Vay nóng Tima

Truyện:Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn - Chương 88

Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn
Hiện có 93 chương (chưa hoàn)
Chương 88
88: Mời Phu Nhân Tổng Tài Về Nhà - 89: Nặc Nhi…
0.00
(0 votes)


Chương (1-93 )

Siêu sale Shopee


88: Mời Phu Nhân Tổng Tài Về Nhà

Nghĩ đến lúc Tần Mạc đưa cho cô những bức ảnh đó.

Rõ ràng là người chẳng ra gì những vẫn cứ cố gắng tỏ ra mình là người đạo mạo.

Đúng là giả tạo, khiến người ta buồn nôn.

Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ một người đàn ông nào khác nữa.

Trong lòng khó chịu biết bao, xoay người khoác tay Lục Tiêu Triết đi ra ngoài.

Trác Quân điên cuồng định kéo Duẫn Nặc lại nhưng kết quả lại bị Lục Tiêu Triết đẩy ra.

"Nó không muốn nói chuyện với cậu, đừng làm phiền nó nữa."

Lục tiêu triết nói xong, cúi đầu nhìn Duẫn Nặc, "Nặc nhi, chúng ta đi tìm mẹ?"

Duẫn Nặc cố gắng trốn Trác Quân liền gật đầu.

Lục tiêu triết nhìn về phía cách đó không xa là Lục Tử Dạ, "Tiểu Dạ, cậu ở trong này chăm sóc anh cả, anh bây giờ đưa Nặc nhi đến nhà họ Trác."

Lục tTwr Dạ ừ một tiếng nhìn bóng dáng hai anh em họ rời khỏi.

Trác quân bị bỏ qua một bên, trong lòng thực khó chịu.

Hắn đi theo ra, gọi Duẫn Nặc.

"Nặc nhi, em rốt cuộc làm sao vậy? Anh đã làm chuyện gì sai sao? Em nói đi!! nặc nhi, nặc nhi..."

Mặc kệ hắn quát to như thế nào, cô theo Lục Tiêu Triết vào trong xe rất nhanh rời khỏi.

Trên xe, Lục Tiêu Triết lái xe vừa gặng hỏi: "Có chuyện gì sao?" rồi còn đưa nàng một chiếc khăn tay.

Duẫn Nặc lấy khăn tay, khóc nức nở: "Em vừa đi tìm tần mạc, anh ta đã cho em xem rất nhiều ảnh chụp của Trác Quân cùng nhiều người phụ nữ khác, em không nghĩ anh ta lại là người như vậy."

Nghĩ tới những bức ảnh hắn trần chuồng ôm những người đàn bà khác, trong lòng Duẫn Nặc không khỏi khó chịu.

Tại sao lại như thế? Lúc cô khó khăn, anh ta đến giúp, nhưng cuối cùng lại để cho cô biết anh ta thực sự lại là một người như vậy..

Giá như không đi tìm Tần Mạc, để không thấy những bức ảnh kia, và rồi chẳng phải khó chịu như bây giờ.

"Không có việc gì." Lục tiêu triết thân thủ vỗ vỗ vai của cô, "Nếu hắn là người như vậy, sau này có anh, anh sẽ giúp em, em sẽ không cần phải cậy nhờ sự giúp đỡ của ai khác nữa."

Duẫn Nặc rưng rưng nhìn lục tiêu triết, gật gật đầu, "Vâng.. !"

Cô khóc nức nở một tiếng, hỏi hắn, "Đúng rồi anh hai, hai ngày nay hai người đi đâu, anh có biết là em lo lắng thế nào không hả?."

"À..

anh ra nước ngoài..

không có nghĩ khi trở về Lục gia lại trở thành như vậy."

Anh hổ thẹn lắc đầu, thân thủ lại đây nắm vai Duẫn Nặc, "Nhưng em đừng lo, dù không có công ty, anh vẫn có thể chăm sóc cho em và mẹ, còn chuyện của bố, anh sẽ sắp xếp lo liệu, cùng lắm bố chỉ phải đi mười năm thôi."

"Mười năm?"

Duẫn Nặc kinh ngạc trợn to hai mắt, "Bố rốt cuộc làm cái gì? Vì sao cũng bị phán mười năm?"

Lục tiêu triết nhấp mím môi, vẻ mặt ngưng trọng biểu tình, "Cụ thể mọi chuyện như thế nào anh cũng không rõ, hình như là bố đút lót hối lộ 1 vị quan chức nào đó, chuyện vỡ lở nên thế.

Em đừng lo, anh sẽ cố gắng hết sức để có thể giảm án cho bố."

Duẫn Nặc cao hứng, nũng nịu bên anh trai.

"Anh hai, có anh thật là tốt, em chẳng cần phải lo lắng nhiều chuyện nữa."

Lục Tiêu Triết có chút đau đớn, hai từ "anh hai" làm ngực anh tan nát.

Chờ cho mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ nói ra sự thật và thổ lộ điều mình ôm trong lòng bấy lâu nay.

Hiện tại chính là thời điểm quan trọng, anh nhất định sẽ không để cho cô biết, cô đối với anh chỉ là "anh hai" thôi sao.

Nặc nhi, mặc kệ phát sinh cái gì, anh vĩnh viễn đứng ở phía sau em, ủng hộ em, chăm sóc em, làm bạn với em cả đời.

...

Khu biệt thự xa hoa, Nam Cung mệt mỏi quay trở về, đặt mông ngồi lên chiếc ghế sopha làm bằng da thật, chân bắt chéo, phong thái rất ung dung nhàn nhã.

Một người hầu lễ phép đi tới, cung kính cúi đầu nói: "Điện hạ, vị tiểu thư kia đã tỉnh rồi."

Nam Cung Thiếu Vũ nhíu mày, đảo mắt nhìn chằm chằm vào người giúp việc, "Vậy sao? Cô ấy giờ thế nào rồi?"

"Cô ấy tỉnh dậy xong, luống cuống tay chân mặc quần áo, liền đi ngay."

"Đi ngay?"

Nam Cung thiếu vũ than nhẹ một tiếng, "Đúng là người phụ nữ vong ân, mới vậy mà đã đi luôn rồi, không cần nói lại với ta một câu?"

Người giúp việc thành thật nói: "À! Cô ấy có nói cảm ơn ngài."

Nam Cung thiếu vũ nở nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt có dung nhan mị hoặc chúng sinh.

"Quên đi! Đi rồi thì thôi!" Anh ta đứng dậy, người hầu vội chạy tới cởϊ áσ khoác.

"Điện hạ, chúng ta tới nơi này cũng đã nửa năm đi? Nữ vương bệ hạ bên kia lúc nào cũng thúc giục chúng ta trở về, chúng ta khi nào thì có thể trở về a?"

Nam Cung thiếu vũ vẻ mặt đầy biểu tình, vươn người, xoay chân xoay tay, xoay người, hai tay khoát lên vai người hầu, cười rộ lên, "An bà, bà đã quên chúng ta là tới đây làm cái gì sao? Công việc đều không có làm xong, như thế nào có thể trở về? Trở về về sau, ta như thế nào có thể diện đi gặp bà nội a? bà nói là đi?"

"Khả..."

"Đừng lo lắng, có ta ở đây, bà nội không động đến cháu của bà đâu, ta cảm giác, em gái của ta nhất định sẽ rất xinh đẹp, chắc chắn là ở trong thành phố này thôi, bà yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được em ấy, không đến nửa năm đâu?"

An bà bất đắc dĩ lắc đầu, tâm lý của điện hạ, bà biết, nhưng là nếu không quay về, chỉ sợ thân phận bị bại lộ, lại rước nhiều chuyện phiền toái.

Nam Cung thiếu vũ chẳng quan tâm, khoác tay, đi lên lầu.

...

Lục tiêu triết và Duẫn Nặc gặp được mẹ, và còn an bài bà đến mỗi khác sạn.

Khách sạn này tuy nhỏ và không được như ngôi nhà trước kia họ ở nhưng xa hoa, có lẽ Triệu Thục Hoa cũng chẳng thấy cần thiết nữa.

May mắn thay, bà còn có các con, nếu không thật sự bà không biết phải làm thế nào nữa.

An bài thật tốt chỗ ở của mẹ, lại còn phải lo tới anh cả và anh ba đang ở viện nữa.

Lục tiêu triết vẫn đi cạnh cô, cô mua này mua nọ, anh ta đều trả tiền, đương nhiên, ở siêu thị còn có tivi, mà liếc mắt thoáng qua cũng có thể phát hiện ra được Duẫn Nặc xuất hiện trên tv.

Những người đó nhận ra đó là Duẫn Nặc, liền chỉ trỏ mà lăng mạ cô.

Duẫn Nặc rất muốn nói lại họ, nhưng nghĩ đến cảnh của Lục gia bây giờ, cô không thể rước thêm phiền toái được nữa.

Lục Tiêu Triết ôm nàng đưa ra xe sau, trấn an nói: "Lời của người ngoài, em đừng quan tâm, sống vì chính bản thân mình mà thôi, mặc kệ họ muốn nói sao thì nói!"

Duẫn Nặc cảm thấy anh hai của mình giống như một cái sạc dự phòng vậy, mỗi lần cô kiệt sức ngã quỵ, anh hai liền giúp đỡ khiến cô có thể vượt lên và chiến đấu tiếp.

Cô đối với Lục Tiêu Triết gật đầu, "Vâng, Sống cho chính mình và kệ người khác nói!"

Cô đương nhiên không biết rằng, vì nụ cười của cô mà khiến trái tim ai đó rung lên từng hồi.

Lục Tiêu Triết gợn khóe môi, ánh mắt chứa đầy tia ngọt ngào.

Nổ máy, lập tức đi đến bệnh viện.

Xe của Lục Tiêu Triết vừa mới rời khỏi, cách đó không xa trong một chiếc xe khác, ánh mắt chứa đầy tia tức giận, sắc bén gắt gao nhìn chiếc xe đang dần dần biến mất.

Hết Trác Quân, bên cạnh cô giờ lại còn xuất hiện thêm Lục Tiêu Triết.

Biết rõ đó là ai trai của cô nhưng trong lòng Tần Mạc vẫn đố kị không nguôi.

Ở trong mắt hắn, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể là lí do khiến cô cười ngoài hắn ra.

Hắn cố gắng kìm hãm cơn giận giữ, phân phó kẻ ngồi bên cạnh: "Nghĩ biện pháp, đem cô ấy về cho ta."

Lần này, mặc kệ là cô giãy dụa phản kháng, hắn đều sẽ không cho cô rời đi.

Cô thuộc về một mình hắn, những người khác hoàn toàn không có tư cách.

"Vâng, thưa tổng giám đốc."

Người ngồi bên cạnh hắn vội đáp, rồi đi xuống xe.

Tần Mạc ngồi tựa vào vị trí lái xe, khẽ nhắm hai mắt, thần sắc ảm đạm, ánh mắt nhíu chặt.

Hắn thật sự rất mệt mỏi, lái xe nhanh chóng về căn biệt thự cạnh biển.

Vừa trở về, Thượng Vãn tịch liền ân cần tiến lên tháo áo khoác cho hắn, "Anh hôm nay đã đi đâu vậy, không thấy anh, trong lòng người ta lo muốn chết."

Trong lòng Thượng Vãn Tịch biết rõ, công việc của Tần Mạc là phó tổng giám đốc Lục thị, nhưng sau khi thôn tính được Lục Thị.

Hắn cũng giống như cô đêu căn bản là không có việc gì làm.

Cô ta đương nhiên không biết thế lực sau lưng của Tần Mạc khủng khϊếp như thế nào.

Tần mạc không để ý tới cô ta, lập tức đi đến ghế sopha của phòng khách mà ngồi xuống, tựa vào trên sô pha, hắn mỏi mệt nhu nhu mi tâm.

Thượng Vãn Tịch thấy mấy ngày nay hắn không được ngủ ngon, không biết suy nghĩ cái gì, đi tới ngồi bên cạnh hắn ân cần hỏi: "Mạc, anh làm sao vậy? Từ sau khi chuyện của Lục gia, anh mỗi ngày đều như vậy, tối không ngủ được, ban ngày cũng không được nghỉ ngơi, hay em đến bệnh viện mua cho anh chút thuốc ngủ?"

Tần Mác dơ tay ý bảo cô ta im miệng lại.

Thượng Vãn Tịch có chút tức giận, không sợ chết tiếp tục nói: "Hay là anh lo lắng cho Lục Duẫn Nặc? Em nói cho anh nghe, anh lo lắng cho cô ta làm gì? Cô ta rời khỏi anh, không bao cô ta sẽ quay trở lại, cô ta lại là con gái của kẻ thù của anh nữa, không phải sao?"

Sắc mặt Tần Mạc đen lại, trừng mắt nhìn Thượng Vãn Tịch.

"Từ nay về sau, ở trước mặt tôi đừng có nhắc đến người nhà họ Lục nữa.".

89: Nặc Nhi...

Hắn âm ngoan nói xong, đứng lên, "Còn nữa, cô và Lục Vân Kỳ dù sao cũng từng là vợ chồng, hắn bị tai nạn xe phải nằm viện, cô không đến thăm sao?"

