Phó Quân Hoàng che chở cô sít sao cũng không tốt hơn bao nhiêu, da thịt anh lạnh buốt, thậm chí còn không có chút độ ấm nào.

"Nghỉ ngơi tại chỗ, đứng, không cho phép ngồi xuống." Giọng nói Thợ Săn như một khẩu súng đánh vào trên ngực bọn họ.

Không cho phép ngồi? Đứng?

Lúc có súng bắn nước cao áp phun nào họ, dù sao họ cũng có một lực cản có thể để họ chống đỡ, nhưng mà bây giờ thoáng cái liền rãnh rỗi, cơ thể bọn họ lại tự động mềm nhũn ra, thậm chí còn không ít người sau cửa ải súng bắn nước, cơ thể của họ cũng đã tự ngã sấp xuống mặt đất.

Tiếng bịch bịch bịch nghe qua còn vô cùng đầy cảm giác có tiết tấu, đó đều là tiếng mọi người ngã xuống đất.

Có không ít người sau khi ngã xuống đều không đứng lên.

"Tất cả đều đứng lên hết cho tôi!" Thợ Săn hô lớn tiếng.

Không có ai đứng dậy.

Thật sự là bọn họ đã vô cùng mệt, từ nửa đêm qua bọn họ đã bắt đầu thao luyện, bây giờ đã sắp đến chín giờ tối, mà trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ ăn một bát cháo và ăn một cái bánh ngô nhỏ bằng lòng bàn tay, bọn họ đã vô cùng đói bụng, bây giờ rất không dễ dàng mới có thể nghỉ ngơi một lúc, còn không thể ngồi xuống, vậy thì họ trực tiếp nằm.

"Không đứng lên đúng không?" Thợ Săn lấy súng từ trong tay sĩ quan của mình, lập tức không chút lưu tình nào mà bắn pằng pằng pằng vài phát về phía mấy người nằm trên mặt đất.

Mấy người nằm trên mặt đất soàn soạt đứng lên ngay, tốc dộ cực nhanh, động tác linh hoạt, hoàn toàn không nhìn ra bây giờ họ đã gần như không còn sức lực nào.

Bởi vậy mới nói, tiềm lực của con người là vô cùng lớn.

"Rất tốt, bây giờ các người đều đã đứng lên rồi thì phải biết rằng, tôi để cho các người đứng nghỉ ngơi đã là nhân từ với các người rồi, nếu như ai dám ngã xuống hoặc ngồi xuống hoặc là bò nằm gì gì đó cũng đừng trách đạn của tôi không có mắt."

Mọi người lập tức hít một hơi khí lạnh, chỉ là không sao, cũng chỉ là đứng nghỉ ngơi mà thôi.

Nhóm người u linh cũng không có huấn luyện hạng mục này, đối với An Nhiên mà nói, đây là hoàn toàn không cần thiết, bọn họ cũng không phải động vật, hoàn toàn không cần thiết phải đứng ngủ.

Bây giờ độ mệt mỏi của mọi người đã đạt đến điểm giới hạn, có không ít người đang lắc lư cơ thể, rõ ràng đều đang ngủ gà ngủ gật, cũng có không ít người ngủ liền ngã xuống đất sau đó lại nhanh chóng bò dậy.

An Nhiên trực tiếp dựa vào ngực Phó Quân Hoàng ngủ.

Hoa Tây tổng cộng tám người, lần này Vạn Lỗi cũng tách riêng ra, tám người tựa lưng nhau vây thành vòng tròn chống đỡ cho nhau mà nghĩ ngơi, đây là biện pháp duy nhất mà Phó Quân Hoàng có thể nghĩ ra.

Người còn lại thấy hình thức nghỉ ngơi của An Nhiên họ thì cũng bắt đầu bắt chước theo.

An Nhiên họ cảm thấy không sao cảm, dù sao cũng không biết cuối cùng những người này có thể ở lại bao nhiêu, không cần phải nghĩ như vây.

Thợ Săn ngồi trên một cái ghế gỗ, ông vắt chéo hai chân lại, vẻ mặt không thay đổi nhìn mỗi người ở đây.

Nhưng mà cũng đúng lúc này, di động trong túi quần ông run lên, Thợ Săn hơi nhíu mày rồi mới lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy biểu thị cuộc gọi của cấp trên, vẻ mặt lại sửng sốt.

"Sao thế?" Thợ Săn vừa mới nhận điện thoại đã hỏi ra hai chữ kia, đầu bên kia điện thoại đã ầm ĩ lật trời rồi.

"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Thợ Săn Thợ Săn tôi cho anh biết, chết tiệt! Chết tiệt!" Rõ ràng người ở đầu dây bên kia điện thoại đã vô cùng kích động: "Tôi cho anh biết, chắc chắn anh không biết, ây da mẹ nó!"

Thợ Săn chỉ chỉ nhóm binh lính của mình cho đám người kia đứng thẳng nghỉ ngơi, rồi sau đó cầm di động đi sang một bên.

"Rốt cuộc sao mà anh thành như vậy." Có thể làm cho người từ trước đến nay luôn bình tĩnh phát ra cảm thán như vậy thì chắc chắn không phải việc nhỏ gì.

"Anh chờ tôi bình tĩnh đáy lòng đang kích động trước đã."

"Ừm được." Từ trước đến nay Thợ Săn luôn hết sức khoan dung với mấy người bạn bè không nhiều lắm cảu ông.

Thợ Săn nghe thấy tiếng hít thở kéo dài ở đầu bên kia, hít vào một hơi thật sau rồi sau đó từ từ thở ra, sau đó lại hít sâu vào, thở ra, cứa như vậy lặp đi lặp lại vài lần rồi bên kia mới nói:

"Tôi nói cho biết nha Thợ Săn, anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý trước, nhất định phải chuẩn bị tốt đó. Được rồi bây giờ anh đã chuẩn bị xong chưa?"

Vẻ mặt Thợ Săn như vạch đen: "Chuẩn bị xong rồi, anh nói đi. Bên này của tôi còn đang huấn luyện."

"Mau mau ném chuyện huấn luyện của anh sang một bên đi. Tôi nói cho anh biết, đây đối với anh mà nói tuyệt đối là một tin tức làm phấn chấn lòng người, à, không đúng, tuyệt đối là một tin tức làm người ta sởn gai ốc."

"Mike." Thợ Săn bất đắc dĩ hô tên ông.

Mike ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắng giọng, chậm rãi nói: "Thợ Săn, không nhất định anh sẽ tin tưởng chuyện bây giờ tôi nói, nhưng mà anh nhất định phải nghe tôi nói xong rồi mới có thể hỏi tôi, biết không?"

"Được." Thợ Săn bày tỏ không sao cả, hẳn là trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến ông tò mò nữa.

"Cái đó tôi mới nhận được tin tức từ cấp dưới của tôi, nói rằng cậu ta đã gặp được một cô gái dùng thủ thế kia, cô gái châu Á." Mike nói lời này cực kỳ thong thả, nhưng mà những lời thực lộ ra một hơi nặng nề.

Quả nhiên hô hấp của Thợ Săn bỗng gấp gáp một hồi.

Hô hấp của Mike bên này càng trở nên nặng nề thêm: "Nhưng mà tôi vừa mới nghe được tin tức, truyền tới từ Hoa Hạ bên kia, biết rằng cô gái dùng thủ thế kia đã sớm chết vào mười mấy năm trước. Đã chết trong, máy bay nổ tung."

Một câu nói, hô hấp của Thợ Săn giống như đột nhiên ngừng lại, mà tay cầm di động của ông cũng bỗng nắm chặt lại!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-257 )