Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 116

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 116
Hoàn chính văn
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Bạch Phù cầu xin như thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí còn càng mạnh và càng sâu hơn nữa, cảm giác chua xót tụ tập lại thành một điểm, khi bị anh va chạm lần cuối cùng, ánh sáng trắng trong đầu 𝐧.ổ t⛎.𝖓.🌀, cô ngẩng đầu lên, đồng tử mở to, ⓚ.𝐡𝐨.á.i cả.m không ngừng ập đến, d*m thủy tiết ra ngoài.

Tông Bách vẫn không dừng lại, đón thủy triều nó𝖓-ℊ 🅱-ỏⓝ-🌀, tiếp tục đ-â-𝐦 sâu, tiểu huyệt co rút r_𝖚_ⓝ 𝐫_ẩ_𝓎 ş𝖎*ế*† c*h*ặ*t, lúc anh 𝖈-ắ-ⓜ ѵ-à-𝖔 bị cắn chặt không buông, thực sự sảng khoái đến cực điểm.

Anh ռ-𝐠-hℹ️-ế-ռ ⓡ-ă𝖓-𝖌 nghiến lợi đâ*ɱ 𝖛*à*o mấy chục cái, bị vách tường thịt kia khuấy động khiến mã mắt mở ra, toàn bộ 𝐭_𝖎_п_𝖍 dị_↪️_♓ bắn ra ngoài.

Anh hít một hơi thật sâu, rút dương v*t ra, một lượng lớn d*m thủy bị chặn lại chảy ra ngoài, anh mỉm cười ôm lấy eo cô: "Cục cưng, em chảy thật nhiều nước, có phải một tháng không làm, em đều tích trữ lại không?"

Tông Bách bị anh trêu chọc đến mức hơi xấu hổ, mở miệng cắn vào vai anh, một chút sức lực này chỉ giống như gãi ngứa, Tông Bách buồn cười, cởi bao cao su ra thay một cái mới, nâng người phụ nữ đang mềm nhũn ở trên vai anh lên, lúc nãy vừa mới ăn món khai vị, bây giờ anh có vẻ nhàn nhã thoải mái, ngón tay đặt bên cúc áo của cô từ từ cởi bỏ, hoàn toàn không thể nhìn ra được dáng vẻ gấp gáp lúc nãy.

Bộ 𝖓·𝖌·ự·🌜 sữa bị quấn chặt vừa mới được thả ra đã bị anh ngậm lấy núm vú, tỉ mỉ gặm cắn giống như một chú chó nhỏ gặm xương, một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời ập xuống bụng dưới, tình dục vừa mới lắng xuống lại bị anh dễ dàng khơi mào.

Tông Bách đang ɱú·† mát núm vú nhưng bàn tay cũng không nhàn rỗi, biết cô quý trọng chiếc sườn xám này nên cởi rất cẩn thận, mãi đến khi toàn bộ sườn xám đều đã lột ra khỏi người cô, bàn tay mới tăng thêm sức lực ѵυố_🌴 ✔️_𝖊 ở trên người cô.

Bạch Phù được sờ vô cùng thoải mái, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ ngâm nga, một lát sau, dương v*t dưới ɱ·ôn·g cô muốn nhô lên, п*ó*𝖓*🌀 🅱️*ỏп*ℊ cứng rắn chọc vào cô.

Cô đang định di chuyển ra thì đã bị anh nâng m·ô·n·g lên, sau đó điều chỉnh côn th*t, quy đầu vừa chạm đến miệng huyệt, ngón tay anh đột nhiên dùng sức nhấn cô về phía trước một cái, toàn bộ côn th*t lập tức 𝒸ắ.Ⓜ️ 𝖛.à.0 trong, k.𝐡.🅾️.á.i ↪️ả.𝖒 bất ngờ khiến Bạch Phù rên lên.

Tông Bách dùng sức đ·â·〽️ νà·🔴 hai cái, ôm eo cô trực tiếp đứng dậy, hai chân treo trên không trung, nửa người dưới không có điểm tựa khiến

Bạch Phù sợ tới mức phải quấn chặt eo anh.

Hành động này càng khiến miệng huyệt mở rộng, tiện cho Tông Bách đ·â·𝐦 và·𝐨 rú*𝖙 г*𝖆, anh vừa đi vừa thọc vào гú.✝️ г.a, côn th*t ↪️●ắ●𝖒 𝐯à●0 vách tường c●ọ ×●á●𝐭, cộng thêm sự rung động do đi lại gây ra, thực sự κ.í.𝐜.𝖍 𝐭𝖍í.↪️.h gấp đôi, Bạch Phù bị làm cho 𝐭·♓·ở 𝖍·ổ·n ⓗ·ể·𝐧, nhưng người này lại cố ý không nâng 〽️_ô_𝖓_🌀 cô, nên cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh.

côn th*t nghiền qua chỗ sâu trong vách tường, nơi đó có một chỗ hơi cứng, Tông Bách đã vô cùng quen thuộc, sau khi anh tìm đúng chỗ, lại từng chút từng chút đ_â_ⓜ ѵà_ο nơi đó.

Bạch Phù cong ngón chân lên, khóc lóc cầu xin anh: "Tông Bách, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút.."

Bạch Phù sao có thể chậm lại được, cái miệng nhỏ nhắn kia vừa hút vừa cắn, bao bọc toàn bộ côn th*t, κ♓●𝑜á●❗ 𝐜●ả●Ⓜ️ dày đặc lại mãnh liệt, 💲-ư-ớⓝ-ɢ đến da đầu tê dại.

Tư thế ôm 𝐥à·m ✝️ì·п·𝖍 này thoải mái muốn ↪️*𝒽ế*t.

Anh há miệng ⅼ𝖎·ế·𝖒 vào cổ cô bắt đầu 𝐦ú_✞ mát, ở trong phòng đi hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng Bạch Phù bị đâ.𝐦 đến phun triều, sức lực cả người tan rã, cảm giác toàn thân trở nên nhẹ bẫng.

Nhưng người này vẫn còn cao hứng, để cô nằm nhoài trên bàn cơm, tiến vào từ phía sau.

Sau đó lại đổi một nơi khác, phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách, tư thế của anh vô tận, Bạch Phù không thể chống đỡ được gần như ♓●ô●𝖓 mê.

Tông Bách ôm cô đi tắm rửa đến thơm tho, tóc cũng đã được sấy khô, lúc này mới đặt cô nằm ⓛ_ê_𝓃 ɢ_ïườ_п_🌀, thoả mãn ôm lấy cô.

Lúc Bạch Phù tỉnh lại, đèn đường bên ngoài đã được bật sáng, cô nhớ rõ lúc mình đi ngủ trời vẫn còn sáng.

Không biết Tông Bách đã đi đâu, cô ngồi dậy, cả người đau nhức, cố gắng hết sức nhấn công tắc đèn xuống, khi trong phòng sáng lên, cô cảm nhận được ngón tay có thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống thì trên ngón tay giữa đang đeo một chiếc nhẫn kim cương, kích cỡ vừa vặn.

Trên mép giường đặt một chiếc hộp, cô mở ra, giấy chứng nhận nhà đất, giấy chứng nhận xe cơ giới, thẻ ngân hàng và tất cả những giấy tờ chứng minh tài sản đều đứng tên cô.

Còn có một phần tuyên bố rằng nếu nhà trai có lỗi thì sẽ tay trắng rời đi.

Tất cả đều được ký tên.

Tông Bách.

Bạch Phù dẫm lên sàn nhà xuống giường, đi ra ngoài cửa, phòng bếp sáng đèn, còn người đàn ông mặc tạp dề đang quay lưng về phía cô nấu cháo.

Cô ν⛎·ố·ⓣ ✌️·𝖊 chiếc nhẫn, dịu dàng cong mắt.

Cô may mắn đến nhường nào, vừa duỗi tay nắm lấy cơ hội thì đã vớ được một người đàn ông xuất sắc thế này.

- HOÀN CHÍNH VĂN -

Chương (1-117)