Quân hoàng xảy ra chuyện, an nhiên nổi giận (1)
← Ch.120 | Ch.122 → |
Kì thi cuối kì ở Ngân Dực nếu so với mấy năm trước thì khá đơn giản, thời gian thi không quá dài, chỉ có 5 ngày, thi xong toàn bộ.
An Nhiên từ trong phòng thi đi ra thì thấy Tô Nặc ôm một núi nhỏ quà vặt, cô đang ăn rất vui vẻ.
"Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, cậu xem, toàn bộ chỗ này là mọi người bảo tớ đem tặng cho cậu nha." Vừa nói vừa lấy đồ ăn bỏ vào miệng bản thân.
An Nhiên thở dài, đem toàn bộ đồ ăn vặt trong tay cô (Tô Nặc) ôm đi, chỉ để lại cho Tô Nặc một túi đồ ăn vặt, nếu như bị Tô Kình Thiên biết Tô Nặc này ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, thì không biết sẽ đối phó cô (An Nhiên) thế nào.
Tô Kình Thiên chính là khống chế Tô Nặc theo tiêu chuẩn, mặc kệ là bạn có làm đúng hay không, chỉ cần anh ta nói không đúng thì anh ta nhất định sẽ tiến hành đối phó với bạn.
"A..." Nhìn thấy đồ ăn trong lòng toàn bộ đều bị lấy đi, Tô Nặc trương ra khuôn mặt xinh đẹp hơi ngốc lộ ra một tia bi thương, "Tiểu Nhiên, cậu không thể nhỏ mọn như vậy, tớ có đồ ăn ngon đều chia sẻ với Tiểu Nhiên nha, cậu không thể không chia sẻ với tớ."
"Cậu đã ăn rồi"
"Nhưng mà ăn còn chưa đủ."
"Ăn nhiều, thì chú nhỏ của cậu sẽ tức giận." Ôm núi quà vặt, xoay người bước về phía trước.
Nha đầu nhỏ đuổi theo, tay nhỏ kéo An Nhiên, đong đưa, "Sẽ không, cậu không nói tớ không nói, chú nhỏ sẽ không biết." Đã lâu rồi cô (Tô Nặc) không có ăn thức ăn vặt này, chú nhỏ cũng không làm cho cô ăn, thật đáng ghét.
"Ăn nhiều thì cậu sẽ không ăn cơm, đến lúc đó chú nhỏ của cậu sẽ tự nhiên mà biết." Cái chuyện rành rành như vậy thì làm sao mà không biết được?
Tô Nặc mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mọi người xung quanh nhìn thấy mà đau lòng, tiểu muội mỏng manh này thật đáng thương, mọi người xung quanh thấy không đành lòng, suy nghĩ đến việc đem đồ ăn trong tay cho cô (Tô Nặc), nhưng lại chưa kịp giao ra thì bị ánh mắt của An Nhiên trừng nên mang trở về.
Được rồi, tiểu muội a, không phải chúng tôi không giúp cô, nhưng đối phương lại quá mạnh mẽ rồi.
Tô Nặc ai oán nhìn một núi thức ăn mê người, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn là không nhìn đến nữa, cô rất muốn ăn nha, nhưng Tiểu Nhiên nói đúng, nếu chú nhỏ biết được cô ăn đồ ăn vặt thì chú nhỏ nhất định sẽ tức giận.
Cô không thích làm chú nhỏ tức giận.
Thi xong, Tô Nặc cùng Tô Kình Thiên về thành phố của bọn họ, không thể ở lại chỗ này, Tô Kình Thiên vì nha đầu này đã chạy tới chạy lui giữa hai thành phố.
Khi hai người đến cổng trường, quá nhiên xe của Tô Kình Thiên đã đỗ ở cổng, anh đứng ở trước xe, không ở trong xe mà chờ, khi anh nhìn thấy Tô Nặc, thì đôi chân thon dài bước đến.
Tô Nặc cũng không có như trong tưởng tượng mà bay đến ôm lấy Tô Kình Thiên, mà là xoay người kéo tay An Nhiên, vô cùng đáng thương nói:
"Tiểu Nhiên, cậu hãy nhớ tớ nha."
An Nhiên gật đầu.
"Tiểu Nhiên, cậu không thể đem tớ quên đi nha."
An Nhiên gật đầu.
"Tiểu Nhiên không cho cậu gạt tớ, chú nhỏ nói với tớ, thời gian trước cậu đem chúng tớ quên hết, chỉ trừ anh Phó, cậu quên hết mọi người, chú nhỏ còn làm tớ sợ, nói là cậu không bao giờ thích tớ nữa. Nhưng mà chú nhỏ là gạt tớ, chú ấy chính là đang ghen khi tớ thích cậu."
An Nhiên cười, đem đồ ăn vặt trong lòng đưa cho Cố Hữu, đem tiểu nha đầu ôm vào lòng, "Nha đầu ngốc, sẽ không quên cậu, sau lễ năm mới chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau." Một tiểu nha đầu đơn thuần thế này, thì làm sao cô lại không thích được?
Tô Nặc ôm lại An Nhiên.
Ôm Tiểu Nhiên rất mềm mại, hương vị trên người cô (An Nhiên) rất dễ chiu, cô (Tô Nặc) rất thích.
Thấy hai người ôm nhau, Tô Kình Thiên nhịn.
Nhưng thấy hai người ôm nhau lâu như vậy nhưng chưa buông tay, Tô Kình Thiên nhẫn nhịn không nỗi nữa.
Anh sải bước về phía trước, một tay kéo người ra, khi ánh mắt của Tô Nặc lên án công khai thì anh đem tiểu nha đầu này ôm vào lòng, ánh mắt vô ý nhìn trên người An Nhiên.
An Nhiên nhíu mày, trêu ghẹo nhìn Tô Kình Thiên.
"Cùng An Nhiên nói gặp lại." Tô Kình Thiên nhìn Tô Nặc trong lòng, ôn nhu nói.
Tô Nặc không vui bĩu môi, nhưng vẫn nói, "Tiểu Nhiên, chúng ta năm sau lại gặp."
"Đi thôi." An Nhiên vẫn tay.
Tô Kình Thiên ôm Tô Nặc lên xe, nhưng khi Tô Kình Thiên thắc dây an toàn cho Tô Nặc thì đi vòng đến chỗ của An Nhiên.
"Sao vậy?"
"Cô không nên đem người của cô điểu tra Phó Quân Hoàng, anh ta đối với cô, chỉ có yêu." Nói xong, Tô Kình Thiên không cho An Nhiên cơ hội để hỏi, trực tiếp xoay người bước đi.
An Nhiên sững sờ tại chỗ.
Người của cô, điều tra Lão soái ca?
"An Nhiên, ông nội nói, nếu cậu rãnh thì đến nhà chơi một chút." Thấy Tô Kình Thiên đi rồi, Cố Hữu ôm một núi đồ ăn vặt đứng sau lưng An Nhiên nói.
"Được."
Lúc cô còn đang sững sờ suy nghĩ, thì có một chiếc xe LandRover dừng lại bên người cô, người lái xe An Nhiên biết, là phụ tá của Phó Quân Hoàng.
Cửa số ở ghế sau không có hạ xuống, đáy lòng An Nhiên nhất thời bộp một tiếng, "Quả bưởi nhỏ, mấy thứ đó cậu tự giải quyết." Nói xong, mở cửa xe trực tiếp lên xe.
Cố Hữu có chút ngạc nhiên đứng tại chỗ, đến khi xe chạy đi, khi lái xe nhà cậu gọi cậu, cậu mới hoàn hồn lại.
"Thiếu gia, nên lên xe."
Cố Hữu cười, đúng vậy, nên lên xe.
Khi An Nhiên lên xe, quả nhiên nhìn thấy Phó Quân Hoàng ngồi ở ghế sau, biểu cảm không thay đổi.
Nhưng khi cô lên xe, anh mới ôm lấy cô, đầu của anh chôn ở vai của cô.
Anh ôm cô rất chặt, chặt đến nổi làm cho cô suýt nữa hô hấp không được.
"Lão soái ca." Cô ôm lấy anh, mềm nhẹ nói.
Phó Quân Hoàng không nói, "Tin anh." Trong tiếng nói của anh có một tia yếu ớt không dễ phát hiện.
Đáy lòng An Nhiên run lên, ánh mặt chợt loé, "Đồ ngốc, em sao lại không tin anh?"
Cánh tay ôm bên hông cô, tăng thêm một chút sức nữa, "Không được rời anh đi."
"Sẽ không"
Sĩ quan phụ ta lái xe phía trước xem ra rất sốt ruột.
"Huấn luyện viên, chúng ta bây giờ có thể đi bệnh viện rồi không?" Thoạt nhìn sĩ quan phụ ta rất vội.
Bệnh viện?
