Anh sẽ giết ba mẹ ruột của cô! (5)
← Ch.137 | Ch.139 → |
"Chính là để cho chúng tôi tìm một cô gái khắp nơi, ban đầu cũng không nói là ai, chính là để cho chúng tôi tìm, sau đó anh ta nói cho chúng tôi biết tên, Phó An Nhiên chính là người chúng tôi muốn tìm, vốn dĩ chúng tôi tìm được rồi, chỉ là không ngờ..."
"Không ngờ đúng lúc đó các người bị đuổi giết?" An Nhiên vui vẻ, cô không sai biệt lắm biết người đuổi giết bọn họ là ai rồi.
Xem ra lão soái ca nhanh hơn cô một bước rồi.
Sắc mặt Vu Đào hơi đổi: "Mặc dù chúng tôi chưa từng gặp qua người đó, nhưng mà tình cờ có một lần lúc tôi nghe điện thoại nghe thấy có người gọi anh ta là Bí thư Trương."
"Hả?" Bí thư Trương sao, đúng thật là có nhiều người có xưng hô này: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho người điều trị tốt cho vợ ông, bây giờ các người có thể tiếp tục dưỡng thương ở đây, bây giờ cũng có thể đi, người đuổi giết các người sẽ không xuất hiện nữa."
"Là cô..."
"Không phải. Nếu người đuổi giết các người là người của tôi thì bây giờ tôi đã không ngồi ở đây tán gẫu với ông rồi." An Nhiên cười cười: "Từ trước đến nay da. nlze. qu;ydo/nn Phó An Nhiên tôi đều là một người hết lòng tuân thủ lời hứa, ông đã nói cho tôi mọi thứ ông biết, vậy thì dĩ nhiên tôi sẽ thả ông đi."
Lâm Nhụy vẫn rúc ở trong ngực của Vu Đào đang nói nhỏ gì đó, chỉ là đang nói thì bà khóc đi ra ngoài.
Vu Đào ôm chặt bà, vỗ về bà từng cái từng cái một, sâu trong ánh mắt ngoại trừ dịu dàng thì chỉ có chua sót nhàn nhạt.
Vu Đào rất yêu Lâm Nhụy.
Lúc trong đầu xuất hiện câu này, cả người An Nhiên đều ngây ngẩn.
Yêu?
Không ngờ cũng sẽ có lúc Phó An Nhiên cô nghĩ tới một chữ này.
"Các người yên tâm dưỡng thương ở trong này đi, ở đây rất an toàn, các người có thể yên tâm."
Nói xong, An Nhiên trực tiếp đứng dậy rời khỏi.
Chỉ là An Nhiên vừa mới ra khỏi cửa, Tần Vũ Triết liền giữ cô lại: "Gia, có một câu, con không biết là nên nói hay là không nên nói."
"Cậu cảm thấy nên nói thì cứ nói, không nên nói thì đừng nói nữa." An Nhiên đưa tay nhéo khuôn mặt mập mạp của Tần Vũ Triết, đối với Tần Vũ Triết, thực ra trong lòng cô thật thích. Đứa nhỏ này hiền lành, thật thà chất phác, ít nhất là đối với cô thật lòng.
"Nếu không nói thì trong lòng con rất buồn phiền."
"Vậy thì cậu nói đi."
"Tên điên họ Diêm kia đến tìm con rồi." Thật sự Tần Vũ Triết vẫn không có cách nào giấu diếm chút chuyện nào với An Nhiên: "Anh ta bảo con nhập bọn với anh ta, cùng nhau đối phó với Phó Quân Hoàng."
Vẻ mặt An Nhiên lạnh đi.
Tần Vũ Triết vội vàng nói: "Cái kia, bây giờ trước tiên gia đừng nóng giận mà, anh ta chỉ là không muốn gia chịu ủy khuất. Người không biết bây giờ tên điên họ Diêm trở nên rất kỳ quái, chính là bị điên rồi, được rồi, mặc dù trước đây anh ta cũng giống như vậy, nhưng mà bây giờ anh ta luôn luôn làm cho người khác cảm thấy là lạ, dù sao vẫn cảm thấy có chỗ không đúng."
"Còn muốn nói gì nữa không?" Rõ ràng An Nhiên đối với Diêm Tử Diệp đã không còn chút hứng thú nào, d anh ta có phải điên hay không thì cũng không liên quan đến cô, chỉ cần bọn họ không đến đụng chạm vào điểm mấu chốt của cô thì anh ta muốn chơi như thế nào đều được.
Tần Vũ Triết nói nửa ngày, cũng hiểu được mình nói toàn lời vô ích: "Sau đó con vừa mới phát hiện, người đuổi giết hai người bọn họ chính là Phó Quân Hoàng."
"Ừ, sau đó." Cô đã đoán được rồi, cho nên không có gì ngạc nhiên.
"Nhưng mà gia người nhất định không biết, lúc Phó Quân Hoàng ra mệnh lệnh giết bọn họ, căn bản là chưa từng xác nhận thân phận của bọn họ." Tần Vũ Triết hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
Lúc anh vừa nhận được tin tức này, cả người anh đều bị dọa. Dọa anh chính là dục vọng chiếm hữu của Phó Quân Hoàng với gia đúng là quá mạnh rồi, mạnh đến nỗi không ngại giết chết ba mẹ ruột của gia.
Không thể không nói, Phó Quân Hoàng là một người lòng dạ độc ác. E rằng trên thế giới này không có nhiều người có thể vô tình như Phó Quân Hoàng.
Một câu nói làm cho bước chân của An Nhiên hơi dừng lại.
"Cậu có ý gì?"
"Ý tứ chính là cho dù hai người này là ba mẹ ruột của người, Phó Quân Hoàng cũng sẽ không chút do dự mà giết bọn họ!"
← Ch. 137 | Ch. 139 → |