Lục Vân Kỳ bị tai nạn xe cộ nằm viện sao?

Thượng Vãn Tịch vừa nghe xong, mi mắt cau lại chăm chăm nhìn Tần Mạc.

Nhưng hắn tựa hồ như không lấy làm để tâm mà đi luôn lên lầu.

Nhìn bóng dáng đạm mạc của hắn, Thượng Vãn Tịch ánh mắt đầy mất mát thu lại. Cô ta khó có thể tin rằng Lục Vân Kỳ ấy thế mà lại bị tai nạn.

Anh ấy... Không biết giờ thế nào? Có khỏe không nữa?

Không biết như thế nào, mà trong lòng cô ta lại một khắc có ý nghĩ lo lắng cho Lục Vân Kỳ. Nhưng chỉ thoáng chốc, tất cả những lo lắng đấy liền biến mất.

Anh ta bị tai nạn thì liên quan gì đến cô ta chứ, hai người bọn họ còn chưa có đăng ký kết hôn, căn bản là không được xem là vợ chồng chân chính.

Nhưng không hiểu sao trong lời nói của Tần Mạc hồi nãy lại có vẻ muốn đẩy cô ta ra ngoài. Cô ta thật sự rất lo lắng, trong mắt Tần Mạc bây giờ vốn dĩ đã không còn hình ảnh nào của cô ta nữa. Tất cả đều là do Lục Duẫn Nặc, tối hôm đó cô ta nghĩ nên sớm gϊếŧ chết Lục Duẫn Nặc.

"Lục Duẫn Nặc, tao sẽ sớm gϊếŧ chết mày. Để mày sống, vĩnh viễn sẽ là cái gai trong mắt của tao." Thượng Vãn Tịch nói vẻ mặt đầy căm hận, cô ta uống một ngụm rượu rồi rút điện thoại ra bấm số một người. Đầu dây bên kia nhanh chóng được bắt máy, nụ cười đầy quái khí hỏi: "Vãn Tịch tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho tiểu thư?"

Vãn Tịch mắt đầy oán hận, gắt gao cắn răng nói: "Chúng ta gặp mặt đi, chỗ cũ."

Giọng nam trong điện thoại cười đầy thích thú: "Được, chỗ cũ."

Cất điện thoại, Vãn Tịch đứng dậy gọi bà giúp việc nói: "Nếu anh ấy xuống lầu hỏi tôi, cứ nói tôi ra ngoài mua chút đồ."

Bà giúp việc gật đầu tuân theo.

Thượng Vãn Tịch rời khỏi biệt thự đến câu lạc bộ đêm Đế Hào.

Ở chỗ cô ta thường lui đến trên ghế lô bắt gặp bóng dáng của Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm nhìn cô ta tức giận đến khuôn mặt nhỏ liền trở nên đỏ ngầu, ngồi đối diện cô ta nghiền ngẫm gợn khóe môi hỏi: "Ai lại dám chọc đến đại mỹ nữ Thượng Vãn Tịch đây? Là mỹ nữ nhưng khi tức giận thì cũng không đẹp tí nào đâu!"

Thượng Vãn Tịch cười nhạt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn cậu giúp tôi làm một chuyện nhỏ."

"Sao?" Thẩm diễm vừa nghe, đến đây hứng thú, tò mò hỏi, "Đại mỹ nữ lần đầu tiên nhờ vả đến tôi, sao tôi có thể chối từ. Em nói đi là chuyện gì nào?"

"Giúp tôi xử lý Lục Duẫn Nặc." Vừa nói ánh mắt cô ta còn chứa đầy ngoan độc.

Thẩm Diễm đánh giá một hồi đầy tiếc nuối. Mỹ nhân xinh đẹp nhưng tâm địa lại độc ác. Một chút cũng không tốt tí nào.

Hắn vẫn là thích cái loại mặt ngoài nhìn qua lạnh lùng, kỳ thật ở sâu trong nội tâm, thiện lương, ôn hòa. Giống như là Lục Duẫn Nặc này.

Haizz.. nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô gái kia, hắn đã động tâm. Chẳng trách Tần Mạc lại yêu thương cô ấy mà ruồng bỏ Thượng Vãn Tịch. Cô gái kia có sức hấp dẫn đàn ông trời sinh, ai cũng đều không thể so sánh được."Cô ấy như thế nào lại chọc đến em đến nỗi mà em còn muốn gϊếŧ cô ta?"

Hắn làm sao không biết, phụ nữ mà đố kỵ như thế là vì lý do gì chứ, nhưng muốn ám toán luôn đối thủ thì cô gái thật sự là đáng sợ.

Nếu làm cho tần mạc biết, Thượng Vãn Tịch ngầm phái người xử lý Lục Duẫn Nặc, Thượng Vãn Tịch thật là không biết sẽ có kết cục gì? Kia nhất định không dám tưởng tượng đi?

"Dù sao thì có tôi thì sẽ không có cô ta. Huống chi Tần Mạc đã động tâ m đến cô ta, Diễm..." Nói tới đây cô ta đột nhiên thân mật nhìn Thẩm Diễm."Tôi biết anh muốn xử lý ai đều là chuyện dễ dàng, anh giúp em, được không?"

Nhìn vẻ mặt cầu xin của cô ta Thẩm Diễm trong lòng có chút động lòng. Đây lại là người đàn bà của Jo lẽ nào lại nỡ xuống tay.

"Thẩm diễm, anh không phải nói đây là lần đầu tiền em xin anh giúp em, anh sẽ giúp em? Như thế nào? Ngay cả điểm ấy việc nhỏ ngươi đều làm không được?"

Thượng Vãn Tịch lạnh mặt, dùng tới phép khích tướng.

Thẩm diễm nhíu nhíu mày, gật đầu đáp lời, "Được rồi, xem ở chúng ta cũng có giao tình, tôi liền vì người đẹp mà gắng sức một lần vậy."

"Thật chứ?" Vãn tịch mặt lộ vẻ mỉm cười.

Thẩm diễm gật gật đầu, "Cùng lắm, việc này đối với Tần Mạc phải giữ bí mật, nếu không, hậu quả tôi và cô đều gánh vác không nổi đâu."

Thượng Vãn Tịch thề thốt, "Anh yên tâm đi, nếu tôi nhờ anh giúp, tất nhiên là gạt hắn, nhưng chuyện này thì bao giờ hành động?"

"Cô tưởng tôi bao giờ thì hành động?" Thẩm diễm hỏi lại.

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không lưu lại trở thành hậu họa, việc mà thành, anh muốn cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn anh."

Thượng Vãn Tịch nói như thể mình là bà tỷ phú có nhiều tiền cái gì cũng có thể thỏa mãn hắn.

Có lẽ cô ta không biết, trong mắt người đàn ông này cái gì cũng không đáng giá hết, duy nhất đáng giá chỉ có Lục Duẫn Nặc mà thôi.

Hắn gợi lên khóe môi cười khẽ, nếu có chút suy nghĩ.

Vãn Tịch thấy hắn nhận lời mình, liền dùng mỹ nhân kế.

Cô ta tự động ngồi lại gần Thẩm Diễm uốn éo, "Tôi chỉ biết trong lòng anh, tôi chắc chắn là người quan trọng."

Cô ta nâng cằm lên, chủ động hôn môi thẩm diễm, "Việc mà thành, tôi sẽ cho anh... chính tôi."

Cô ta hiến thân ý tứ lại rõ ràng bất quá, thẩm diễm vẫn không nhúc nhích, chủ động ôm lại cô ta, chủ động thân thượng hắn, lại chủ động buông ra, đối với hắn cười khanh khách, giống nhau sử cả người chiêu thức bày ra nàng xinh đẹp mê người một mặt đến * hắn.

Thẩm trung tâm ngọn lửa lý thổn thức một trận, này nữ nhân, rất giảo hoạt, quá âm hiểm, rất ác độc, đi theo JO bên người có thể sống nhiều như vậy năm, thật sự là làm khó JO.

"Tôi hy vọng một tuần sau, anh có thể cho tôi xem kết quả." Vãn tịch đứng lên, đối với hắn quyến rũ cười, "Tôi đi đây, diễm."

Một tiếng Diễm kia, kêu tê dại tận xương, bất luận là đàn ông, phỏng chừng đều nhuyễn hai chân đi!

Thượng Vãn Tịch chân trước vừa mới đi, ngay sau đó, mặt Thẩm Diễm lại toát lên đen nghịt. Chán ghét muốn xóa đi dấu son môi của người đàn bà kia.

Hắn cả đời này, ghét nhất bị dính son môi của đàn bà, ghê tởm chết đi được.

Quay đầu, hắn cũng đi bắt tay vào làm an bài một chút, đem Duẫn Nặc mời đi theo, hảo hảo cùng cô tâm sự, có lẽ này nhất tán gẫu, liền tán gẫu ra cảm tình cũng nói không nhất định.

