Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 055

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 055
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Bầu không khí nóng dần, dây dưa mờ ám, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng ⓣ𝐡·ở ԁ·ố·ⓒ kèm theo tiếng 𝐦_ú_t xen lẫn vào nhau.

Tông Bách 𝒽●ô●ⓝ xương quai xanh của cô, gần đây trên mạng lan truyền trào lưu đặt đồng xu lên xương quai xanh để khoe dáng, tiền xu quá tầm thường, anh cảm thấy xương quai xanh của cô có thể dùng Thịnh Thanh Tuyền để hình dung, trắng trẻo sạch sẽ, khiến cho người ta cảm thấy rất ɢ●ợ●ℹ️ ↪️●ả●ɱ, không nhịn được mà 𝐥.ℹ️.ế.〽️ đi lï_ế_ɱ lại.

Trong lúc ♓ô𝐧., tay của anh cũng không yên phận, xuyên qua lớp vải áo mà nhào nặn 𝓃𝐠*ự*ⓒ cô, giống như một con thỏ Ⓜ️ề*𝐦 ɱ*ạ*1, anh không thể buông tay.

Bạch Phù 🌜ắ-𝓃 mô-1 dưới, anh vẫn xoa bóp khiến cô г_ê_𝖓 ⓡ_ỉ thành tiếng.

Áo lót của cô là loại xuyên thấu cực kỳ mỏng, cho dù cách một lớp áo ngủ nhưng trong tay anh dường như không có thứ gì cả, lòng bàn tay anh ôm trọn bộ n.ɢ.ự.🌜 cô, nhiệt độ không ngừng tăng lên, 𝓃*𝐠ự*↪️ cũng nóng lên khiến anh càng thêm nhạy cảm khi 𝐯·⛎ố·🌴 ν·𝐞 cô.

Đầu nɢự·c khi bị anh 🎋í*𝐜*♓ 𝐭*𝒽íⓒ*♓, ↪️·ọ xá·ⓣ với bên trong tạo nên những cơn rùng mình và căng cứng lên, anh nhào nặn ⓝⓖ_ự_𝒸 cô thành những hình dạng khác nhau, Bạch Phù không chịu nổi, cô khẽ nghiêng đầu.

Mái tóc ngắn của anh cọ vào cằm cô, cảm giác hơi ngứa, nhưng cũng không bằng môi và lưỡi anh đang đùa giỡn với xương quai xanh của cô.

Cánh tay đẩy anh ra vô thức lại 💲.ℹ️ế.t 𝒸.♓.ặ.🌴 vai anh, cổ hơi ngửa về sau, đôi môi hồng hào khẽ ♓.é Ⓜ️.ở ⓣ*♓*ở hổ*ⓝ ♓*ể*𝖓, trên da tiết ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tông Bách men theo những giọt mồ hôi, anh 𝒽ô·п lên bờ vai nhỏ nhắn của cô.

Chiếc váy ngủ rộng thùng thình, cổ áo cũng khá rộng, khi chóp mũi của anh lướt đến, cô khẽ rùng mình rụt vai lại, cổ áo theo đó trượt xuống, để lộ dây áo lót màu đen bên trong.

Bạch Phù không nhận ra điều đó, cô đang cố gắng chống chọi với sự thay đổi sinh lý đang diễn ra, dù đang ở thế bị động nhưng cũng không thể để thua quá thảm hại, nói là vậy nhưng cô vẫn không cưỡng lại được sự trêu chọc của anh, cảm giác ngứa ngáy đã lan xuống bụng dưới.

Mũi Tông Bách khẽ giật giật, mùi hương trên người cô ngày càng nồng đậm, anh không nhịn được mà tiến lại gần hơn, nụ 𝖍_ô_ⓝ ướ●✞ á●✞ kéo dài từ vai hướng đến n_𝐠_ự_𝖈, cổ áo bị anh 🌜●ọ 🔀●á●✝️ càng trễ sâu hơn, áo lót bên trong đã lộ ra một góc.

Màu đen, vải ren, xuyên thấu.

Chỉ bấy nhiêu cũng đủ để một người đàn ông tràn đầy tinh lực không thể nào kiềm chế được.

Tông Bách dừng lại, bóng tối và làn da trắng trẻo của cô tạo nên một sự tương phản rõ nét, dây áo mỏng nâng bộ 𝓃𝐠ự●c tròn trĩnh, lớp áo mỏng rõ ràng không thể che giấu được bên trong, như ẩn như hiện, so với 🎋♓ỏ-@ 𝖙-𝐡-â-n thì còn 𝐪𝖚*𝖞ế*𝖓 г*ũ hơn.

Tiếng nuốt nước bọt vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh đầy mờ ám.

Bạch Phù tⓗ_ở ⓗ_ổ_п 𝐡ể_ⓝ, cô ngước mắt lên mới phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào ռ_𝖌_ự_🌜 mình, cái dáng vẻ nhìn không chớp mắt kia giống như chó nhìn xương.

Cô khẽ đưa tay định kéo áo lên nhưng được nửa chừng đã bị anh giữ chặt cổ tay trên giường.

Anh 👢❗.ế.Ⓜ️ môi: "Không ngờ bạn học Bạch lại thích loại áo lót này, thật sự khác xa với tính cách của cậu." Có lẽ chẳng ai tin được, đồ lót 𝐠ợ-ı cả-m lại kết hợp với một cô gái ham học thuần khiết.

"Tôi không thể mặc sao?" Cô nhíu mày.

"Được, được chứ, dáng người của cậu đẹp như vậy, không mặc thì quá đáng tiếc." Tông Bách không tiếc lời khen ngợi, cũng không ngần ngại dùng hành động biểu đạt sự yêu thích, bàn tay to lớn kia tiếp tục đặt lên áo lót ren mà xoa nắn.

Bạch Phù giãy giụa vì sợ bị anh phát hiện, kết quả vẫn không chạy thoát.

Nếu bị anh vạch trần, chẳng khác nào bí mật cất giấu bao nhiêu năm lại có người biết được, nhất là khi anh không cười nhạo cô, ngược lại anh thưởng thức nó và 𝖍·🔼·〽️ 𝐦·цố·𝖓 càng tăng hơn, điều này cũng khiến cho Bạch Phù giảm bớt khó chịu trong lòng.

Cô cũng sợ người khác chê cười vì trong ngoài không giống nhau.

Khi cô vừa thả lỏng cơ thể, bàn tay anh lập tức đặt lên 𝐧gự·🌜 cô xoay tròn, ngón tay đặt sát ở mép, chốc chốc bóp nhẹ, móng tay nhẹ nhàng lướt qua phần thịt nơi đầu 𝖓ɢự·↪️, dòng điện nhỏ chạy thẳng đến xương cụt, cô không nhịn được mà kêu thành tiếng.

Tiếng kêu như mèo làm lòng người nhộn nhạo, dương v*t vốn đã cương cứng lại bị 𝖐í𝒸-𝒽 t-𝐡í🌜-ⓗ đến mức sưng tấy, giống như cây gậy gỗ chọc thẳng vào bụng dưới khiến cô có chút đau đớn.

Chương (1-117)