Giáo chủ kinh diễm
← Ch.008 | Ch.010 → |
Edit: hongheechan
Lần Niếp Quân Hạo bị ném ra ngoài này, địa vị của Tiền Đa Đa lập tức tăng vọt lên.
An Cẩn Du xoay người vào phòng bếp nhỏ dùng cơm thừa còn lại làm cho mình và Tiền Đa Đa một phần phần cơm rang trứng đơn giản, an ủi cái bụng chịu đựng đã lâu của mình.
Sau khi cơm nước xong, An Cẩn Du liếc nhìn ánh mặt trời càng trở nên chói mắt bên ngoài, nhớ tới giáo chủ nào đó bị mình ném ra cửa, trong bụng lại hơi do dự.
Mặc dù tính tình tên kia không tốt một chút, duy ngã độc tôn* một chút, nhưng tâm vẫn không tính là quá xấu, ít nhất vừa rồi bị bóp cổ mấy lần, anh ta có thể bóp chết mình như bóp chết một con kiến, nhưng anh ta cũng không làm như vậy. Ách được rồi, thật ra nguyên nhân phần nhiều là do đói, bắt mình làm nữ đầu bếp.
*duy ngã độc tôn: chỉ coi mình là tôn quý nhất.
Mới vừa đúng là có hơi váng đầu, mới có thể liều mạng ném người từ trong nhà ra ngoài. Lúc này nghĩ kĩ lại, lại có chút không đành lòng, dĩ nhiên còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, thật ra An Cẩn Du cũng thuộc hiệp hội ưa bề ngoài, nghĩ đến hoa mỹ nam, nhất là đại mỹ nam lưu lạc nơi đầu đường, còn vì mình mà lưu lạc nơi đầu đường, rốt cuộc vẫn có hơi băn khoăn. Nói cho cùng lúc đó cô cũng không nên nhất thời mềm lòng lượm cái phiền phức lớn này, bây giờ trông nom cũng không được, mà mặc kệ cũng không được.
An Cẩn Du thở dài một tiếng, xoay người mở cửa liếc mắt nhìn, lại phát hiện người trước đó bị mình ném ra ngoài đã chẳng biết biến mất bóng dáng từ lúc nào rồi.
An Cẩn Du sững sờ, ánh mắt liếc bốn bề một cái cũng không nhìn thấy bóng dáng người nào đó, mi phong nhíu một cái, nghĩ lại, đi rồi thì thôi đi, cũng đỡ việc mình lại vì đối mặt với anh ta mà rầu rĩ.
Đóng cửa lại lần nữa, An Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, không biết là thư giãn hay là mất mát, ôm lấy Tiền Đa Đa theo sát ở phía sau cô vào phòng ngủ, nhanh chóng nhào vào trong ổ chăn, bắt đầu ngủ lại.
Đang lúc một người một chó nằm ngáy ò ò ngủ, lúc đó bên trong phòng là một khung cảnh hài hòa ấm áp, mà giáo chủ nào đó bị ném ra ngoài phòng đang chẳng có mục đích đi trên đường phố phồn hoa, nhìn cao ốc bốn bề cùng với những người đi đường muôn hình muôn vẻ chung quanh, gương mặt tò mò và nghi ngờ, hoàn toàn không phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã thành công trở thành vật sáng trên đường phố, đang nhận lấy vô số sự chú ý từ rất nhiều người, cho đến khi.
"Xem bên kia có người mạnh bạo thậm chí cosplay người thật, hơn nữa nhìn dáng dấp phía sau lưng thật là cao, còn có vóc người thật đẹp, không biết khuôn mặt như thế nào đây nhỉ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu thấy bộ quần áo trên người anh ta thật đẹp mà, phía trên thêu mấy hoa văn mà từ trước cho tới bây giờ tớ cũng chưa từng thấy, thật không giống những người cosplay bình thường chút nào, quả thật không cùng đẳng cấp mà chẳng lẽ là diễn viên đóng kịch, a a a, thật là muốn nhìn thẳng mặt quá."
Từ khi Niếp Quân Hạo xuất hiện thì mấy thiếu nữ vẫn luôn đi theo phía sau anh vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng Niếp Quân Hạo ríu rít thảo luận, vừa nói xong còn cầm điện thoại di động chụp các góc độ không góc chết phía sau lưng Niếp Quân Hạo.