Nghĩ đến kia cô gái đáng yêu kia, thẩm diễm liền nhịn không được thấy muốn cười, nói cũng kỳ quái, nghĩ đến cô, tâm tình của hắn liền phá lệ trở nên tốt lên, xem ra, hắn thật sự đã là thích cô quá rồi.

///////*********

Duẫn Nặc cùng Lục Tiêu Triết đi đến bệnh viện, còn chưa đến phòng bệnh của Lục Vân Kỳ liền gặp Trác Quân. Hắn lôi kéo Duẫn Nặc nói: "Chúng ta nói chuyện được không?"

Hắn không hiểu tại sao Duẫn Nặc lại như vậy đối với hắn, hẵn không rõ là mình đã làm sai cái gì cho nên muốn tìm cô để hỏi rõ.

Duẫn Nặc lại xa cách gỡ tay hắn ra."Chúng ta chẳng có gì để mà nói cả."

Cô nói xong liền đi vào phòng bệnh, Trác Quân đau lòng hét lên: "Nặc nhi!! Em cho dù không quan tâm anh nhưng dù sao cũng phải cho anh một lý do chứ. Nói cho anh biết anh đã sai ở đâu?"

Bên cạnh lục tiêu triết đứng không hé răng, ánh mắt nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, tựa hồ đang đợi cô trả lời.

Không nghĩ tới, Duẫn Nặc quả thực đồng ý nói chuyện với hắn, cũng nói: "Anh hai, anh vào trước đi em chút nữa sẽ vào tìm anh sau."

Lục tiêu triết đáy mắt xẹt qua một chút mất mát, nhưng nói cái gì cũng không có nói, tiếp nhận này nọ, xoay người vào phòng bệnh.

Duẫn Nặc nhìn trác quân liếc mắt một cái, xoay người đi hành lang cuối ban công.

Trác quân cùng lại đây, "Nặc nhi, Chúng ta chẳng phải đang rất tốt sao? Em đột nhiên vì sao lại thay đổi như vậy? Em có biết em làm như thế trong lòng anh khó chịu nhường nào không?"

Hắn mỗi lần đều như vậy, ở trước mặt cô nói chuyện, luôn thâm tình chân thành, làm cho người ta ảo giác nghĩ đến, hắn cùng cô, tình yêu sâu đậm.

Nhưng sự thật lại không thế hắn thực ra chỉ biết diễn.

Hắn nghĩ cứ dở bộ dạng tao nhã là người khác sẽ không biết được những chuyện xấu mà hắn đã làm hay sao?

Duẫn Nặc cũng không quanh co lòng vòng, xoay người nhìn hắn mặt không chút thay đổi lạnh như băng: "Tôi hỏi anh, lúc tôi không ở bên cạnh anh, anh liền có người phụ nữ khác đúng không?"

Cô cũng không phải ích kỷ không muốn đi tìm phụ nữ, hắn là đàn ông, lại là đàn ông đã trưởng thành, hắn có nhu cầu, cho nên cho dù tìm phụ nữ, đó cũng là chuyện bình thường nhưng điều cô không chịu nổi là hắn cứ ở trước mặt cô tỏ ra bộ dạng thâm tình lắm.

Nghe được câu hỏi của Duẫn Nặc, trác quân sắc mặt tức khắc liền cứng ngắc.

Hắn nhìn cô, ánh mắt trở nên phức tạp.

"Nặc nhi..."

"Anh trả lời tôi." Cô cắt đứt lời nói của hắn, cả người lộ ra một cỗ cự nhân ngàn dặm lãnh.

Trác quân hít một hơi thật sâu, xoay người tiến lên, "Có."

Hắn khẽ nhắm hai mắt, lại mở, xoay người nhìn Duẫn Nặc, "Nhưng là, loại phụ nữ đó sao có thể cùng xếp ngang hàng cùng em? Em cũng không phải không biết, anh đời này, chỉ đối với một người phụ nữ động tâm, em cũng không phải không biết, anh từ nhỏ đối với em đã có cảm tình, em cần gì phải đi theo anh truy cứu những chuyện trước kia?"

Hừ!

Duẫn Nặc trong lòng lạnh lùng cười, ngẩng đầu đón nhận trác quân ánh mắt, "Đúng vậy, tôi cần gì phải với anh truy cứu phía trước chuyện đâu? Anh tìm phụ nữ, anh tự do, anh cũng không phải là của tôi, tôi căn bản là không có tư cách đến chất vấn anh."

.... .

Duẫn Nặc không yên lòng trở về phòng bệnh.

Lục Tử Dạ hỏi, "Làm sao vậy?"

Duẫn Nặc lắc đầu, nhìn về phía cửa sổ biên nơi lục tiêu triết đang đứng. Bóng dáng của anh hai thoáng có chút ưu thương cô đơn như là có tâm sự giống nhau, cô bước tới khinh hoán một tiếng: "Anh hai!!"

Lục Tiêu Triết cũng không có quay đầu lại nhìn cô, than nhiên ừ một tiếng.

Duẫn Nặc hỏi, "Anh làm sao vậy?"

"Không có gì!" Anh ta xoay người, trực tiếp lướt qua Duẫn Nặc, liền đi vào toilet.

Nhìn anh tự nhiên lại có thái độ đó với mình, Duẫn Nặc có chút không hiểu, nhìn về phía Lục Tử Dạ, "Anh hai bị làm sao vậy hả anh?"

Lục Tử Dạ nhún nhún vai, "Vừa mới vào liền như vậy, anh cũng chẳng rõ lắm."

Duẫn Nặc tò mò nhìn chằm chằm buồng vệ sinh, hoài nghi chính mình có phải hay không làm sai chỗ nào, chọc anh hai tức giận?

Nhưng mà cô có làm cái gì sao đâu?

"Vãn vãn... Vãn vãn..."

Đột nhiên, Lục Vân Kỳ mê sảng. Duẫn Nặc phục hồi lại tinh thần chạy thật nhanh qua nắm lấy tay anh mình: "Anh cả, anh đã tỉnh rồi phải không?"

Lục Vân kỳ suy yếu mở hai mắt, thấy không rõ trước mắt hình ảnh, mơ mơ hồ hồ, trong óc trống rỗng.

Nhưng miệng vẫn gọi: "Vãn Vãn vì sao muốn gạt anh?? Vãn Vãn... Vãn Vãn... Đừng ly dị... Đừng đi mà..."

Nhìn bộ dáng thống khổ của anh cả, lòng Duẫn Nặc đau như cắt nước mắt không kịp mà rơi xuống. Cô lướt qua giúp anh lau mồ hôi ở trán nức nở nói: "Anh đúng là ngốc nghếch. Cô ta hại anh như vậy, lừa gạt anh, cho dù hôn mê chưa tỉnh nhưng tâm niệm vẫn có có cô ta."

"Anh cả!! Đừng như vậy nữa, cô ta thật sự không đáng để anh phải làm như vậy đâu." Duẫn Nặc khóc nức nở "Anh tỉnh lại đi, đừng suy nghĩ về cô ta nữa, không nghĩ sẽ không đau, anh cả!!!"

Thấy cô kích động Lục Tử Dạ chạy nhanh qua ôm lấy cô."Nặc nhi, em bình tĩnh đi, anh cả thân thể còn suy yếu, em cứ hét lên với anh ấy như thế. Chờ bao giờ anh ấy tỉnh hẳn em chỉ trích anh ấy cũng không muộn."

Duẫn Nặc vừa nghe liền an phận không ít.

Lục Tiêu Triết từ toilet đi ra nhìn thấy biểu hiện của Duẫn Nặc, không nói không rằng đi ra ngoài.

Duẫn Nặc hoàn toàn nghĩ về anh cả nên chẳng thèm để ý đến ông anh hai này của mình chút nào.

Lục Vân kỳ rốt cục vẫn là tỉnh lại, tỉnh lại câu đầu tiên nói, vẫn như cũ gọi Thượng Vãn Tịch.

Mà khi anh mở hai mắt, thấy chính mình tình cảnh sau, anh mới ngậm miệng, khó chịu nằm, hỏi Duẫn Nặc và Lục Tử Dạ, "Vãn Tịch cô ấy đâu rồi?"

Lại là Vãn Tịch, Duẫn Nặc trừng mắt nhìn hắn, "Cô ta hại nhà chúng ta như thế, anh còn nhớ đến cô ta làm gì."

Lục Vân kỳ không để ý tới lời chỉ trích của Duẫn Nặc, nhìn về phía Lục Tử Dạ, "Vãn vãn đâu?"

Lục Tử Dạ cũng không tức giận cho lắm, "Lo cho cái thân anh trước đi rồi hẵng lo cho người khác!"

Vừa nghe Lục Vân Kỳ liền ngó xuống chân, mà ở phía chân một chút cảm giác cũng không có.

Mặt anh trắng bạch, "Chân của anh làm sao vậy?"

"Liệt." Lục Tử Dạ không è dè che đậy: "Bác sĩ nói chân anh tạm thời không thể đi được đâu."

Lục Vân kỳ đột nhiên tuyệt vọng cười đến thê lương. Duẫn Nặc lại qua nắm chặt tay anh trấn an nói: "Không sao đâu anh cả, cố gắng lên, bác sĩ nói chỉ cần anh điều dưỡng tốt, chân anh sẽ sớm đi lại được thôi."

Lục Vân Kỳ hai mặt nhắm chặt không nói không rằng. Thà chết chứ chân không thể đi thì sống còn nghĩa lý gì? Anh cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, không thể giúp được Lục gia bảo vệ công ty lại còn cưới một người đàn bà lòng dạ rắn rết kia về làm vợ. Anh lại còn vài lần đánh Duẫn Nặc nữa. Hiện tại anh không thể đối diện được với Duẫn Nặc, hận không thể đâm đầu chết trước mặt cô. Anh cả như anh quả thực rất vô dụng. Làm sao sau này đối mặt với Duẫn Nặc đây.

"Anh cả, chắc anh đói bụng lắm. Em lấy canh gà cho anh ăn nhé."

Duẫn Nặc nhanh nhẹn lấy hộp cơm gà múc ra bát đút cho Lục Vân Kỳ. Anh ta mở to mắt nhìn cô, nhìn cô giúp anh ta càng cảm thấy mình vô dụng cực kỳ.

Anh không mặt mũi nào đối diện với Duẫn Nặc, lạnh lùng nói, "Anh không muốn ăn, em đi đi!"

Duẫn Nặc nhíu mày, "Nhưng anh đều hai ngày không ăn cái gì, chẳng lẽ anh không đói bụng sao?"

Cô cố ý đưa thìa canh gà đến tận miệng của anh ta, "Anh cả, canh gà này ngon lắm nhé! Không tin anh nếm thử đi này."

"Tôi nói rồi tôi không ăn. Cô nghe không hiểu hay sao?"

Lục Vân kỳ lớn tiếng quát, nâng vung tay lên làm bát trên tay Duẫn Nặc rơi xuống, tiếng vỡ nghe thật chói tai.

Duẫn Nặc bị hắn quát to đến hoảng sợ, cúi đầu nhìn trên đất văng vãi nước canh.

Nàng ánh mắt nháy mắt, nước mắt nhịn không được lại rớt xuống dưới.

"Anh không ăn mà còn nói được sao? Anh có biết là e vì anh mua canh gà, nhịn bao lâu nhưng trong lòng anh không hề có lo lắng cho cái khổ của em, lúc nào cũng nghĩ đến người phụ nữ ác độc kia."

Cô khó chịu lau một phen nước mắt, oán hận trừng mắt nhìn Lục Vân kỳ, "Anh không ăn thì thôi, về sau em sẽ không tự mình dở hơi đi giúp anh mua canh nữa."

Cô hổn hển, nói xong, che miệng lại ba khóc chạy ra phòng bệnh.

Lục Vân kỳ há mồm, tưởng gọi cô, nhưng lại muốn nói lại thôi.

Lục Tử Dạ bên cạnh xoay người cầm lấy bát đũa, cảm thán nói: "Anh thật sự là không nên như vậy, Duẫn Nặc tốt với anh như thế tại sao anh lại còn đối với nó như vậy? Anh có biết là nhà chúng ta mà không có nó thì hai ngày nay coi như là không xong rồi."

Lục Vân kỳ hầu kết lăn lộn hạ, nhìn về phía Lục Tử Dạ, "Anh làm sao mà không biết em ấy khổ sở thế nào, nhưng anh không có cách nào đối mặt với nó. Anh không thể.."

"Anh không biết nên như thế nào đối mặt với nó, anh rất quý nó, nhưng anh lại không thể quên được chuyện trước kia. Anh thật sự xin lỗi nó." Anh ta nói xong gục đầu xuống, khuôn mặt gầy yếu mệt mỏi.

Lục Tử Dạ có lẽ có thể lý giải được tâm lý của anh ta, nhưng là đồng thời đã ở cảm thán, mặc kệ thế nào, anh cả cũng không thể như vậy đối nặc nhi.

Cũng không biết bị anh cả như vậy nhất rống, nặc nhi trong lòng có bao nhiêu khổ sở.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-93 )