An Nhiên một tay đẩy Phó Quân Hoàng ra, lúc này anh rất dễ dàng bị cô đẩy, cả người anh nhường như không còn chút sức nào, dựa vào ghế sau.
"Sao lại thế này?" Khí quanh thân An Nhiên trong nháy mắt thay đổi, vừa rồi cô bị anh ôm chặt lấy, cũng không chú ý đến sắc mặt tái nhợt của anh.
"Huấn luyện viên mới làm xong nhiệm vụ." Vừa trở về liền muốn đón tiểu thư, nói hôm nay là ngày cuối cùng cô thi xong, anh đã đáp ứng với cô sẽ đến đón cô.
"Đi bệnh viện." An Nhiên nắm chặt tay anh, sắc mặt lạnh băng, sâu trong ánh mắt là một mảnh ưu lo.
"Không sợ." Phó Quân Hoàng lôi kéo tay cô, cười, "Có bảo bối bên người, không đau."
"Phó Quân Hoàng anh có thể lấy bản thân mình làm trung tâm hay không?" Cả ngày đều vây quanh cô, ngày ngày đều muốn cô.
"Không thể." Con ngươi tối đen nhìn trên người cô, đôi môi có chút trắng nhợt cong lên, "Yêu thích bảo bối, bảo bối mới là trung tâm." Nếu anh không vây quanh cô, thì anh cũng không biết bản thân mình sẽ làm đến những chuyện gì.
Anh, là người mà trong miệng của mẹ cô?
Cô, vì anh mới có thể trùng sinh?
Sĩ quan phụ tá cũng không nói cho An Nhiên biết, cấp trên cho thời gian là bảy ngày, nhưng huấn luyện viên lại kiên quyết dùng năm ngày để hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ quá trình làm nhiệm vụ, ngoại trừ huấn luyện viên xảy ra chuyện thì không người nào bị thương.
Khi làm nhiệm vụ mọi người đều biết, xưa nay đều chỉ cho mọi người thời gian ngắn nhất để hoàn thành, tuyết đối sẽ không cho nhiều thời gian, bọn họ nói bảy ngày, thì cũng biết được độ gian nan của nhiệm vụ, thế nhưng vì tiểu thư thi cuối kì, huấn luyện viên dùng tốc độ không phải của người bình thường, hoàn thành.
Bên hông của Phó Quân Hoàng trúng hai viên đạn, may mắn là đều tránh được chỗ yếu, anh mới từ chiến trường ra, thì Khúc Tuệ Tuệ chỉ băng bó đơn giản cho anh, anh muốn lái xe đến đón An Nhiên, nhưng Khúc Tuệ Tuệ khuyên mãi mói chịu để cho sĩ quan phụ tá của anh lái xe đưa anh đi.
Đối với sự cố chấp của Phó Quân Hoàng, thì không ai có thể lay động được anh.
Xe vừa dừng lại ở của bệnh viện, bác sĩ cùng y tá đã chờ sẵn ở đó.
Nhóm người U Linh cũng cầm sẵn cáng cứu thương ở trước cửa.
An Nhiên là người thứ nhất xuống xe, cô cẩn thẩn từng li một, khoé môi của Phó Quân Hoàng giật giật, "Không đau." Dây thần kinh đau của anh nhường như đều bị hoại tử hết rồi, đối với loại đau đớn này anh không có cảm giác gì, nhưng bản năng của cơ thể cũng làm anh phản ứng giống người bình thường thôi.
Khúc Tuệ Tuệ đang chờ một bên cuống lên."Không được! Anh nhất định phải nằm, anh..."
Nhóm người của U Linh cũng đều rất lo lắng, năng lực của huấn luyện viên bọn họ rất rõ ràng, thế nhưng huấn luyện viên nếu làm như thế thì sẽ ảnh hưởng đến nội tạng, phải làm sao đây?
An Nhiên lạnh lùng nhìn Phó Quân Hoàng, ánh mắt biến động, "Nằm xuống."
Phó Quân Hoàng nhìn nét mặt của An Nhiên, cuối cùng thoả hiệp, chỉ có thể đàng hoàng nằm xuống cáng cứu thương, khi nằm xuống còn kéo lấy tay của An Nhiên:
"Không nên tức giận. Ảnh hưởng đến thân thể."
An Nhiên nắm lấy tay của anh, "Nếu muốn em không tức giận, thì anh phải mau khoẻ lại."
"Được." Trong con ngươi tối đen mang theo nét cười đơn thuần.
