87: Anh Hai Chúng Ta Đi Tìm Mẹ
← Ch.86 | Ch.88 → |
Thu hồi lại ánh mắt, Tần Mạc nhìn hai má đã sưng đỏ của Duẫn Nặc mà lòng đau như cắt.
Duẫn Nặc khóc nức nở một hồi rồi trừng mắt nhìn hắn: "Tránh ra."
Hắn không đứng dậy nổi, giọng nói trầm xuống: "Nếu đêm qua chuyện em bị bắt có thật sự là do Thượng Vãn Tịch gây ra, tôi sẽ thay em làm chủ."
Hắn quay đầu phân phó người giúp việc, "Đem hộp cứu thương tới đây."
Người giúp việc nhanh chóng đi lấy hộp cứu thương.
Duẫn Nặc nhìn hắn lúc này quả thật thấy thực buồn cười, đùa cợt nhếch lên khóe môi, cười hắn, "Anh còn giả vờ trước mặt tôi làm gì nữa? Anh như vậy sẽ khiến tôi tưởng anh có ý tứ gì với tôi đấy?"
Hắn không thèm quan tâ m đến lời nói của cô, tiếp tục lấy thuốc nhẹ nhàng mà bôi lên mặt cô.
Duẫn Nặc xa cách, giận dữ quát, "Anh rốt cuộc ký hay không ký?"
Thanh âm đạm mạc này làm cho hắn trong lòng có chút đau đớn.
Hắn vẫn ân cần bôi thuốc cho cô rồi hỏi, "Em và Trác Quân đang ở cùng nhau sao?"
Duẫn Nặc trừng mắt nhìn hắn, "Liên quan gì đến anh à?"
Hắn vẫn là lơ đễnh nhìn cô lạnh lùng, tiếp tục nói: "Đợi lát nữa, cho em xem cái này."
Bôi xong thuốc, hắn đem thuốc mỡ cất vào trong hộp, kéo cô đứng dậy.
Duẫn Nặc đứng bất động.
Không rõ, hắn hiện tại đối với cô tốt như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Lại còn nói vẫn đem cô về làm vợ sao?
Chẳng lẽ trên đời này lại có người chồng nào mà hại cả gia đình nhà vợ như hắn ta sao.
Nhưng mặc kệ hắn làm gì, đối với cô cũng chết tâm rồi, cô chẳng hề muốn quan tâ m đến hắn làm cái gì nữa.
Tần mạc quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, "Là em muốn anh ôm em sao?"
Duẫn Nặc thở hổn hển, "Anh dốt cục muốn làm gì? Anh với tôi cũng đã đi đến bước đường này? Tần mạc, anh thấy anh hại tôi còn chưa đủ sao?"
Hắn có chút không kiên nhẫn, trực tiếp đi đến ôm ngang lấy cô.
"Oái!" Duẫn Nặc cảm thấy như đất trời rung chuyển, cô dùng sức vặn vẹo, "Anh thả tôi ra, buông ra."
Mặc kệ cô kêu như thế nào, kêu lại lớn tiếng, hắn cũng không để ý, lập tức cô đi vào phòng bọn họ.
Vừa mới buông Duẫn Nặc ra, cô định bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy tới cửa, lại đột nhiên nghe được tần mạc nói: "Không muốn biết Trác Quân dốt cục là loại người như thế nào sao?"
Duẫn Nặc đột nhiên dừng lại cước bộ, không rõ tần mạc nói lời này là có ý tứ gì.
Không chờ cô tự hỏi, tần mạc cầm một đống ảnh chụp đi tới đưa cho cô.
Duẫn Nặc cúi đầu, tiếp nhận ảnh chụp.
Nhưng khi nhìn vào bức ảnh, cô quả thật đã bị dọa ngây người.
Người trong ảnh chụp ấy vậy mà lại là Trác Quân - bạn thanh mai trúc mã của cô.
Mà trong ảnh, Trác Quân lại đang bộ dáng trần chuồng nằm với nhiều phụ nữ khác nhau ở trong các bức ảnh.
Anh thế mà lại là người đốn mạt như vậy.
Đây là trác quân sao?
Cùng với nhiều phụ nữ khác lên giường, thật sự là Trác Quân ư?
Tại sao cô vẫn không thể tin nổi sự thật này? Thật sự không muốn tin một chút nào.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể chối cãi, người trong ảnh quả thật là Trác Quân.
Trong lòng liền tan nát một hồi.
Tại sao có thể như vậy? Hắn không phải vẫn nói cô là người mà hắn yêu thương nhất hay sao? Nếu yêu cô tại sao còn lên giường với những người phụ nữ khác rồi lừa dối cô.
Duẫn Nặc đột nhiên cảm giác trước mắt tối đen, tuyệt vọng ngay cả hô hấp khí lực đều không có.
Thế mà cô vẫn còn thấy áy náy với sự quan tâm vô điều kiện của Trác Quân, cô còn nghĩ chỉ cần cô và Tần Mạc có thể ly hôn, cô cùng hắn sẽ cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc, ấy thế mà...
Trên vai đột nhiên có một cánh tay ấm áp ôm cô vào vòng ngực.
Tần mạc nói: "Chỉ cần em nguyện ý, em sẽ mãi là vợ của tôi, tôi hứa sẽ chăm sóc em cả đời, chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ bù đắp những thương tổn mà em phải gánh chịu."
Những lời này khi nghe qua lỗ tai của Duẫn Nặc lại thấy khôi hài biết chừng nào.
Cô đẩy hắn ra, cười rộ lên.
"Anh định lừa trẻ con à? Nếu là anh, tôi cho anh 1 cái bạt tai, rồi lại cho anh một viên kẹo để nịnh nọt.
Anh cảm thấy được à?"
Trán hắn nhăn lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô.
Cô lảo đảo bước từng bước dựa vào khung cửa sổ nhìn hắn nói: "Anh không muốn ký tên? Không sao.
Dù sao tôi và anh cũng chẳng còn quan hệ gì."
"Có thời gian tôi sẽ đến tòa án nhờ họ giải quyết."
Nói xong, cô cố gắng đứng vững cước bộ, rồi lạnh lùng mà rời khỏi.
Tần Mạc nhìn cô rời đi, trong lòng có chút không đành, lại cảm thấy chính mình không có tư cách cầu xin cô tha thứ.
Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, cảm thấy chính mình thật sự là tự làm tự chịu, biết rõ trong lòng đã muốn có cô, lại còn muốn cố ý đối với Lục gia tiến hành trả thù.
Chẳng lẽ hai người bọn họ, đời này nhất định vĩnh viễn không có khả năng cùng một chỗ sao?
Hắn thực phiền chán, ngồi ở góc trên sô pha, trong lòng, ngũ vị trần tạp.
Không biết Thượng Vãn Tịch đã bên cạnh hắn từ lúc nào, "Mạc..."
Tần mạc không có ngẩng đầu, khẩu khí lạnh như băng.
"Đêm qua, cô đã đi đâu?"
Nếu thật sự là Thượng Vãn Tịch đã sai người bắt cóc Duẫn Nặc hắn tuyệt nhiên sẽ không tha cho cô ta.
"Em..." Vãn Tịch chột dạ cúi đầu, ấp a ấp úng, "Em, em không phải đã nói rồi sao? Em tối hôm qua đi quán bar."
Tần mạc rốt cục vẫn là ngẩng đầu, nhìn cô ta, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, "Nếu tôi điều tra ra được việc Duẫn Nặc bị bắt cóc là cô làm, vết thương trên mặt cô ấy là do cô ban tặng.
Cô biết tính cách của tôi thế nào rồi chứ."
Nghe Tần Mạc nói như vậy, trong lòng cô ta chợt rét run.
Cô ta chán nản nâng lên cằm, đón nhận ánh mắt lạnh như băng của hắn, "Nếu thật sự là em bắt cóc cô ta.
Anh sẽ đuổi đánh em sao?"
Hắn lãnh nghiêm mặt, ánh mắt nguy hiểm mà sắc bén, "Tôi sẽ làm cho cô so với cô ấy còn đau khổ gấp trăm ngàn lần."
Hắn đứng dậy, lướt qua bên người Thượng Vãn Tịch, đột nhiên dừng lại cước bộ, cúi người ở cô ta bên tai, nỉ non, "Cho nên, tốt nhất cô đừng có liên quan trong chuyện này."
Vãn Tình cả người lạnh lẽo, nước mắt chưa kịp rơi xuống.
"Mạc, anh trước kia không hề như thế! Như thế nào lại trở thành như thế này.
Nói cho em biết đi! Tại sao?"
Hắn mặt không chút biến sắc, lạnh lùng dương khóe môi.
"Thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi, tôi trước đây quả thực là có để ý đến cô, nhưng giờ cô lại khiến tôi có cái nhìn khác về cô."
"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn động đến Lục Duẫn Nặc, tôi sẽ hoàn trả những thương tổn mà cô ấy phải gánh chịu lên trên người cô gắp trăm ngàn lần."
Hắn lãnh khốc vô tình nói xong, lướt qua người cô ta rồi đi ra khỏi căn phòng.
Hắn vừa đi khỏi, cô ta liền xụi lơ ngã gục, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Thì ra, thời gian có thể thay đổi nhiều thứ đến như vậy.
Giống như hắn, ngày xưa yêu cô ta đến như thế ấy vậy mà bây giờ lại vì một người đàn bà khác mà cảnh cáo cô ta như thế.
Cô ta tưởng có thể vãn hồi lại được tình cảm của mình, lại phát hiện càng cô gắng lại là càng tuyệt vọng.
Cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Cô tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, tùy ý rơi lệ.
...
Duẫn Nặc trở lại bệnh viện, mới vừa bước chân đến chỗ phòng bệnh của Lục Vân Kỳ, liền thấy Lục Tiêu Triết và Lục Tử Dạ ngồi ở đó.
Cô nhất thời kích động, chạy vội ôm lấy Lục Tiêu Triết."Anh hai, anh hai rốt cục cũng đến đây rồi?"
Lục tiêu triết cũng thuận tay ôm lấy cô, đáp: "Ừ, nặc nhi, Khổ cho em quá rồi."
Cô cố gắng cho nước mắt không rơi xuống, cắn môi lắc đầu, "Không khổ gì cả, anh tới đây là tốt quá rồi, anh có biết không? Không gặp được anh em sắp phát điên rồi."
Hiện tại có anh hai ở đây rồi, anh ấy có thể giúp cô vượt qua quãng thời gian khó khăn này.
Lục Tiêu Triết ôm cô thật chặt, thật lâu không muốn buông ra.
Bên cạnh Lục Tử Dạ nhìn có chút không ưa, ho nhẹ một cái, "Khụ..."
Duẫn Nặc lúc này mới buông Lục Tiêu Triết ra, cuống quít lại hỏi anh, "Anh hai, căn nhà ở ngoại ô của anh có thể ở được không? Em cùng mẹ đến đó sống?"
Lục tiêu triết hai mắt nhu tình mật ý nhìn cô, đang chuẩn bị trả lời, lúc này, phòng bệnh môn đột nhiên bị đẩy ra, người tới không phải người khác, đúng là trác quân.
Hắn giống như nghe thấy Duẫn Nặc nói, tiến lên hỏi: "Vì sao muốn chuyển đi ngoại ô, ở tại nhà của anh không tốt sao?"
Duẫn Nặc nhìn về phía hắn, đột nhiên nghĩ tới những bức ảnh kia, trong lòng có chút khó chịu.
Không ngờ Trác Quân lại là một người như vậy.
Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thì thối nát.
Không quan tâ m đến hắn thế nào, xoay người nhìn anh ba của mình hỏi: "Anh ba, bác sĩ nói thế nào?"
"Ừ thì vẫn như thế, hai chân bị tàn phế, cũng không biết là khi nào có thể tỉnh lại."
Duẫn Nặc có chút suy nghĩ xoay người nhìn anh hai của mình: "Anh hai, để anh ba ở lại đây chăm sóc anh cả, chúng ta đi tìm mẹ được không?"
Không chờ Lục Tiêu Triết nói chuyện, Trác Quân đã đi tới: "Nặc nhi, em bị làm sao vậy?"
Duẫn Nặc xoay người từ tốn nói: "Cảm ơn anh đã đối tốt với tôi, chiếu tốt người nhà của tôi nữa, nhưng thôi, tôi xin phép, từ nay về sau, tôi không dám làm phiền anh nữa.
Anh cứ tiếp tục tìm đám oanh oanh yến yến của anh đi!"
Cô kéo tay Lục Tiêu Triết, "Anh hai, chúng ta đi tìm mẹ."
Hai người còn chưa đi ra được khỏi cửa, Trác Quân vẻ mặc hoang mang kéo tay Duẫn Nặc lại gặng hỏi: "Em rốt cuộc ở đây nói hươu nói vượn cái gì thế? Cái gì mà oanh oanh yến yến, nặc nhi, hắn chưa ký tên sao?"
Duẫn Nặc gỡ tay hắn ra, nhẹ nhàng nói, "Anh đừng có làm phiền tôi nữa được không.
Trác Quân ạ, tôi căn bản là không thích anh.
Anh có cố gắng thế nào cũng vô dụng thôi.".
← Ch. 86 | Ch. 88 → |