Tại sao mọi người lại không tin con
← Ch.64 | Ch.66 → |
"Con nghi ngờ đó chính là con của Tần Mạc, chứ không phải là con của anh cả đâu."
"Chát!"
Duẫn Nặc vừa nói xong, ngay sau đó, liền bị mẹ mình hung hăng tát một cái lên mặt.
Một cái tát này không hề nhẹ, làm vết thương trên cổ của cô lại rỉ ra máu tươi.
"Mẹ! Tại sao lại đánh em ấy?"
Cách đó không xa Lục Tử Dạ liền xông đến, ôm em gái vào lòng hỏi: "Tiểu Nặc, em không sao chứ?"
Duẫn Nặc đẩy anh trai ra, mắt rưng rưng nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, những điều con nói đều là thật, tại sao mọi người lại không tin? Tại sao?"
"Duẫn Nặc."
Lục Chấn Thiên đi tới, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào con gái mình gay gắt chỉ trích: "Mày còn có mặt mũi trở lại đây sao, có biết mày đã khiến cho cả nhà họ Lục này thành cái dạng gì rồi không? Chính mày đọc thử những thứ này tờ báo đi, xem bọn họ đã viết những gì."
Lục Chấn Thiên nói xong, liền ném mấy tờ báo ở trước mặt Duẫn Nặc, rồi ngồi xuống trên ghế sofa, giận đến dựng râu trợn mắt.
Duẫn Nặc không có tâm tư đi xem những tờ báo kia viết cái gì, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cha mẹ mình giãi bày: "Con nói đều là thật, mọi người phải tin con chứ."
"Thật, vậy chứng cớ đâu? Con lấy chứng cứ ra đây đi, mọi người sẽ tin tưởng ngay thôi. Con có biết Vãn Tịch đang có thai hay không, sao có thể bị chì chiết thóa mạ như thế. Tiểu Nặc à, con thật muốn tức chết cha mẹ mới cam tâm sao?". Triệu Thục Hoa nói xong, hai mắt cũng đỏ lên, nước mắt không ngừng được rớt xuống: "Con mau đi đi, từ nay về sau, coi như tôi không có đứa con gái nào như vậy."
Duẫn Nặc lắc đầu lui về phía sau, vô cùng tuyệt vọng.
Một lát sau, cô lại quay sang nhìn Vãn Tịch, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đi đến kéo tay cô ta nói: "Đi, đi với tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN, đứa bé này, khẳng định không phải là của anh trai tôi."
Cô thô lỗ lôi Vãn Tịch đi ra ngoài, nhưng không lường trước được, đúng lúc này Lục Vân Kỳ lại bước vào, nhìn thấy cảnh này, anh liền sải bước đi tới, giằng tay của Duẫn Nặc ra, rồi ôm Vãn Tịch vào trong lòng.
"Lục Duẫn Nặc, em thử động đến Vãn Tịch lần nữa xem?"
Lục Vân Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, phảng phất như muốn băm cô ra thành tram mảnh vậy.
Người em gái này, anh thật sự hận đến tận xương tủy.
Lại còn nghi ngờ có phải là con của anh hay không, chính anh không rõ sao mà còn cần đến cô điều tra suy xét? Đã thế còn kéo cả Tần Mạc vào trong chuyện này nữa?
Mà cái tên Tần Mạc đó, không phải ban đầu cô luôn nói không thể gả cho ai ngoài cậu ta sao, thế nào mà hiện tại lại chạy tới nơi này hồ ngôn loạn ngữ.
Nhìn anh cả của mình che chở cho Vãn Tịch như thế, Duẫn Nặc gấp đến phát khóc: "Anh à, em chỉ sợ đó không phải là con của anh, mà là của Tần Mạc. Bởi vì cô ta chính là người của Tần Mạc, tại sao lại không tin em, tại sao chứ?"
"Đủ rồi Lục Duẫn Nặc."
Lục Vân Kỳ tức giận liền lên tiếng gọi người giúp việc ở cách đó không xa: "Thím Trương, đuổi nó ra ngoài cho tôi, đừng cho nó bước vào cửa nhà họ Lục nửa bước, Lục Vân Kỳ tôi, không có em gái như vậy."
Dì giúp việc liền chạy nhanh tới kéo Duẫn Nặc gọi: "Tiểu thư......"
Thân hình của cô chợt lảo đảo, cả người vô lực thiếu chút nữa ngã nhào.
Lục Tử Dạ theo bản năng liền ôm lấy cô, rồi quay về phía Lục Vân Kỳ nói: "Anh cả, chúng ta dù muốn hay không cũng nên điều tra lại chuyện này, em tin tiểu Nặc sẽ không tự dưng mà nói ra những lời bịa đặt như thế."
"Cậu cũng muốn cút ra ngoài giống con bé có phải không?". Lục Vân Kỳ lại gầm lên: "Thím Trương, đuổi cô ta ra ngoài."
Thím Trương còn chưa kịp hành động, thì Vãn Tịch đang nằm trong ngực của Lục Vân Kỳ đột nhiên lại mở miệng: "A Kỳ, có phải Tiểu Nặc bị bệnh tâm thần hay không, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra trước đã?"
Vừa nghe xong lời này, Lục Chấn Thiên cùng với Triệu Thục Hoa liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy gần đây quả thật Duẫn Nặc quá mức dị thường rồi.
Bọn họ đang chuẩn bị đồng ý đưa cô đến bệnh viện tâm thần, còn chưa kịp mở miệng, thì Duẫn Nặc đã giận dữ gào lên với Vãn Tịch: "Cô mới có bệnh tâm thần, Thượng Vãn Tịch, cái đồ tiện nhân này, tôi sẽ không để cho cô thực hiện được âm mưu đâu, tôi......"
Lời còn chưa nói hết, trước mắt chợt tối sầm, cả người lại không có tí sức lực nào ngã xuống.
← Ch. 64 | Ch. 66 → |