← Ch.17 | Ch.19 → |
Đường Học Khiêm gần đây có chút khác thường.
Người đầu tiên phát hiện ra tình huống này của hắn là Chung Minh Hiên, Đường Học Khiêm gần đây thường thường một mình không tự chủ như đi vào cõi thần tiên ngoài ngàn dặm, cho dù là ở trong những buổi hội nghị cấp cao cũng không ngoại lệ.
Lại nói tiếp, người đàn ông này cho dù như đi vào cõi thần tiên bản lĩnh cũng tài trí hơn người, khi cấp dưới phụ trách báo cáo ở dưới màn hình lớn tất cung tất kính diễn thuyết thì vị tổng giám đốc trẻ tuổi này thoạt nhìn cũng giống như ngày thường, ánh mắt không hề chớp nhìn trước đài, môi mỏng mím chặt lại biểu tình đạm đến mức gần như thấy không rõ.
Lão bản vẫn giống y như lúc trước rất chân thành soi mói a! Tham dự hội nghị các vị quản lí cao cấp đều ở trong lòng cảm thán.
Nhưng là, đợi đến khi mọi người báo cáo xong, vấn đề đã phát sinh rồi.
Đường Học Khiêm không có như lúc trước ngón tay nhẹ nhẹ nhịp lên mặt bàn, khóe môi cũng không nhếch lên nở nụ cười trào phúng, mỗi câu thốt lên đều nói trúng tim đen từng vấn đề nhỏ của hội nghị, mà là vẫn đang duy trì động tác vừa rồi, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình lớn, ánh mắt không hề chớp. Chung Minh Hiên ở dưới bàn hội nghị dùng chân đá hắn, lại phát hiện đá đến gãy chân mà Đường Học Khiêm cũng hoàn toàn không hoàn hồn.
"......"
Mọi người trong phút chốc xôn xao: Cho dù ngẩn người còn có thể bảo trì tư thế 'Đứng như tùng, tọa như chung', đây mới là cảnh giới cao nhất như đi vào cõi thần tiên a.
Qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đã quen với một Đường Học Khiêm khôn khéo cường thế, mà bây giờ, hắn xoay người biến đổi, trên vầng trán lặng yên mang nét u sầu, làm trái tim mọi người đột nhiên hoảng hốt.
Ngẫu nhiên hắn lại cúi đầu gọi một tiếng "Minh Hiên....", nhưng khi Chung Minh Hiên vẻ mặt nghi ngờ chờ hắn nói tiếp, lại chỉ thấy hắn biểu tình muốn nói lại thôi, trong mắt lưu động cảm xúc phức tạp Chung Minh Hiên nhìn không hiểu.
Chung Minh Hiên là một người thông suốt đồng nhất, không thể đối phó với vẻ yếu ớt của người khác, mà bây giờ người khác còn không phải ai xa lạ, là người đàn ông vĩnh viễn đứng ở trên tất cả mọi người nhìn xuống. Động tác Đường Học Khiêm lơ đãng cúi đầu nhíu mi một cái, còn có vẻ u sầu xông lên. Chung Minh Hiên đối với sự công kích mềm nhũn như thế hoàn toàn không có một chút sức chống cự, Đường Học Khiêm không vui, hắn cũng lo nghĩ sầu tư theo.
Đáng tiếc, đầu óc tư duy của Chung Minh Hiên cũng chỉ là một người bình thường, nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân Đường Học Khiêm không vui. Suy nghĩ mãi, một người đàn ông, tuổi còn trẻ như thế, đầu óc năng động, thủ đoạn linh hoạt, tấn công sắc bén, hiện tại đã ngồi trên số tài sản khổng lồ, về phương diện cuộc sống riêng tư cũng vô cùng tốt, còn cưới được một cô vợ yêu hắn thắm thiết. Cuộc sống hoàn mỹ như vậy, hắn còn không vui vẻ? Vậy còn muốn thế nào? Không lẽ muốn hái sao hay mặt trăng trên trời xuống mới cam sao?
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần gần đây bề bộn nhiều việc, vội vàng chuẩn bị chụp quảng cáo. Tuy rằng Kiều Ngữ Thần từ nhỏ nhận được sự giáo dục quý tộc sớm đem loại 'khí chất' trừu tượng gì đó luyện ra rồi, nhưng Hoắc Vũ Thần không nói hai lời vẫn đang mời một đống nhân sĩ chuyên nghiệp chỉ đạo nàng, Kiều Ngữ Thần đương nhiên không có cách gì từ chối. Về công, hắn là lão bản của nàng, về tư, không thể nghi ngờ anh ta là một người bạn thân nhất của nàng.
Nhưng thật ra khổ sở là những nhân sĩ chuyên nghiệp bị mời đến. Kiều Ngữ Thần từ nhỏ sống ở môi trường thượng lưu, đối với cấp bậc lễ nghĩa có hoa không có quả đã mưa dầm thấm đất hơn hai mươi năm, tinh hoa trong đó sớm đã thấm sâu tận xương tủy. Đối với thành phẩm vĩ đại được huấn luyện giáo dục đầy đủ như nàng, còn muốn dạy dỗ cái gì a?