Niếp Quân Hạo nghe thấy tiếng ồn ào cùng với tiếng tách tách rất nhỏ vang động phía sau, có hơi nghi ngờ nghiêng đầu.
Ngay lập tức, tiếng thảo luận của mấy thiếu nữ đi theo sau lưng anh ngưng bặt, trợn to hai mắt không dám tin nhìn giáo chủ đại nhân chợt quay đầu lại.
Gương mặt Niếp Quân Hạo lạnh lùng quét qua mấy thiếu nữ kia một cái, chỉ nghĩ là các cô vì bị đương sự được nghị luận trong cuộc bắt gặp mà lúng túng không thôi, không hề nghĩ tới chân tướng sự tình hoàn toàn là như thế này.
Ở khắp nơi trên thế giới đều là gái mê trai đẹp, Niếp Quân Hạo không hế báo trước mà xoay người, không khác nào một quả bom trực tiếp nổ khiến tất cả mấy thiếu nữ trong những người tại đây đều cứng đờ tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, Niếp Quân Hạo mới thấy mấy thiếu nữ đối diện anh hồi hồn lại từ trong hoảng hốt, liếc mắt nhìn nhau, phát ra một tiếng tiếng thét chói tai khó có thể tự mình giữ lại: "A a a, đẹp trai quá, dung mạo anh trai này còn đẹp trai hơn nam thần nhà tôi, điểm này không khoa học!"
"A a a, nhất định là tôi đang nằm mơ, nhất định vậy, mau nhéo tôi đi. Không, đừng nhéo tôi, cứ để cho tôi chết ở trong mộng như vậy, vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại!"
"Đúng, cái này nhất định là nằm mơ, khi còn sống mà có thể nhìn thấy anh trai mặc cổ trang không có một chút không khỏe nào*, cuộc đời này cũng đủ rồi. Chụp hình chụp hình, mau chụp hình."
*nghĩa là anh vẫn còn sống tốt, sống sờ sờ ở trước mặt = mỹ nam cổ trang không chỉ có trong truyền thuyết.
"Đúng đúng đúng, tôi cũng quên chụp hình rồi. Hu hu hu, mới vừa ngoái đầu nhìn lại một cái kia mà đã quên mất chụp, che ngực che miệng ngã xuống đất, đời tôi cũng sẽ không thứ cho mình."
"Đừng nóng vội đừng nóng vội để tôi chụp, lúc vừa rồi anh ý quay lại tôi nhất thời kích động, móng vuốt không bị khống chế mà đè xuống. Oa ha ha ha, quả nhiên là nhờ ba ngày tôi chăm sóc đấy."
"Hài lòng cái gì, tôi cũng chụp được, tôi thiết đặt chụp ảnh, anh ý vừa quay lại sẽ bị chụp hết từng cử động. A a a a, thật sự là hoa mỹ nam không góc chết, thật tốt mà, buổi tối trở về sẽ thiết đặt làm các loại tranh ảnh."
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn, đừng quên gửi cho tôi một ít đó."
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, cơ hội không thể mất, nhanh chụp thêm vài bức nữa."
Mấy thiếu nữ kia kích động không thôi mà tán gẫu mấy câu, rốt cuộc lại cầm điện thoại di động hướng chính diện ngay mặt Niếp Quân Hạo mà chụp lần nữa.
Niếp Quân Hạo nhìn dáng vẻ mấy người, hai mắt có hơi nguy hiểm híp lại.
Nếu như lúc trước, không ai có thể dám vô lễ như vậy ở trước mặt của anh, nhất là khi anh có hơi nổi giận. Bây giờ mấy người phụ nữ này lại không hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện chút nào, còn sôi nổi giơ lên cái màu trắng nhỏ kì quái hướng thẳng mình, hoàn toàn không có dáng vẻ mà đại gia khuê tú nên có, quả nhiên là môn phong bại hoại, không biết cái gì.
Niếp Quân Hạo thấy mấy cô gái kia càng ngày càng tiến thêm định dựa sát tới đây, lửa trong ánh mắt thật sự giống như hận không thể ngay tại chỗ mà dính lấy mình, khiến cho lửa giận bay lên, một mặt kinh ngạc ở trong lòng vì sao phụ nữ ở niên đại này lại hào phóng như thế, cũng không biết lễ nghĩa liêm sỉ mà thấy đàn ông xa lạ còn dính lên trên, một mặt lại có hơi nổi giận vì những người phụ nữ này không hiểu ý tứ của mình chút nào, mặc dù anh luôn không thích đánh phụ nữ, nhưng nếu những người phụ nữ này đi lên trước một bước nữa, anh không thể bảo đảm họ sẽ nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Mấy thiếu nữ không biết nguy hiểm sắp tới chút nào, hưng phấn không thôi nghĩ tới có thể tiến lên chụp một kiểu ảnh với người đàn ông tuấn mỹ giống như đi ra từ trong tranh này hay không.
Còn chưa nghĩ đến, bên cạnh chợt truyền tới tiếng kinh hô làm kìm những bước chân của các thiếu nữ kia lại, cũng lập tức hấp dẫn sự chú ý của Niếp Quân Hạo.
Khoảng thời gian này trên đường phố cũng coi như yên tĩnh, một chiếc xe hào hoa chạy như bay từ góc đường không xa đằng kia, xông thẳng đến bên này.
Niếp Quân Hạo thấy thế hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tuấn mã có bốn chân thì anh gặp qua không ít, nhưng cái hộp đen với bốn cái bánh xe này thì anh vẫn là nhìn thấy lần đầu, ách cũng không coi là lần đầu. Là lần đầu nhìn thấy gần như vậy, trước kia đều chỉ nhìn một cái ở xa từ trên ban công nhà An Cẩn Du. Anh nhớ cái đó vật trông xấu xí này gọi là xe hơi dùng để thay thế xe ngựa gì đó ở nơi này.
Cùng thời gian Niếp Quân Hạo hoảng thần, chiếc xe hơi nhỏ kia đã xông ngang đánh thẳng lướt tới từ bên cạnh bọn họ.
Mấy thiếu nữ bị bộ dáng hung hăng đi tới của chiếc xe kia dọa sợ đến nâng nhau lui về phía sau vài bước, sau khi khó khăn lắm mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn lại, rồi lại bị cảnh tượng cách đó không xa dọa sợ đến cao giọng thét lên.
Bên đường phố trống trải là đứa bé nhìn qua chỉ mới ba bốn tuổi, ôm chặt bong bóng Tiểu Hùng đáng yêu, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn trời, thật giống như đang đợi cái gì đó, mà chiếc xe kia dĩ nhiên cũng đâm thẳng tới đứa bé kia như vậy.
Đứa bé nghe thấy tiếng thét chói tai, nghi ngờ quay đầu lại, vừa thấy thế hung hăng của xe hơi, mắt to ngập nước phản chiếu lại hình dáng chiếc xe, gương mặt kinh hoàng và kinh ngạc. Đứa bé bị dọa sợ hoàn toàn quên tránh đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe càng ngày càng gần.
Đang lúc tất cả mọi người đều cho rằng bi kịch nhất định sẽ xảy ra, thì ngay lúc này xảy ra biến cố.
Đứa bé đang sợ hãi chợt thấy một cơn gió lạnh nhanh chóng lướt tới bên cạnh, định phản xạ đưa tay ngăn cản.
"Rầm rầm phanh." Một tiếng vang thật lớn, mọi người cứ trơ mắt nhìn chiếc xe kia phóng thẳng như vậy, va vào trong quán cà phê thủy tinh trống rỗng, ngay lập tức, mảnh vụn thủy tinh phân tán đầy đất.
Tất cả mọi người không biết một cái chớp mắt cuối cùng ở chỗ kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khi bọn họ sắp phục hồi tinh thần lại, có một bóng dáng đã ôm đứa bé đứng ở bên cạnh suýt nữa bị xe đụng vào bay ra từ phía trước chiếc kia xe BMW, một cước giẫm lên mui xe chiếc xe kia, nhẹ nhàng nhảy ra vòng hỗn loạn.
Phía sau chỉ có hơi động nhẹ, có lẽ người phi thân nhảy xuống từ trên xe lại giống như chưa tỉnh, không bị thế tục quấy nhiễu chút nào.
Buổi trưa gió lạnh thổi qua đường phố yên lặng, thổi tay áo tung bay của anh lên, dung nhan tuấn mỹ, xiêm áo hoa lệ còn có bản lĩnh làm người ta kinh diễn, trong lúc đó trong đầu mọi người chỉ kịp hiện ra tám chữ to "Vùn vụt nhạn múa, công tử vô song".
← Ch. 008 | Ch. 010 → |