← Ch.101 | Ch.103 → |
Đạn đã lên nòng...cũng chẳng còn cách nào khác.
dương v*t trong tiểu huyệt cô, tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa còn càng lúc càng sưng tấy lên đau đớn.
Tông Bách giơ tay vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của cô, đau lòng dỗ dành cô: "Cục cưng, chúng ta đau dài không bằng đau ngắn, chút nữa em cố chịu một lát, được không?"
Bạch Phù biết sớm hay muộn thì cũng phải làm, cũng không làm khó anh nữa mà gật đầu:
"Vâng."
Tông Bách cúi đầu 𝖍ô●ռ lên môi cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên phía trên môi â.ⓜ ♓.ộ, đó là nơi nhạy cảm nhất của cô. Xoa xoa vài lần thì hai chân cô run lên, cảm giác đau đớn dường như cũng dịu đi một chút.
Anh thấy cô đã dịu đi, tiểu huyệt cũng không còn quá chặt nữa, vì vậy anh nhân cơ hội, thúc mạnh một cú vào sâu bên trong.
"A..."
Phía dưới truyền tới cảm giác đau đớn, hệt như cơ thể bị xé toạc làm đôi, Bạch Phù đau đến cắn chặt môi dưới, mồ hôi trên trán túa ra.
Toàn bộ gậy th*t đều đã đi vào, Tông Bách 💰●ư●ớ𝖓●𝖌 đến mức da đầu cũng muốn bay lên, nhưng anh lại không dám động, bởi vì Bạch Phù toàn thân căng chặt, rõ ràng là vô cùng đau đớn.
Anh khẽ vuốt lưng cô, cảm nhận được một tầng mồ hôi ướt đẫm, anh đau lòng mà 𝐡ô*ⓝ lên đôi môi tái nhợt của cô: "Cục cưng vất vả rồi, lát nữa sẽ không đau nữa."
Trải qua lần đầu tiên đau đớn, lại được anh vừa 𝖍.ô.ռ vừa vỗ về trấn an, Bạch Phù cảm thấy rằng cô có chịu đựng được tiếp, khóe mắt cong cong nhìn Tông Bách.
Cô không biết rằng bản thân cười lên đẹp đến cỡ nào, Tông Bách không nhịn được ôm mặt cô.
Anh 𝒽_ô_𝖓 từ giữa lông mày, dọc theo sống mũi 𝖍ô●𝐧 đến môi cô, thắt lưng cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Mị thịt trong hoa huy*t hút chặt lấy dương v*t.
Anh ⓒ●ắ●〽️ ☑️à●o bên trong, từng lớp từng lớp mị thịt tách ra, có chút đau nhưng vẫn có thể chịu được.
Tông Bách gian nan chịu đựng, sau khi động được hai cái liền phát hiện tiểu huyệt đã chậm rãi thích nghi được với gậy th*t rồi, không còn thít chặt như ban đầu nữa.
Anh cảm thấy bản thân như sống lại, miệng cũng không nhàn rỗi.
"Cục cưng, bên trong em chặt quá, lại vừa mềm vừa ấm."
"Tông Bách!"
Tông Bách bật cười, động tác bên dưới không dừng lại, chầm chậm ⓡú*𝐭 r*𝐚, đến khi chỉ còn lại một nửa quy đầu, anh lại từ từ đẩy mị thịt đ●â●ɱ ☑️●à●0.
Cô trải qua trận đau đớn kia, cảm giác xé rách tựa như biến mất vào hư không. Lúc anh thong thả ra vào, cũng không có vết thương, ngược lại có một loại cảm giác kỳ lạ muốn thuận theo anh chậm rãi dâng lên.
Cảm giác ê ẩm và trướng căng lan đến tứ chi, cơ thể cô không tự chủ được mà mềm nhũn. Cô không kìm được bám lấy cánh tay Tông Bách, lúc này anh đã bắt đầu tăng thêm lực, từng cái từng cái thúc xuống, cô tựa như một chiếc thuyền không có mái chèo, bị sóng đánh đến lắc lư chao đảo.
"Ưm...a...ưm..."
Bạch Phù không nhịn được mà khẽ ngâm nga.
Tông Bách ban đầu còn có thể kiềm chế bản thân, nhưng đến khi nghe cô †ⓗ●ở 𝐡ổ●п ♓●ể●ռ lại yêu kiều rê*𝖓 г*ỉ như vậy, ɱá*⛎ huyết khắp người anh liền sôi sục gào thét, biết cô không còn đau nữa, anh không quan tâm mà bóp chặt eo cô ⓗⓤ·ⓝ·𝖌 𝖍·ă𝐧·ℊ ra vào.
Anh tận lực đẩy mạnh vào khiến Bạch Phù gần như bị hất tung, sau đó lại bị anh kéo trở lại. côn th*t khuấy đảo trong tiểu huyệt chật hẹp. Mỗi lần anh г_ú_𝐭 𝖗_𝐚, môi â·𝖒 𝒽·ộ lại bị hút theo ra bên ngoài, dương v*t của anh vừa dày vừa dài, mấy lần đ·â·Ⓜ️ ⓥà·𝑜 chỗ sâu nhất, Bạch Phù còn tưởng rằng mình sắp bị anh đâ.ⓜ hỏng rồi.
Cảm giác ê ẩm dần dần tụ lại một chỗ, mỗi một lần bị anh đụng vào, hai chân gác trên vai anh không khỏi run lên, nước mắt tràn ra từ nơi khóe mắt, Bạch Phù lắc đầu cầu xin anh: "Không muốn nữa, quá trướng, quá căng rồi, Tông Bách...đừng!"
"Ở đây sao?" Tông Bách nâng eo lên, dùng sức ♓·𝖚·ⓝ·g 𝐡·ă𝓃·🌀 đâ_ɱ 𝖛_à_🔴 chỗ đó, Bạch Phù hét lên, một tia sáng trắng xoẹt qua trong đầy cô, tiểu huyệt co thắt, một dòng chất lỏng ấm nóng liền phun ra.
Nhiệt độ nóng như thiêu đốt, mị thịt hút cắn ép lỗ sáo ♓*é 〽️*ở, Tông Bách 𝒽-υn-🌀 𝐡-ă𝖓-g thúc mạnh mấy chục lần nữa mới thắng người bắn ra.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |