Lời nói ác độc lại miệng thiếu
← Ch.058 | Ch.060 → |
Editor: Trịnh Phương.
Bởi vì câu nói đột ngột vang lên của An Cẩn Du, hiện trường khả nghi mà yên tĩnh mấy giây.
Đang lúc này, bên ngoài bất thình lình truyền đến âm thanh xôn xao không ngừng, mấy người quay đầu lại theo phản xạ, liền thấy một nhóm phóng viên vọt tới chỗ Niếp Quân Hạo.
An Cẩn Du gần như lập tức phản ứng lại mà kéo Niếp Quân Hạo sang một bên, đồng thời khẽ hô một tiếng: "Niếp Quân Hạo, mau cúi đầu."
Niếp Quân Hạo ngẩn ra, mặc dù không hiểu rõ rằng vì sao An Cẩn Du lại nói như vậy, nhưng vẫn mím mím môi, cúi đầu xuống.
An Cẩn Du thừa dịp này mà ngăn ở trước mặt Niếp Quân Hạo, giúp đỡ anh từ từ lui về phía sau.
Không ngoài dự đoán, những ký giả kia trực tiếp lướt qua hai người, chen chúc chạy tới chỗ Phương Vũ. Sau đó, hai người An Cẩn Du liền nghe được cách đó không xa truyền đến một hồi huyên náo cùng tiếng đặt câu hỏi hùng hổ dọa người.
"Phương Vũ, nghe nói anh vừa làm khó người mới ở nơi nạy, là thật sao? Hơn nữa, đây thật giống như không phải là lần đầu tiên anh làm khó người mới, hình như cái này rất không phù hợp với hình tượng ôn hòa lễ độ mà anh biểu hiện ra ở trên màn ảnh. Nói cách khác, những thứ mà công chúng thấy được lúc trước đều là giả sao?"
"Phương Vũ, xem tư thế này của anh, chẳng lẽ là anh chuẩn bị đánh người? Hình như anh cùng người đại diện của mình cũng xảy ra xung đột, vậy xin hỏi, có phải hai người có mâu thuẫn gì không?"
"Phương Vũ, xưa nay anh vẫn nổi danh vì sự khéo léo lễ độ trên màn ảnh, hôm nay cư nhiên truyền ra tin tức rằng anh chèn ép người mới, ra tay đánh người. Có phải những hành động việc làm trên màn ảnh đều là gạt người không? Anh muốn giải thích như thế nào về chuyện này?"
"Phương Vũ..."
"Phương Vũ..."
Âm thanh chất vấn, trách móc nặng nề theo nhau mà đến, làm hai người Phương Vũ không kịp đối phó, khi bọn họ khôi phục tinh thần lại muốn tìm hai người Niếp Quân Hạo, lại phát hiện hai người đã sớm bỏ trốn mất dạng.
An Cẩn Du thừa dịp hai người Phương Vũ hai người bị người bao vây liền mang theo Niếp Quân Hạo trốn ra khỏi vòng vây, nhanh chóng trốn ra cửa chính của Tinh Thành. Cho đến khi hoàn toàn không thấy được những người đó, An Cẩn Du mới xem như dừng bước lại, thở gấp nói: "Ha ha ha, thật không nghĩ tới anh thế nhưng lại nói ra được những lời như vậy, anh cũng không nhìn thấy sắc mặt ban nãy của Quân Vũ* khó nhìn bao nhiêu. Còn có, nhớ tới từng người trong những kí giả kia đều đâm vào đúng chỗ đau của anh ta, dáng vẻ kia, thật sự là quá buồn cười."
* Không biết chỗ này có phải là tác giả viết nhầm không nữa. Ở chương 55 cũng có một chỗ tác giả viết "Quân tiên sinh", chương này lại nhắc đến tên Quân Vũ khá nhiều lần nên mình cứ giữ nguyên là Quân Vũ vậy.
"Cô rất vui vẻ?" Niếp Quân Hạo nhìn bộ dạng hả hê của An Cẩn Du thì cũng có chút xem thường. Trong mắt anh, Phương Vũ đó bất quá là chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép thích nhảy lung tung mà thôi, nếu không phải là An Cẩn Du từng nói rằng không thể tùy tiện ra tay đánh người, anh đã sớm ném con người dám can đảm cản trở mình ra đường.
"Tôi cũng không phải là rất vui vẻ nha... Chẳng qua là cảm thấy đầu óc người này có chút vấn đề, không có chuyện gì lại tìm tôi gây phiền toái, hiện tại bị người khác chèn ép. Thật đúng là đáng đời." Mặc dù An Cẩn Du không thích phiền toái, nhưng cũng không phải là loại người hiền lành, không có đạo lý rằng người khác đều đã chèn ép, bắt nạt đến trên đầu mình mà còn phải im hơi lặng tiếng. Thấy Phương Vũ đó bị Niếp Quân Hạo chọc cho tức giận đến như vậy, cô tự nhiên cũng có cảm giác hả lòng hả dạ, chỉ là... di
"Hỏi anh một vấn đề." An Cẩn Du chọc Niếp Quân Hạo đang ở bên cạnh một cái, hiếu kỳ nói: "Nếu như vừa rồi người nọ thật sự nhào lên ra tay với anh, anh sẽ làm như thế nào?"
Niếp Quân Hạo liếc An Cẩn Du một cái, khinh thường nói: "Cô cho rằng lấy bản lĩnh mèo ba chân của tên đó, thật sự có thể sờ tới vạt áo của tôi?"