Nhóm người U Linh còn đang mặc quân phục tác chiến, trên tay khiêng cáng cứu thương, mặc dù bên trong bệnh viện quân đội thường xuyên thấy nhóm binh lính nhưng bọn họ (người trong bệnh viện) chưa từng thấy qua nhóm binh lính nào đằng đằng sát khí đến vậy, thoạt nhìn quả thực là... rất doạ người!
Nhóm người U Linh đưa tới không ít người vây xem.
Đến khi Phó Quân Hoàng bị đẩy tiến vào phòng giải phẫu, Phó Quân Hoàng mới buông tay An Nhiên, "Chờ anh."
"Vâng, chờ anh."
Khi cửa phòng phẫu thuận bị đóng lại, khí quanh thân của An Nhiên đột nhiên chuyển biến, ánh mắt băng hàn của cô nhìn Ngân Lang.
"Tiểu thư, tôi..." Lời của hắn còn chưa nói hết, An Nhiên đá một cước vào chân của hắn!
Ngốc Ưng cùng Ngân Lang đã từng trải qua sự bạo lực của An Nhiên, lần đầu tiên bọn họ thấy An Nhiên, cũng là ở cửa phòng phẫu thuật, cũng là đang đánh Ngân Lang.
Nháy mặt Ngân Lang quỳ một gối xuống!
Lúc này An Nhiên giống như tu la địa ngục, cô đứng ở trước người An Nhiên, ánh mắt băng hàn, "Anh nói, tôi lên làm thế nào?"
"Cam nguyện lĩnh phạt." Là hắn bảo vệ không chu toàn, hắn cam nguyện lĩnh phạt chỉ cần chủ nhân còn cần hắn, chỉ cần quân chủ không vứt bỏ hắn.
" Tiểu quái...A không phải, phó đội, chúng tôi biết chuyện này là chúng tôi không đúng, nhưng cô cũng không nên quy trách nhiệm cho một mình Ngân Lang, hắn.."
Nháy mắt một ánh mắt băng hàn bắn tới, lời nói tiếp theo của Ngốc Ưng đều nuốt xuống.
Ánh mắt giống như một con rắn độc làm cho người ta rét run.
Ngân Lang biết rõ vì sao bản thân lại bị phạt, hắn một tay giữ chặt Báo Đốm đang muốn tiến lên để nói chuyện.
Huấn luyện viên xảy ra là do hắn không bảo vệ được tốt, nhưng khi huấn luyện viên xảy ra chuyện, hắn cũng không báo cho quân chủ trước tiên, đây là sai càng thêm sai.
" Phó An Nhiên, cô không có lý do gì đang xử phạt thành viên của U Linh! "Khúc Tuệ Tuệ không nhìn nổi, ả đã cùng những người này trải qua các trận chiến, ả cùng nhóm người của U Linh có cảm tình không kém, Khúc Tuệ Tuệ là người tri tâm của đám người này, ả kiên trì nghe bọn họ kể ra mỗi một câu chuyện, hơn nữa bọn họ không lo lắng ả sẽ nói cho người khác biết.
Nhưng đối với An Nhiên bất đồng, nhóm người U Linh đối với An Nhiên tuyệt đối là phục tùng, An Nhiên giống như một người ưu việt hoàn mĩ, không có một chút nhược điểm nào, là người đúng trên chóp tháp chỉ cần bọn họ ngước nhìn sẽ thấy được, An Nhiên chính là đối tượng mà đáy lòng của bọn họ (người U Linh) sùng bái.
Mặc dù là thế, nhưng cô ta (An Nhiên) vẫn không có tư cách vũ nhục thành viên U Linh!
An Nhiên nở nụ cười, "Xin hỏi, cô lấy thân phận gì để chỉ trích tôi? "
" Là thành viên U Linh."Khúc Tuệ Tuệ là thành viên nữ duy nhất của U Linh, thể năng cùng năng lực không kém hơn với bất kì thành viên nào của U Linh, nhưng khi An Nhiên tiến hành huấn luyện đột kích với nhóm người U Linh, ả vừa vặn là không ở đó, ả chỉ biết huấn luyện viên có một cô vợ nhỏ Phó An Nhiên rất lợi hại, nhưng lợi hại thì có làm sao? Bất quá chỉ là một học sinh mà thôi.
An Nhiên xuy cười ra tiếng, "Vậy cô hỏi bọn họ, tôi dựa vào cái gì mà chỉ trích bọn họ? "
← Ch. 120 | Ch. 122 → |