Hoắc Vũ Thần nhíu mày, chậm rãi trả lời: "Tôi muốn đem khí chất trên người cô ấy cụ thể hoá."
"...."
Kiều Ngữ Thần nhìn hắn không nói gì: Hoắc Vũ Thần, anh quả nhiên không hổ là muốn làm nghệ thuật, nói ra những câu người địa cầu bình thường hoàn toàn nghe không hiểu....
May mắn mà Bắc Đường Lăng làm người tương đối hiền hậu, âm thầm chỉ dẫn cho các nhân sĩ chuyên nghiệp này một con đường sống: Mặc kệ các anh dùng phương pháp gì, chỉ cần cuốn lấy Kiều tiểu thư, làm cho cô ấy mỗi ngày bề bộn nhiều việc là được, Hoắc tiên sinh sẽ không bạc đãi các người.
Mọi người nhất thời hiểu rõ.
Bắc Đường Lăng thật bất đắc dĩ nhìn người lãnh đạo trực tiếp thở dài: "Cuốn lấy cô ấy có ích lợi gì? Lòng của cô ấy không ở nơi này, cho dù anh làm thế nào cũng vô dụng. Lần quảng cáo này, anh chuẩn bị thua lỗ bao nhiêu tiền đây?"
Hoắc Vũ Thần đứng ở trên sân thượng, gió thật to, thổi loạn tóc trên trán hắn. Ở trong gió, hắn đạm mạc cười rộ lên, nâng tay chỉ vào lồng ngực của mình, vị trí trái tim, trong thanh âm có sự kiên quyết được ăn cả ngã về không."Ngay cả nơi này của tôi cũng đã mang ra đánh cược, thì còn e ngại cái gì?"
**** **** ****
Hôm nay, Chung Minh Hiên kích động vọt vào văn phòng, hưng phấn mà lôi kéo Đường Học Khiêm nhìn hiện trường quay chụp quảng cáo.
Theo Chung Minh Hiên thuật lại, người đàn ông tên Hoắc Vũ Thần quả thực là kỳ tài. Phía sau đoạn quảng cáo có một đoạn biểu diễn bơi lội, lại không nghĩ rằng chuyện này thu hút ba cô bé nữ sinh không biết bơi lội, trong đó bao gồm Kiều Ngữ Thần. Bắc Đường Lăng vốn tưởng chuyện này dễ làm, tìm thế thân không được sao, bằng không lấy kỹ xảo vi tính của YC thay thế cảnh thật, nhưng Hoắc Vũ Thần không biết suy nghĩ thế nào lại kiên quyết muốn nhân vật thật. Cũng tốt nha, vậy thì cứ từ từ luyện là được rồi, nhưng Hoắc lão bản lại khó chịu, buông ra lời uy hiếp: Chỉ cho thời gian một ngày, không học bơi xong liền tự động bị knockout.
Vì thế, mọi người chân chính nhận thấy rõ bộ mặt đáng sợ của Hoắc Vũ Thần. Học bơi lội thì phải học như thế nào? Phương pháp Hoắc Vũ Thần rất đơn giản: Dùng bạo lực để giải quyết.
Đem người ném vào bể bơi, sau đó đứng ở bên bể bơi nhìn bọn họ hô to cứu mạng, tính toán thời gian thật kĩ vừa lúc bọn họ sắp chết đuối quăng phao bơi cách bọn họ không xa, là người đều có ý chí muốn sống, thấy phao dĩ nhiên là liều mạng bơi qua. Bơi a bơi a, không làm như thế khi nào bọn họ học bơi được....
(Lời tác giả chú thích: Phương pháp này không an toàn, chỉ thích hợp với người ở nông thôn như ta, người nào không sợ chết mời nếm thử...)
Cuối cùng, đến phiên Kiều Ngữ Thần.
Hoắc Vũ Thần khẽ mở môi mỏng: Tất cả mọi người đi ra ngoài cho tôi, Kiều Ngữ Thần lại đây.
Kiều Ngữ Thần vốn là đã bị phương thức huấn luyện loại này của hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khi hắn nói một câu 'Kiều Ngữ Thần lại đây' Kiều Ngữ Thần cơ bản đã không còn chút máu.
Người ở phía ngoài chờ thật sự lo âu, cứ nhìn thời gian âm thầm tính toán chỉ trong vài giây Hoắc Vũ Thần có thể đùa chết Kiều Ngữ Thần. Bắc Đường Lăng lại là bị lòng hiếu kỳ làm rục rịch, nghĩ rằng Hoắc Vũ Thần quả nhiên không hổ là Hoắc Vũ Thần, ngay cả người phụ nữ mà mình thích cũng có thể xuống tay được. Ý nghĩ trong đầu vừa chuyển động, Bắc Đường Lăng nhịn không được bước vào bên trong hồ bơi nhìn lén. Vừa nhìn thấy, lập tức như bị đá bay đến Thái Bình Dương.
Hoắc Vũ Thần, đang ngâm mình ở trong bể bơi, một tay ôm eo Kiều Ngữ Thần, một bên khoa tay múa chân động tác, càng không ngừng làm động tác mẫu cho nàng, Kiều Ngữ Thần thật vất vả học xong bơi chó, bỗng nhiên anh bạn của hắn cất lên tiếng cười ha ha mừng rỡ, lập tức ôm thắt lưng của nàng nàng bơi một vòng.
Bắc Đường Lăng ở cửa nhìn, cảm giác mình bị một tiếng sét khiến cho trời sụp đất nứt: Không thể tin, không thể tin, không thể tin!! Đây là sự đãi ngộ vô cùng khác biệt nhất ở trong truyền thuyết a....
Chuyện này trải qua cái miệng rộng như cái loa nhỏ của Chung Minh Hiên truyền bá ra, đã làm cho Đường Học Khiêm biết rõ ràng rành mạch. Chung Minh Hiên đang nói chỉ cảm thấy Đường Học Khiêm mặt càng ngày càng trắng, đến cuối cùng hoàn toàn không có huyết sắc.
"Ai!" Chung Minh Hiên lay lay hắn, nghĩ rằng oa nhi này chẳng lẽ sợ đến choáng váng?
"Không có việc gì...." Đường Học Khiêm khẽ chớp nhẹ hàng lông mi dày, thu lại thần sắc bất an trong đáy mắt không hiểu nổi.
Chung Minh Hiên tiếp tục phấn khởi: "Xế chiều hôm nay Hoắc Vũ Thần quay chụp cảnh hóa trang, có đi xem hay không?"
"Không đi." Đường Học Khiêm mở văn kiện trong tay ra, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại: "Buổi chiều tớ còn có việc."
"Ai, đi thôi!" Chung Minh Hiên chưa từ bỏ ý định quấn lấy hắn: "Có biết không? Xế chiều hôm nay Kiều Ngữ Thần hoá trang, trang phục, chụp ảnh, toàn bộ là do Hoắc Vũ Thần tự mình động thủ phụ trách, thông tin phong phanh vừa rò rỉ ra bên ngoài, bên giới truyền thông đã muốn oanh động. Hoắc Vũ Thần phong tỏa hiện trường quay quảng cáo, cơ hội hiếm có như vậy cậu không đi sao?"
Đường Học Khiêm trầm mặc không nói.
Hắn chưa từng gặp qua tình cảnh khó giải quyết như thế này, trước mặt của hắn việc xấu loang lổ nếu ngồi ngẫm lại mà kinh sợ, phía sau còn có một người đàn ông lòng lang dạ thú đuổi sát không buông, Đường Học Khiêm cảm giác mình giống như đang đi trên chiếc cầu treo lơ lửng giữa không trung, không muốn qua lập tức sẽ ngã xuống vách núi đen vạn trượng.
Đường Học Khiêm rõ ràng nhớ rõ lời nói của Hoắc Vũ Thần với hắn. 'Anh cũng sẽ không biết, hiện tại tôi hối hận đến mức nào vì năm đó không ngăn cản hôn nhân của hai người. '
Ngay vừa mới bắt đầu hướng Đường Viễn tung cành ô liu, khai ra giá trên trời để trêu chọc sự nhẫn nại của hắn, sau đó bỗng nhiên cùng Kiều Ngữ Thần nắm tay xuất hiện ở trước mặt mình, âm thầm buộc hắn đáp ứng chuyện quảng cáo, cuối cùng ngả bài show hand*, tất cả đều nằm trong tính toán của Hoắc Vũ Thần.
(*Thuật ngữ bài: tẩy trắng, cược hết)
Người đàn ông này, khó đối phó.
Đường Học Khiêm khép mắt lại, nắm chặt tay, trong lúc nhất thời có đủ loại mùi vị cảm xúc tràn ngập, và trong đó nổi bật nhất là vị chua xót không hiểu được.
Chung Minh Hiên đảo mắt, tiếp tục mê hoặc hắn: "Học Khiêm, tin tức nội bộ, lần này Kiều Ngữ Thần trang phục là áo cưới...."
Tay Đường Học Khiêm bỗng nhiên lập tức nắm tay đột nhiên cứng đờ, khớp xương trở nên trắng. Vợ của hắn, sắp mặc vào áo cưới mà người đàn ông khác chuẩn bị. Đây không phải quảng cáo, Đường Học Khiêm rõ ràng, đây không phải là đang chụp quảng cáo. Hoắc Vũ Thần, đã muốn lộ ra con bài chưa lật, công nhiên hướng hắn thị uy.
Người đàn ông này nói được thì làm được, hắn sẽ không từ thủ đoạn, Hoắc Vũ Thần, thật sự muốn từ bên cạnh hắn cướp đi nàng.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |