Kí ước pháp tam chương
← Ch.012 | Ch.014 → |
Edit: hongheechan
An Cẩn Du chợt cảm thấy lạnh, hai chân không bị chế trụ cũng bắt đầu ra sức đấu tranh, cười khan nói: "Cái đó, cái đó, thật ra đuổi anh ra ngoài không phải là ý định của tôi. Anh xem tôi đã nhặt anh một lần, cũng coi là có một chút ân tình hơi nhỏ với anh. Sau đó cũng mạo phạm giáo chủ đại nhân anh mấy lần, ngài đại nhân có đại lượng, xem thấy tiểu nhân nhặt ngài về nhà, để cho ngài khỏi bị nỗi khổ luân lạc đầu đường, cứ như vậy mà xóa bỏ. Về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngài vẫn phong hoa tuyệt đại, mà tôi vẫn tiếp tục làm tiểu thị dân phố phường của tôi, giữ khuôn phép cuộc sống, có được hay không"
Lời nói gần như lấy lòng của An Cẩn Du cũng không đả động đến Niếp Quân Hạo, chân mày cao ngạo của Niếp Quân Hạo run lên, tàn nhẫn phát ra hai chữ: "Không được."
"..." Đúng là đồ đàn ông đáng chết, tư thế của mình cũng thả thấp như vậy rồi, anh ta còn muốn như thế nào nữa? An Cẩn Du bắt đầu tức giận nghiến răng.
Niếp Quân Hạo cũng hoàn toàn coi dáng vẻ biểu lộ tức giận của An Cẩn Du trở thành việc vui, khẽ cười nói: "Có nên xóa bỏ hay không cũng không phải do cô nói là được. Huống hồ, cô luôn miệng nói nhặt được bổn tọa, có ân cứu mạng với bổn tọa. Ân cứu mạng cũng không phải có thể dễ dàng trả sạch như thế."
"A ha ha ha, không phải giáo chủ đại nhân anh còn để lại khối ngọc kia sao, vật kia rất trân quý trong mắt tôi, cho nên..."
An Cẩn Du còn chưa nói xong, đã bị Niếp Quân Hạo cắt đứt: "Khối ngọc kia đương nhiên là trân quý, làm sao thứ ở trên thân bổn tọa có thể là vật phẩm bình thường nhưng ngọc này có trân quý đi nữa thì cũng chỉ là vật chết, làm thế nào cũng không sánh được với mạng người quý giá, chẳng lẽ là cô cảm thấy tính mạng của bổn tọa cũng chỉ trị giá một khối ngọc nhỏ sao?"
Đúng vậy, ở trong mắt tôi anh còn không sánh nổi một nửa khối ngọc kia đâu. Dĩ nhiên An Cẩn Du không dám nói lời này ngay trước mặt Niếp Quân Hạo, vì phải tự vệ, đành che giấu lương tâm, nịnh nọt nói: "Dĩ nhiên... dĩ nhiên không phải, thân thể giáo chủ đại nhân ngàn vàng, sao có thể đánh đồng với một khối ngọc thạch nho nhỏ."
Mi phong của Niếp Quân Hạo run lên: "Ừ."
"Nhưng mà nếu so sánh ngọc thạch với anh, hình như cũng không đúng. Dù sao hai cái thì một là một người, một là tảng đá, vốn không có điều kiện để so sánh."
"Làm sao bổn tọa lại nghe thấy ý của cô là, bổn tọa ở trong lòng cô vốn cũng không bằng khối ngọc thạch kia nhỉ?" Niếp Quân Hạo nhìn chằm chằm An Cẩn Du, trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia lóe ra ánh sáng rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy giống như bất kỳ vật gì ở dưới đôi mắt này cũng không thể ẩn trốn.
"..." Làm sao lại cảm thấy người này bị ném ra một lần khi trở về lại thông minh ra không ít, chẳng lẽ khi bị mình ném ra thì không cẩn thận bị đụng đầu, rồi không cẩn thận thông minh tăng lên một chút? Nhưng cái này không khoa học có được hay không.
Nụ cười trên mặt An Cẩn Du ở dưới cái nhìn soi mói của Niếp Quân Hạo mà càng lúc càng cứng ngắc, cuối cùng thật sự không có cách nào nhìn thẳng ánh mắt của anh ta, nghiêng đầu đi có hơi tự giận mình hỏi "Đến tột cùng là anh muốn như thế nào?"
Niếp Quân Hạo nhìn bộ dáng tức giận khó giữ này của An Cẩn Du này, không biết sao, phần tức giận từ sáng sớm hôm nay tỉnh lại phát hiện mình rơi xuống dị thế, hơn nữa bất ngờ bị người phía dưới đuổi ra khỏi cửa, còn bất ngờ bị người ở bên ngoài vây xem, bị đuổi theo chạy khắp nơi đã tiêu tán không ít.
Nụ cười trên mặt nhiều thêm mấy phần chân thành, hai mắt phát sáng rạng rỡ nhìn chằm chằm An Cẩn Du, khẽ cười nói: "Bổn tọa chỉ muốn báo đáp cô nương, không có ý tứ gì khác."
Mà tôi không có muốn được anh báo đáp chút nào, chỉ cầu anh lập tức biến mất từ trước mắt của tôi thôi, An Cẩn Du nhìn chăm chú vào bộ dáng không có ý tốt kia của Niếp Quân Hạo, nội tâm phát điên, trên mặt lại bình tĩnh như lúc ban đầu. Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc không nói lời này ra khỏi miệng, ngược lại thở dài một tiếng: "Anh muốn báo đáp tôi thế nào?"
Niếp Quân Hạo nhìn bộ dạng khổ ép dám giận không dám nói của An Cẩn Du, nụ cười nơi đáy mắt càng khắc sâu hơn: "Cô cảm thấy lấy thân báo đáp thì như thế nào?"
"..." An Cẩn Du cả kinh thất sắc, gần như theo bản năng mà nhấc chân lên đạp một cái, thẳng đạp về phía một bộ vị ở hạ thân Niếp Quân Hạo. Đáng tiếc người nào đó bị đánh lén lần nữa đã có chuẩn bị trước, hoàn toàn không cho cô thêm cơ hội phản kích.
Một kích không thành, tâm An Cẩn Du như tro tàn, chẳng lẽ tối hôm nay mình sẽ phải bi thống mà thất thân sao?
"Tôi cho anh biết, ở chỗ này, bá vương ngạnh thượng cung, cường thưởng dân nữ cũng là phạm pháp." An Cẩn Du cắn cắn môi, khua lên dũng khí liều chết cuối cùng mà đánh Niếp Quân Hạo, cổ dựng thẳng lên nói: "Hơn nữa tôi cho anh biết, anh đừng nhìn tôi như vậy, thật ra thì tôi không phải là dạng người phụ nữ tùy tiện gì, nếu hôm nay anh thật sự dám động thì tôi thà chết chứ không chịu khuất phục."
Vẻ mặt Niếp Quân Hạo bình tĩnh chờ An Cẩn Du hô xong, hai mắt híp lại nhìn cô chăm chú, An Cẩn Du không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng anh.
Một hồi lâu, chợt nghe được Niếp Quân Hạo cười nhỏ một tiếng lên, tiếng cười kia trầm thấp mà ma mỵ, vang vọng trong gian phòng vắng vẻ trống không, làm tóc gáy cả người An Cẩn Du đều dựng cả lên.
Đang lúc An Cẩn Du cho rằng anh thẹn quá hóa giận, chuẩn bị một đao chấm dứt tai họa về sau của mình, lại nghe thấy đối phương có hơi tà ác mở miệng nói: "Yên tâm, chỉ với sắc đẹp này của cô, muốn bổn tọa lấy thân báo đáp, chỉ sợ là đời sau cũng không thể."
An Cẩn Du ngớ ngẩn, ngay sau đó hiểu được anh ta đang chọc bản thân mình, lấy điều kiện của anh ta thì hoàn toàn không thể nhìn trúng mình, càng đừng nói cái gì mà uất ức lấy thân báo đáp mình. A a a, làm sao cõi đời này lại có thể có người ác liệt như vậy, ai đó mau tới đây xách anh ta đi dìm sông đi, tránh cho về sau lại tiếp tục lãng phí lương thực quốc gia!
Không thể nhịn được nữa, vào lúc này An Cẩn Du bộc phát, la to một tiếng: "Rốt cuộc là anh muốn như thế nào hảaaaa?"
Rõ ràng An Cẩn Du mất khống chế khiến Niếp Quân Hạo vui vẻ, die0ndonle0qqu ydo n chỉ thấy anh trả lời một câu không nhanh không chậm: "Bổn tọa thật sự đúng là không muốn như thế nào cả. Như vậy đi, cô hãy thu lưu bổn tọa thật tốt, chúng ta làm một cái ước pháp tam chương thì sao?"
"..." Ước pháp tam chương đó lại là cái quỷ gì hả giáo chủ đại nhân, có phải logic của anh thật sự quá lợi hại hay không? Một người phàm tục như thôi thực sự không theo kịp suy nghĩ quá mức bay bổng của anh đâu.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |