← Ch.011 | Ch.013 → |
Đêm đó Tông Bách mơ thấy một giấc mộng.
Anh kéo Bạch Phù để tránh xe đạp, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô đã nhào vào lòng anh.
Chóp mũi là hương hoa thơm ngọt của cô, trong lòng lại là thiếu nữ mềm mại.
Khác hẳn với những nam sinh người toàn mùi thum thủm kia.
Khi bàn tay anh chạm vào da thịt ở cổ tay cô, một tay khác ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lý trí nói với anh rằng anh phải buông ra ngay lập tức.
Nhưng lòng bàn tay lại không nhịn được mà bắt đầu vuốt ve.
Ấm áp tinh tế, khiến anh yêu thích không muốn buông tay.
Đang lúc anh quên mình đắm chìm trong mùi hương ngọt ngào của cô, cô lại tức giận nhìn anh:
"Bạn học Tông!"
Anh đột nhiên bừng tỉnh.
Đập vào mắt là trần nhà, anh vẫn còn cảm thấy có gì đó không chân thật.
Nhưng chân thật nhất chính là...
Tầm mắt của anh nhìn xuống dưới, giữa hai chân đã dựng thành một túp lều nhỏ.
Anh chưa từng có thể nghiệm này bao giờ.
Nhưng tiết sinh học năm cấp hai cũng không phải học cho có.
Đây là bản năng dục vọng của anh.
Chỉ là dục vọng của anh đến muộn hơn so với rất nhiều người.
Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc còn lén xem những bộ phim cấm, nhưng anh hoàn toàn chẳng có hứng thú.
Tông Bách ngồi dậy, buồn rầu nhíu mày.
Tưởng chờ nó tự mình "mềm" xuống, nhưng hình như lần đầu "chào cờ" của anh không dễ giải quyết như vậy.
Anh kéo quần xuống một chút, từ trong quần móc lấy dương v*t ra ngoài.
Không còn trạng thái mềm mụp như bình thường, lúc này nó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, sưng to đứng thẳng, gân xanh hiện lên giống như đưa cho nó một khẩu súng là nó có thể ra trận giết địch.
Anh có chút mới lạ mà nhìn nó, hóa ra nó có thể biến hóa thành như vậy.
Không cho anh quá nhiều thời gian tự hỏi, thật sự là nó trướng đến nỗi phát đau.
Năm ngón tay của anh nắm lấy, thoải mái mà than thở thành tiếng.
Sau đó anh trúc trắc bắt đầu tự vuốt ve.
Có chút thoải mái, là cảm giác mà anh chưa từng thể nghiệm qua.
Ở phương diện này, nam sinh không thầy dạy cũng hiểu.
Rất nhanh anh đã tìm được cảm giác, không ngừng kích thích quy đầu và phần cán.
Chỉ là sau khi vuốt ve hơn 10 phút, thứ đó vẫn nhất trụ kình thiên, không có dấu hiệu nào là mềm xuống.
Không bắn ra được.
Trán cùng cổ anh đều đã túa mồ hôi.
Anh cởi áo, vừa vỗ về chơi đùa dương v*t vừa đi vào phòng tắm rồi mở vòi hoa sen.
Trong phút chốc, nước lạnh thổi quét toàn thân.
Nhưng dương v*t vẫn hứng thú bừng bừng như cũ.
Làm thế nào mới có thể bắn ra bây giờ?
Bỗng nhiên trong đầu anh xuất hiện bóng dáng của Bạch Phù.
Ngày đó khi cô nhảy xuống, tay anh đã sờ vào mông cô.
No đủ như quả đào, lại mềm mại đàn hồi như thạch trái cây.
"A..."
dương v*t càng lúc càng sưng to, cứng đến phát đau.
Anh có chút thống khổ lại hưởng thụ mà nhắm mắt lại.
Cảm nhận được như cô đang rúc vào trong lòng mình, nắm chặt lấy áo anh, hoảng loạn hệt như thỏ con.
Eo cô nhỏ quá.
Cả người đều tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Năm ngón tay của Tông Bách buộc chặt, ngón cái nhanh chóng nghiền qua quy đầu mẫn cảm.
Bên tai như văng vẳng giọng nói nhỏ nhẹ ôn hòa cùng đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của cô:
"Bạn học Tông..."
Thật ra anh càng muốn nghe cô gọi mình là Tông Bách hơn.
Tưởng tượng đến tên của mình được thốt ra từ miệng cô, cả người như có dòng điện tê dại len lỏi khắp nơi, trong đầu chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa, bàn tay cũng cảm nhận được xúc cảm nóng ấm dính nhớp.
Anh mờ mịt mở mắt ra, cúi đầu nhìn chất nhầy trắng đục trong lòng bàn tay.
Bắn rồi?
Hóa ra bắn tinh là cảm giác này.
Quá kỳ diệu.
Nếu là làm tình thì sao?
Làm tình thì sẽ có cảm giác thế nào?
Suy nghĩ này mới vừa xuất hiện đã bị anh nén xuống.
Chỉ cần nghĩ đến việc làm chuyện này với nữ sinh khác, dương v*t còn đang có chút sưng to mềm xuống một cách rõ ràng đến nỗi mắt thường cũng nhìn thấy được.
Nhưng nếu người đó là Bạch Phù?
dương v*t lại có xu thế ngẩng cao đầu.
Rất có khí thế muốn chiến đấu thêm lần nữa.
Anh vội vàng xả nước lớn hơn.
Dùng sự lạnh lẽo hòa tan cơn nóng trên người.
Nhưng trái tim lại bắt đầu ngứa ngáy.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |