Truyện:Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng - Chương 22

Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng
Trọn bộ 76 chương
Chương 22
Dùng tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Dưới thân truyền đến tiếng nước chảy tí tách, khiến cho người ta khó lòng mà nhịn được.

Chu Quân Ngôn lấy cái gối đặt dưới eo của Cố Nhan, không nói một lời, liền cởi bộ đồ ngủ mà anh mua cho cô, ngón tay cái theo hai chân cô trượt vào khe hẹp riêng tư, tìm được âm hạch yếu ớt sau đó không ngừng miết, không ngừng xoa. Chẳng bao lâu, ngón tay của anh đã ướt nhẹp, hoa huyệt liền trào ra một lượng lớn 𝐝â-𝖒 dịch.

Chu Quân Ngôn nghe thấy giọng nói dịu dàng của mình:

"𝒮ư*ớ*𝖓*🌀 lắm sao?"

Tay Cố Nhan vịn lấy cạnh của ghế sofa, thoải mái lắc eo:

"💰·ư·ớ𝓃·ɢ lắm... A a muốn anh muốn anh xoa tiếp..."

Cố Nhan cảm thấy xấu hổ, cô cảm giác được có ⓓâ-𝖒 dịch đang tràn ra từ giữa hai chân mình, dọc theo bắp đùi chậm rãi trượt xuống.

Chu Quân Ngôn ngăn lại đống 𝐝_â_〽️ dịch kia, toàn bộ 🅓·â·〽️ dịch ở trong khe hở giữa hai chân cô, sau đó đưa ngón trỏ và ngón giữa, chậm rãi 🌜-ắ-Ⓜ️ νà-𝖔 miệng huyệt, ra ra vào vào.

"A.... a..."

Hoa huyệt mới vừa cắn nuốt một đốt của hai ngón tay, thì miệng huyệt liền 𝐫.u.𝓃 r.ẩ.γ không ngừng, tay cô ⓢ_ïế_t ↪️_ⓗặ_т một góc của ghế sofa

Ngón tay thay thế côn thịt của Chu Quân Ngôn, từng chút từng chút một tiến vào hành lang nhỏ của Cố Nhan.

Ngón tay cắm thật sâu vào trong hoa huyệt khiến cho Cố Nhan cảm giác mình đang bị 𝖍·à·ⓝ·ⓗ h·ì·n·𝐡, cho đến khi hai ngón tay hoàn toàn bị huyệt nhỏ bao bọc lại, Cố Nhan mới nằm vô lực, bủn rủn ở trên ghế sofa mà г_ê_ռ г_ỉ.

Cô rõ ràng không uống rượu, nhưng ánh mắt cô lại 𝖒-ê đ-ắ-ɱ nhìn hai ngón tay đang ở bên trong cơ thể mình thô bạo mà tà●𝖓 🅿️●h●á, xâm chiếm từng chút một.

Ban đầu Chu Quân Ngôn nhàn nhạt cắm, đầu ngón tay để ở miệng huyệt thăm dò, rất nhanh lại rời đi, không biết đã đùa như vậy với cô bao lâu, cuối cùng anh cũng đã tìm thấy điểm nhạy cảm nhô ra, chẳng qua mới xoa thật nhẹ mà Cố Nhan lại một lần nữa hét lên thất thanh.

"A! Chỗ đó không được..."

Chu Quân Ngôn liều mạng ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, huyệt thịt bám vào hai ngón tay anh, cắn thật chặt giữ hai ngón tay anh lại và ở bên trong điên cuồng chạy nước rút.

Vừa chặt vừa nóng, 🎋ẹ-𝓅 𝒸♓ặ-𝖙 đến nổi khiến cho hô hấp của anh càng thêm nặng nhọc.

Không đủ, mãi mãi cũng không đủ.

Đầu của Cố Nhan cọ vào vai của Chu Quân Ngôn, mặt mày đỏ ửng, tay cào lung tung trên đệm của ghế sofa mà г●ê●ռ ⓡ●ỉ.

Trên ghế sofa đã sớm ướt đến nỗi không thể nhìn.

Cô một bên theo tiết tấu của Chu Quân Ngôn lắc lắc eo 𝖒ô.𝖓.🌀, vừa dùng ánh mắt khao khát, dụ hoặc q_uÿ_ế_ⓝ 𝖗_ũ anh.

"Muốn anh đi vào..."

Anh dùng một tay khác nắn bóp bờ 𝐦-ôп-𝐠 tròn trịa của cô, giả vờ như nghe không hiểu cô đang nói gì.

"Tôi đã tiến vào rồi mà."

Chu Quân Ngôn đột nhiên rút ngón tay ra, rồi lại tiến vào, một lần nữa đ*â*ɱ chuẩn xác vào điểm nhạy cảm kia.

"Muốn cái khác...A...."

Ngón tay Chu Quân Ngôn không nhanh không chậm mà chọc vào 𝐫ú·t 𝖗·𝒶. Cố Nhan bị anh đ_â_𝐦 đến không ngừng 𝖗ê*𝖓 г*ỉ, dịch thể liền theo cửa huyệt của cô chảy xuống.

Cố Nhan không hiểu, vì sao anh không chịu đem côn thịt 🌜ắ.𝖒 ✔️à.⭕ chứ, rõ ràng anh đã cứng rắn đến nỗi chịu không được rồi mà.

Cô bất mãn hừ một tiếng, nhắm mắt lại ⓡ.ê.𝓃 𝓇.ỉ. Phải nói rằng, bộ dạng này trong mắt Chu Quân Ngôn là vô cùng ⓓâ-〽️ dãng thế nên anh trầm mặc, ngón tay gia tăng tiết tấu.

Trên ghế sofa đang mãnh liệt đung đưa 𝖕𝐡-á-🌴 r-@ â-Ⓜ️ 🌴ⓗ🔼𝐧-𝒽 kẹt kẹt, Cố Nhan đã hoàn toàn không nghe được tiếng mưa đang rơi ở ngoài cửa sổ.

Chu Quân Ngôn một tay ôm cô đang không ngừng lung lay eo nhỏ, ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất, 𝖗_ú_✞ 𝓇_𝒶 ⓒ●ắ●𝐦 𝐯à●🔴, rốt cuộc, hai chân của Cố Nhanh run lập cập, cong người lên, phun hết 𝒹_â_ɱ dịch vào tay anh.

Sau cao trào, Cố Nhan quay người lại ngồi xuống ghế sofa, toàn thân mềm nhũn ôm lấy Chu Quân Ngôn, ở trong ⓝ.ⓖ.ự.𝒸 anh cọ cọ.

Cứ như vậy trong vài phút, cả hai người không ai nói gì.

Chu Quân Ngôn nhìn xuống chiếc ghế sofa dính đầy 𝒹*â*ɱ dịch, chuẩn bị đứng dậy liền bị Cố Nhan ôm chặt lại, không cho anh đi.

"Không muốn đâu!"

Cuối cùng, anh cũng không thể không lạnh mặt, trực tiếp bế cô lên từ trên ghế sofa, rồi đi vào giường trong phòng ngủ.

Chờ tới lúc anh cầm khăn lông quay trở lại, cô đã ôm chăn ngủ mất.

"Mở chân ra." Anh thâm trầm nói.

Cố Nhan ở trong mộng cũng ngoan ngoãn theo lời anh mà mở hai chân ra.

Chương (1-76)