An Cẩn Du: "..."
"Hơn nữa..." Vẻ mặt Niếp Quân Hạo một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn An Cẩn Du, bổ sung: "Chó cắn cô một cái, cô còn chuẩn bị cắn ngược lại đúng không? Cũng không sợ gặm xong liền miệng đầy lông."
"..." An Cẩn Du hết chỗ nói trong chốc lát, bắt đầu tốn hơi thừa lời. Coi như là cô đã thấy rõ rồi, người này không chỉ kiêu ngạo, độc miệng, con mẹ nó cãi lại còn rất giỏi. Nếu như có thể, bây giờ cô thật sự rất muốn hành hung anh một trận!
Lúc đã ra ngoài, hai người An Cẩn Du cũng không nghĩ tới, trận ầm ĩ của bọn họ cùng Quân Vũ này không chỉ hoàn toàn rơi vào trong mắt Tô Minh Duệ, mà còn bị một người khác ngoài dự đoán của mọi người vây xem.
Nhan Mặc cùng người đại diện Hình Tân của anh ta mới được gọi về từ bên ngoài, vừa bước một bước vào cửa chính của Tinh Thành, đang chuẩn bị vào thang máy liền thấy được trận ồn ào cách đó không xa, hơn nữa hết sức bình tĩnh vây xem toàn bộ quá trình.
"Thực tế cũng không phải là diễn trò, thế giới này cũng không phải thế giới của một mình anh" sao? Lúc này Nhan Mặc vẫn đeo kính mát, một tia sáng rõ bởi vì câu nói sau cùng của An Cẩn Du xẹt qua đôi mắt sắc bén được che giấu sau mắt kính.
Hình Tân cũng không phát hiện ra điểm ấy, chỉ giễu cợt nhìn hai người Quân Vũ bị các kí giả vây quanh cách đó không xa, cười lạnh nói: "Uổng phí cấp trên còn đặc biệt cho cậu đi làm nhân vật phụ trong phim do cậu ta thủ vai chính để tăng độ nổi tiếng cho cậu ta, không ngờ cậu ta vì vậy mà lại trở nên quá coi trọng chính mình. Thật đúng là bùn nhão không thể trát tường (kẻ vô dụng)."
Nhan Mặc nghe lời nói khổ đại cừu thâm (*) từ người đại diện của mình, không nhịn được cười một tiếng, nói: "Cần gì phải tức giận như vậy, bất quá cũng chỉ là một người mới thôi. Trong vòng tròn này, người không biết tránh đi mũi nhọn, cẩn thận, biết giữ bổn phận thì không thể tồn tại lâu dài. Người nhìn cậu ta không vừa mắt cũng không phải chỉ có một mình anh, có rất nhiều người nguyện ý trừng trị cậu ta. Ở chỗ này, có mắt không tròng, đắc tội người không nên đắc tội có thể đáng sợ hơn so với bất cứ chuyện gì."
Nhan Mặc nói xong, tự tin nhìn về một góc nào đó khá xa, Hình Tân nhìn theo theo hướng nhìn của anh ta, trên mặt không khỏi nổi lên mấy phần kinh ngạc: "Sao Tô Minh Duệ cũng xuống dưới này vậy? Bình thường không phải ngay cả công ty cũng lười tới sao? Hiện tại lại nhàn hạ thoải mái xem loại kịch này."
"Anh không phát hiện những ký giả vây quanh người mới kia chính là do anh ta cho người ta dẫn đến sao?"
"A? Từ lúc nào mà Tô Minh Duệ trở nên thích xen vào việc của người khác như vậy?"
Nhan Mặc nhìn người đại diện của mình vừa lộ ra vẻ mặt mặt kinh nhạc, khóe môi lãnh ngạnh (lạnh cứng) khẽ cong lên: "Chuyện của người khác đương nhiên là việc không liên quan, nhưng hai người vừa nãy thì không phải. Tôi đoán người đàn ông bị gây khó dễ kia là nghệ sĩ mới mà gần đây Minh Duệ muốn ký hợp đồng, những ký giả kia cũng chỉ là một lời cảnh cáo mà Minh Duệ muốn giành cho người mới kiêu ngạo kia mà thôi."
"Nghệ sĩ mới?" Hình Tân sững sờ, hồi tưởng lại gò má của Niếp Quân Hạo mà anh ta vừa nhìn thấy: "Chuyện này cũng thật kỳ lạ. Từ lúc anh ta giao cậu cho tôi thì không thấy anh ta tìm những người khác tới nữa. Hạng người gì mà có thể khiến anh ta phá lệ cũ như vậy? Sớm biết như vạy, vừa rồi tôi đã qua nhìn người nọ một chút rồi."
Nhan Mặc không nói gì thêm, nhưng Hình Tân lại như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi một câu: "Lại nói, cậu thật sự không có ý định tiếp tục kí hợp đồng?"
Nhan Mặc trầm mặc chốc lát, gật đầu một cái, nét cương nghị trên mặt lộ ra mấy phần buồn bã: "Vốn là vào vòng tròn này cũng chỉ là vì tìm người, nhiều năm như vậy lại không tìm được, tôi cũng nên đổi cách khác."
Hình Tân nhìn Nhan Mặc một cái thật sâu, mặc dù cảm thấy vô cùng tiếc hận, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |